Phế Căn Vô Địch

Chương 27




Trận đánh nhau ngắn ngủi này với thành Huyền Mục mà nói thật sự là một trận tai kiếp. Nửa cửa thành hóa thành đất khô cằn, không ngừng đổ sụp. Dân chúng xung quanh vẫn còn đang bị lửa cháy nuốt chửng và vẫn có dấu hiệu tiếp tục lan rộng. Dân chúng nhao nhao lấy nước cứu hỏa, sai dịch, bộ khoái, binh sĩ thủ thành trong nha môn nhao nhao chạy đến cứu hỏa. Nhưng, không ai dám trách tội mấy vị tiên tử của phái Ngọc Nữ. Bởi vì thật sự không thể trêu chọc vào họ. Lỡ như nói dăm ba câu chọc giận các nàng khiến các nàng nóng giận đốt cả tòa thành thành mảnh đất khô cằn thì biết trách ai? Bách tính và nhóm binh sĩ bực mình mà không dám nói ra. Ngay cả các tu sĩ đi ngang qua cũng trốn ra xa, thi triển pháp thuật giáng mưa xuống cứu hỏa giúp chứ không dám trêu chọc mấy vị tiên tử này. Nhưng nhưng tiên tử không tim không phổi này lại hoàn toàn không ý thức được đại họa mình vừa gây ra. Vân Tiêu vẫn đang hỏi Vũ Trần: “Ban nãy các sư muội của ta đi bắt cướp, vì sao lại đánh nhau với huynh.” Đám Quân Lăng tiên tử cũng líu ríu nói: “Đúng vậy, Vũ Trần sư huynh, ban nãy sao huynh không tháo mũ rộng vành xuống, hại bọn ta còn tưởng huynh là đồng bọn của tên cướp.” Vũ Trần cười khổ nói: “Ta thấy việc cấp bách hiện nay của chúng ta là cứu hỏa trước. Nói chuyện phiếm gì đó đợi lát nữa tính sau, được chứ?” Vân Tiêu tiên tử lập tức bừng tỉnh, lửa xung quanh vẫn còn đang bốc cháy kìa. Mặc dù Vũ Trần giỏi chiến đấu nhưng lại không có pháp lực gì. Pháp lực của nhóm Quỳnh Tiêu, Quân Lăng thuộc dạng phá hư hình, không cứu được lửa. Người duy nhất có thể cứu hỏa cũng chỉ có vị Vân Tiêu tiên tử do Ngọc Nữ phái tới trấn sơn này. Bốn năm trước Vũ Trần đã từng kề vai chiến đấu với nàng, từng may mắn được chứng kiến pháp lực kinh khủng kia của nàng. Pháp thuật của nàng có thể hủy thiên diệt địa, cũng có thể phổ độ chúng sinh. Vân Tiêu tiên tử bảo Quân Lăng mang một chậu nước tới để dưới đất. Mấy ngón tay của nàng nhanh chóng tạo ra vài pháp quyết, phất qua mặt nước rồi đột nhiên phát lực. “Đại la chúng sinh, thông thiên pháp tương, bàn long hấp thủy, tạo hóa chúng sinh.” Vân Tiêu tiên tử vừa mới niệm chú xong, bầu trời cuối cùng cũng có một trận mưa “rào rào” đổ xuống. Tốc độ thi pháp này, hiệu suất ứng nghiệm pháp thuật này thật sự khiến người ta nhìn thấy liền muốn than thở. Có rất nhiều tu sĩ pháp sư lợi hại muốn gọi mưa phải khai đàn làm phép, cầu nửa ngày, mưa còn chưa chắc đã nể mặt ngươi. Còn Vân Tiêu tiên tử chỉ cần một chậu nước là đủ. Lúc này lửa lớn xung quanh lập tức bị mưa rào tầm tã tưới tắt. Ngay cả Vũ Trần cũng phải thừa nhận, nếu một ngày nào đó giới Tu Chân này bình chọn nhân vật vô địch nhất trong các tiên nhân, chắc chắn hắn sẽ bầu cho Vân Tiêu tiên tử một phiếu. Sau khi dập xong lửa, Vân Tiêu tiên tử phóng thích linh lực tạo thành vòng bảo hộ ngăn nước mưa bên ngoài. Sau đó, ánh mắt nàng lại một lần nữa nhìn về phía Vũ Trần, cười nhạt nói: “Vũ Trần, đã lâu không gặp, gần đây bận rộn lắm à?” Khí chất của nàng thanh nhã thong dong, nháy mắt đáng yêu với Vũ Trần. Vũ Trần nhìn gương mặt mỉm cười xinh đẹp kia của Vân Tiêu tiên tử chần chờ một chút, cuối cùng thở dài “Cũng không bận bịu gì, chỉ bán chút đan dược kiếm ít tiền, xây thêm cho phái Tiêu Dao vài đạo quán, động phủ thôi.” Vân Tiêu tiên tử chậm rãi bước đến gần, dịu dàng nói: “Nhưng sao ta cảm thấy hình như huynh đang trốn tránh ta đấy? Từ sau khi chúng ta cùng dạo hồ thưởng nguyệt ba năm trước, huynh vẫn luôn trốn tránh ta. Đúng không?” Mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể thiếu nữ xông thẳng vào mũi khiến Vũ Trần bất giác nhớ đến chuyện cũ. Đúng vậy, thế mà đã ba năm rồi. Cảnh tượng ngắm trăng đêm ấy vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Vũ Trần. Vũ Trần và Vân Tiêu lén sư phụ hai bên quen nhau từ nhỏ, cũng được coi là thanh mai trúc mã.   