Phật Tứ Diện

Chương 80

Editor: Gấu Gầy

Nụ hôn nóng bỏng dần trượt lên, qua xương quai xanh, khớp cổ, cằm, cuối cùng là đến khóe môi.

Du Thư Lãng cảm nhận được độ ẩm trên môi, anh hơi nghiêng đầu, để cho tất cả những nhiệt huyết kia trở nên vô vọng.

"Phàn Tiêu, bây giờ tôi tin những lời cậu nói rồi." Giọng nói của người đàn ông trầm ổn bình bình, rơi vào tai Phàn Tiêu, lại như lông vũ trong gió, lộn xộn nhàu nát, "Cái chết có lẽ là sự cứu rỗi tốt nhất."

Hô hấp ngưng trệ, Phàn Tiêu nắm cổ tay Du Thư Lãng đột nhiên dùng lực!

Hắn từ từ đứng dậy, cách nửa cánh tay nhìn Du Thư Lãng, mới phát hiện ra rằng dù mình đã chuẩn bị đầy đủ màn dạo đầu, trong mắt anh vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng ơ thờ.

"Lúc nghe nói Thẩm Cố Cựu tự sát, ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng tôi còn cảm thấy cậu ta thật hèn nhát nhu nhược." Du Thư Lãng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, đông cứng thành một nụ cười bi đát, "Nhưng đến hôm nay tôi mới biết, sau khi tất cả niềm tin đều tan nát, thực sự chỉ còn lại sự hèn nhát mà thôi."

"Thư Lãng... anh..."

Nỗi sợ hãi, như một trận lũ không thể kiểm soát, trong nháy mắt đã nhấn chìm Phàn Tiêu, hắn hoảng loạn ôm Du Thư Lãng vào lòng, ôm chặt lấy, để hơi ấm cơ thể và nhịp đập trái tim xua đi sự hoang mang trong hắn.

Nhưng không có tác dụng. Dù người ở trong vòng tay, Phàn Tiêu vẫn cảm thấy Du Thư Lãng cách hắn ngàn vạn dặm, đứng trên bậc cao, lung lay sắp đổ.

"Những lời em nói đều là nhảm nhí, không có đạo lý gì cả, trước đây anh không phải không đồng ý sao? Anh không phải nói chỉ cần còn sống, sẽ luôn có người nói cho ta biết, thế giới này thực ra cũng không tệ, rất tốt đẹp."

Phàn Tiêu dường như nghe thấy tiếng sóng biển đêm đó, khi hắn và Du Thư Lãng ngồi cạnh nhau trên bãi biển.


Gió biển mặn chát, nhẹ nhàng vuốt lên sợi tóc của Du Thư Lãng, anh đưa tay về phía mình, ánh mắt trìu mến.

"Phàn Tiêu, tại sao phải ép bản thân mình lật đi lật lại vết thương? Nếu không thể nhìn biển thì chúng ta không nhìn, chúng ta quay về phòng đóng cửa khóa cửa, sẽ không nghe thấy tiếng sóng biển chết tiệt đó nữa."

Gió biển thổi bùng chiếc áo sơ mi của anh, dưới ánh trăng trong vắt, người nói với mình thế giới này thực ra không tệ, Phàn Tiêu đã gặp được.

Nhưng lúc đó, hắn chỉ muốn làm bẩn Du Thư Lãng, chiếm đoạt anh, giam cầm anh thành vật riêng của mình!

Người đã trải qua biết bao khổ đau, vẫn rạng ngời ấm áp. Người duy nhất nói với mình "Đừng sợ, tôi ở đây". Người mạnh mẽ kiên cường, không sợ hãi bất cứ điều gì cả.

Đã bị chính tay mình siết cổ...

Lúc này, giọng nói của Du Thư Lãng giống như cánh diều đứt dây: "Thế giới này... tôi đã cố gắng, nhưng vô ích."

Phàn Tiêu: "......"

Nỗi tuyệt vọng sắp bị cả thế giới ghét bỏ lại một lần nữa ghé thăm. Phàn Tiêu gần như bỏ chạy trong hoảng loạn, hắn cắn chặt răng, kiểm soát ý thức sắp chìm sâu của mình, nhanh chóng xoay người xuống giường. Hắn không muốn làm Du Thư Lãng sợ hãi, nhưng nước biển dưới chân đã bắt đầu dâng lên!

Phàn Tiêu lảo đảo mở cửa phòng chứa đồ, lao vào bóng tối, cắt đứt mọi thực tại...