Mấy lần Vũ Trần dùng lý do trừ ma vệ đao lén sư phụ xuống núi chính là để chạy đi ngao du sơn thủy với Vân Tiêu tiên tử, trừ ma vệ đạo chỉ là hoạt động giải trí kèm theo thôi. Năm mười sáu tuổi, bọn họ đã liên thủ tiêu diệt thế lực ma đạo thế như mặt trời ban trưa ở phương nam, Âm Phong giáo. Sau đó, họ đã chạy đến Tây Hồ ngao du ngắm trăng trong đêm. Đến giờ, Vũ Trần còn nhớ rõ lời Vân Tiêu nói với hắn bên Tây Hồ năm đó. Vân Tiêu: “Vũ Trần, nếu có một ngày, huynh là chưởng giáo phái Tiêu Dao, ta là chưởng giáo phái Ngọc Nữ, chúng ta sẽ bắt tay giảng hòa, kết hợp hai phái thành một phái, hoàn toàn hóa giải thù hận ngàn năm giữa hai phái, có được không.” Vũ Trần: “Cứ quyết định thế đi.” Hai đệ tử nhỏ cùng lứa cứ thế giấu diếm sư phụ định xong minh ước. Nhưng bọn họ trở về không bao lâu thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phạm Thanh Âm chưởng môn phái Ngọc Nữ lại đích thân đến tận cửa tìm Vũ Trần, sau đó uy hiếp Vũ Trần không được qua lại với Vân Tiêu nữa. Tính cách Vũ Trần thế nào, dĩ nhiên hắn sẽ không thèm ngó ngàng đến bà ta. Nhưng không ngờ Phạm Thanh Âm là kẻ tàn độc, bà ta cảnh cáo Vũ Trần, nếu Vũ Trần không đồng ý với yêu cầu của bà ta thì bà ta sẽ thi triển đại pháp Thiên Ma Giải Thể, đồng quy vu tận với phái Tiêu Dao. Cho dù không thể nổ chết hết tất cả mọi người trong phái Tiêu Dao nhưng cũng có thể khiến Vân Tiêu cùng các nữ đệ tử phái Ngọc Nữ hận hắn cả một đời, khiến cả đời Lý Đạo Tử phải áy náy. Vũ Trần ý thức được có thể vị chưởng môn phái Ngọc Nữ này có vấn đề về thần kinh, việc này có thể bà ta sẽ làm thật. Để trấn an bệnh nhân tâm thần này, hắn đành phải đồng ý là sau này sẽ không chủ động gặp gỡ Vân Tiêu nữa. Cứ thế, vì phái Tiêu Dao, vì sư phụ, Vũ Trần đã lãnh mặt phái Ngọc Nữ trọn vẹn ba năm. Cho tới hôm nay, bởi vì một tên cướp đã khiến bọn họ gặp lại nhau. Nói thật, gặp Vân Tiêu trong tình huống thế này Vũ Trần cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng hình như Vân Tiêu không có ý trách tội hắn, chỉ cười hì hì một tiếng. “Được rồi, được rồi. Đừng mặt mày đau khổ không biết phải giải thích thế nào nữa. Ta biết năm đó sư phụ ta đã đi tìm huynh.’ Vũ Trần sửng sốt một chút: “Muội biết à?” Trong mắt Vân Tiêu lóe lên một giọt lệ: “Ừ, ta biết người uy hiếp nếu như huynh còn qua lại với ta sẽ dùng đại pháp Thiên Ma Giải Thể đồng quy vu tận với phái Tiêu Dao của huynh. Huynh vì sự hòa bình của hai phái, vì khuyên nhủ sư phụ ta đừng làm việc ngu ngốc đó cho nên mới đồng ý không gặp mặt ta nữa, có đúng không? Để huynh phải ấm ức rồi, Vũ Trần.” Trong nháy mắt, những khúc mắc tích tụ trong lòng Vũ Trần đột nhiên được quét sạch. “Chuyện này có gì đâu mà ấm ức.” Ngàn vạn lời nói đều không thể diễn tả hết. Quỳnh Tiêu tiên tử đứng bên cất lời không đúng lúc phá hỏng bầu không khí: “Vũ Trần sư huynh, huynh yên tâm đi, bọn ta chỉ hận phái Tiêu Dao, không hận huynh.” Quân Lăng tiên tử mỉm cười nói: “Đúng vậy, tương lai cho dù chúng ta có tiêu diệt phái Tiêu Dao cũng sẽ không ra tay với huynh. Bởi vì huynh là người tốt duy nhất trong phái Tiêu Dao.” Vũ Trần: “...”  






Bình Luận (0)
Comment