Khi ý thức trở lại lần nữa, trong tầm nhìn mờ ảo, Du Thư Lãng đứng trước cửa phòng chứa đồ, lưng quay về phía nguồn sáng.


Tay anh vẫn đặt trên cánh cửa, bóng dài của anh chiếu xuống mặt đất, Phàn Tiêu theo bản năng tiến về phía bóng đổ, như thể như vậy có thể tiếp cận Du Thư Lãng gần hơn một chút.

"Đây là trò mới gì vậy? Tự làm tổn thương bản thân? Đang cược rằng tôi sẽ mềm lòng?" Du Thư Lãng từng bước đi vào, ngồi xuống trước mặt Phàn Tiêu, nhìn người đàn ông mặt mày đầy máu, lạnh lùng nói, "Nhưng sự thật là, nếu cậu chết, có lẽ tôi sẽ sống dễ dàng hơn một chút."

Anh đứng dậy bỏ ra ngoài, ném lại một câu: "Tiếng đập vào tường khiến người ta khó chịu."

Phàn Tiêu vịn vào tường từ từ đứng dậy, hắn mặc áo sơ mi quần tây, đó là nét tình thú vừa ở trên giường, ban đầu Du Thư Lãng thích, nhưng bây giờ lại hờ hững.

Hắn chậm rãi nghỉ một lát, chờ đầu không còn choáng váng nữa, mới nhẫn nhịn đau đớn bước ra khỏi phòng chứa đồ chật hẹp.

Trong phòng bật đèn, Du Thư Lãng đang rót rượu vang đỏ vào ly.

Phàn Tiêu bước tới ngồi xuống, trước tiên rút ra vài tờ khăn giấy lau qua loa máu me trên mặt, sau đó gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch, ý muốn xin rượu.

Du Thư Lãng đẩy một ly rượu tới, Phàn Tiêu lịch sự cảm ơn, hai người ở bên nhau như thể không hề có mâu thuẫn, ngoại trừ một người nửa người đầy máu, người còn lại nhắm mắt làm ngơ.

Phàn Tiêu nhấp một ngụm rượu, xua đi những ảo giác còn sót lại, chậm rãi nói: "Thư Lãng, em là kiểu người không thể nhìn thấy điều tốt, chỉ tin rằng bản chất con người tàn ác, những ý nghĩ tốt đẹp của con người đều là giả tạo, hoặc là chưa đụng tới lợi ích bản thân, chỉ cần liên quan đến lợi ích của mình, không ai có thể làm được việc thiện với người khác."

Máu từ vết thương vẫn chảy ra chậm rãi, một giọt máu theo cằm rơi xuống mặt bàn màu trắng có hoa văn sỏi, vỡ ra như một bông hoa kỳ lạ.

"Lần đầu em gặp anh, đã cảm thấy anh giả nhân giả nghĩa, muốn làm anh xấu mặt, sau lưng đã làm rất nhiều trò độc ác, gài bẫy rất nhiều. Sau đó từ từ, em cảm thấy anh thực sự rất tốt, chỉ là hơi không biết tự lượng sức mình, muốn quản mọi chuyện, lo lắng mọi thứ. Thực ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó em đã bị anh hấp dẫn rồi, chỉ là ích kỷ, muốn anh chỉ quan tâm đ ến em, chỉ đối tốt với mình em mà thôi."


Hắn sờ lấy một điếu thuốc, dùng đôi môi dính máu kẹp lấy, trông giống như một kẻ săn xác đẹp trai nhưng tàn nhẫn trong ngày tận thế.

Hắn châm thuốc, phủi tắt que diêm, rồi lại nói: "Em đã bị anh hấp dẫn, từ từ không thể rời xa anh, nhưng em lại không muốn thừa nhận mình đã yêu anh, yêu người mà em từng ghét nhất, chỉ có thể... chỉ có thể làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác."

"Em đã làm rất nhiều điều tổn thương anh, nói rất nhiều lời không thành thật. Em nghĩ rằng kéo anh lên giường, để cơn say nóng trong lòng qua đi, thì có thể rời bỏ anh một cách phong độ, sống như những ngày trước."

Phàn Tiêu ngửa đầu thổi một hơi thuốc, khói thuốc từ từ bay lên, bị không khí làm loãng ra, cuối cùng tan biến.

"Khi những lời nói dối của em lần lượt bị bóc trần, những thủ đoạn đê hèn của em bị anh biết... Thư Lãng, em không hề để ý đến việc không phải tự tay mình kết thúc trò chơi, em thực sự hoảng sợ."

"Em không ngờ mình có thể khổ sở như vậy, trong lòng trống rỗng đến thế. Cảm giác như mình lại một lần nữa bị thế giới này bỏ rơi, hơi ấm vừa mới có được, niềm vui vừa được trải nghiệm, những ngày sống động, tất cả đều biến mất." Tay Phàn Tiêu kẹp thuốc run rẩy, "Người yêu của em không thấy đâu nữa."

Hắn lại hít một hơi thuốc thật sâu: "Để anh trở lại bên em, em lại tiếp tục đe dọa anh, tội chồng thêm tội, quả thật vô cùng khốn nạn, bây giờ nghĩ lại, em cũng muốn tự tát vào mặt mình."

Hắn tắt điếu thuốc, đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi đến bên cạnh Du Thư Lãng, hơi cúi người, đôi mắt đỏ hoe nhìn người khắc sâu vào xương máu.

"Nhưng chủ nhiệm Du, ngoài những điều này, em không biết làm gì khác, tôi không có cách nào để giữ anh lại!"

"Em biết em đã làm tổn thương anh, tổn thương người mà mình yêu thương nhất! Thư Lãng, em đã sai, sai một cách không thể chấp nhận được! Em cũng biết mình không có tư cách để cầu xin anh, nhưng em vẫn muốn xin anh cho em một cơ hội nữa, để cho em chuộc lỗi! Từ nay về sau, em sẽ đối xử tốt với anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"

Tiếng nói run rẩy kết thúc, biểu cảm của Du Thư Lãng vẫn luôn trống rỗng.

"Tôi đã từng không hiểu tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?" Du Thư Lãng cười khổ không thành tiếng, "Hóa ra chỉ vì tôi là người tốt?!"

Anh chăm chú nhìn Phàn Tiêu, trong mắt có sự phẫn nộ và uỷ khuất hiếm thấy: "Cậu hết lần đến lần khác đẩy tôi vào bước đường cùng, phá hủy cuộc sống, sự nghiệp, tình thân của tôi, phá hủy chút bình yên và hạnh phúc ít ỏi của tôi, tất cả, chỉ vì tôi tốt bụng!"


Một giọt nước mắt lăn dài trên má, người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ lần đầu tiếng nghẹn đắng: "Cậu bị tổn thương tâm lý, cậu yếu đuối, cô đơn, tôi xót xa cho cậu, muốn mang đến cho cậu sự an ủi tốt nhất, tôi mẹ kiếp muốn xé lòng mình ra cho cậu, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự khinh miệt, sỉ nhục, và lần lượt bị lừa dối, đe dọa!"

"Phàn Tiêu, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra được câu bắt đầu lại?" Du Thư Lãng chua chát rưng rưng cười trong nước mắt, "Cậu không thấy tôi không giết cậu, đã là nhân từ với cậu rồi sao?!"

"Thư Lãng, em thực sự biết lỗi rồi." Phàn Tiêu từ từ quỳ xuống bên chân Du Thư Lãng, hai tay chắp lại, giống như đang cầu khẩn thần linh, "Em biết mình đáng chết, ngã vào mười tám tầng địa ngục cũng không hết tội, nhưng cầu xin anh... cứu em một lần nữa, cứu em một lần cuối cùng."

Du Thư Lãng cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, vẻ mặt thản nhiên, anh cụp mắt nhìn Phàn Tiêu đang quỳ dưới chân, nửa mặt là máu: "Tôi từng không biết tự lượng sức mình muốn kéo cậu ra khỏi vực sâu, nhưng cuối cùng lại thua rất thảm. Phàn Tiêu, không ai có thể cứu được cậu."

Anh hơi cúi người: "Người có thể cứu cậu chỉ có mình cậu, đừng vướng bận quá khứ nữa, hãy bắt đầu cuộc sống mới đi."

Phàn Tiêu lập tức hiểu ra: "Anh muốn em rời xa anh? Rời xa cuộc sống của anh?"

Du Thư Lãng im lặng nhìn cậu.

Phàn Tiêu duỗi thẳng lưng, cũng im lặng đáp lại.

Cuối cùng, Du Thư Lãng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Biết ngay mà, cậu không chịu đâu, Phàn Tiêu, cái ác về nhân tính trong miệng cậu, thể hiện rất rõ trên người cậu."

Anh uống rượu, quay người, rời khỏi kẻ tín đồ không "mộ đạo".

Màn cửa sổ phòng khách bị cơn gió thổi qua nhẹ nhàng lay động, trên giường vẫn là một mảnh hỗn độn.

Ngón tay thon dài mở ngăn kéo, lấy ra một con chip kim loại nhỏ bé...

—--------

Bình Luận (0)
Comment