Phế Đô

Chương 85

Trang Chi Điệp, Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn tìm Đường Uyển Nhi khắp thành phố, gần như đã đi đến khắp phố to ngõ nhỏ mà không hề có kết quả. Ba người liền đến tìm Triệu Kinh Ngũ. Triệu Kinh Ngũ uống rượu giải sầu ở nhà đã mấy hôm, thấy ba người vào vẫn buồn bã. Trang Chi Điệp nói:

- Liễu Nguyệt một lòng lấy Đại Chính, tôi đã khuyên cô ấy nhiều lần, nhưng có tác dụng gì đâu? Tôi bảo, Liễu Nguyệt này, chưa kể Triệu Kinh Ngũ đẹp trai, riêng tài năng của cậu ta chưa biết chừng tương lai sẽ thành rồng thành phượng không lo em không sung sướng được sao? Nhưng cô ấy tầm mắt hạn hẹp, hỏi lại tôi, thầy Điệp ơi, thầy đang cho em ăn bánh vẽ đấy hả? Cậu xem xem, kiến thức của cô ấy như vậy, tôi cũng hết cách. Tôi không phải bố của cô ấy, cũng chẳng phải thân thích họ hàng của cô ấy, cho dù giữ được thân cô ấy, liệu có giữ được trái tim của cô ấy? Đã như vậy, thì cứ để cô ấy hoàn toàn quyết định.

Mạnh Vân Phòng nói:

- Theo tôi thì việc ấy tốt chứ, không phải việc xấu đâu, lúc đầu nghe nói Triệu Kinh Ngũ và Liễu Nguyệt định đính hôn, trong lòng thấy không vui lắm, nhưng không nói ra được. Bây giờ cô ấy lấy thằng thọt, các anh xem xem, cái khó của thằng thọt còn ở sau này cơ!

Chu Mẫn nói:

- Thầy Phòng nói vậy là có ý gì?

Mạnh Vân Phòng đáp:

- Tôi nghe bà xã bảo, hôm đi tắm với Liễu Nguyệt, đã phát hiện Liễu Nguyệt là sao bạch hổ. Sao bạch hổ xung khắc với chồng, có thể giết chồng không dùng đến dao. Trong sách viết thế mà.

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Các anh khỏi cần nói nữa, em cũng chẳng phải con người định huỷ hoại mình vì một người đàn bà. Con người ai cũng có chí hướng của mình, cô ấy không muốn lấy em, thì quả dưa cố vặn thường không ngọt. Em chỉ hận vì thân bất tài. Lại tiếc vì cô ấy quá coi trọng món lợi trước mắt. Hôm nay các anh đã đến đây, em xin nhận hết tấm lòng tốt, mong các anh ngồi chơi, em đi lấy mấy chai rượu về uống.

Trang Chi Điệp nói:

- Triệu Kinh Ngũ đã độ lượng như vậy, thì bọn tôi cũng yên tâm. Muốn uống rượu thì hôm nào đó đến chỗ tôi, chúng mình uống một trận cho thoải mái đã đời. Có điều hôm nay đang có việc gấp, cậu cũng nên đi với chúng tôi. Cậu có biết không, Uyển Nhi mất tích rồi.

Thế là kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, song lại không đả động gì đến chuyện mất tích lúc Đường Uyển Nhi và mình đi xem phim. Chu Mẫn không nén được xúc động, oà khóc. Anh nói:

- Anh Ngũ ơi, chúng mình đang làm chuyện gì vậy? Người của anh bỏ đi, người của tôi thì mất tích. Chúng tôi gần như đã chà xát như chải lược dầy một lượt cả thành phố này, vẫn không có tăm hơi dấu vết gì. Tôi cứ sợ cô ấy gặp kẻ xấu, hoặc là đã bị hại, hoặc là bị mắc lừa đem đi bán!

Trang Chi Điệp nói:

- Cậu ăn nói vớ vẩn gì vậy, trong thành phố này, Đường Uyển Nhi không oán không thù, kẻ nào hại được cô ấy? Cô ấy là con người tinh khôn như vậy, lại bị mắc lừa để đem đi bán sao? Kinh Ngũ này, cậu có nhiều lối, quen biết các bè đảng trường phái, mình phải tìm cách đi tìm cô ấy mới phải.

Triệu Kinh Ngũ bảo:

- Tại sao không cho tôi biết chuyện này sớm hơn? Bây giờ bọn maphia thích làm những chuyện này. Tôi quen một người, nếu nằm trong tay bọn họ, thì có thể tám chín phần mười tìm ra.

Bốn người liền đi ra phố, vẫy một chiếc taxi đi thẳng về hướng phố mới ở phía Bắc. Đi tới phố mới, xuyên qua một ngõ nhỏ, đến một cửa hàng treo một vòng hoa nhỏ rất đẹp, Triệu Kinh Ngũ bảo ba người đợi trước cửa, rồi đi vào nói chuyện với một bà già đang cắt hoa giấy trong cửa hàng. Một lát sau đi ra bảo:

- Mục Tử đi vắng.

Mọi người hỏi:

- Mục Tử là ai?

Triệu Kinh Ngũ đáp:

- Anh ta là nhân vật chắp nối cả hai con đường công khai và bí mật, thời trẻ đã theo học võ nghệ, có bản lĩnh ghê gớm.

- Chúng ta hãy ra phố ăn cơm đã, ăn xong lại đến.

Bốn người lại quay ra phố, đi vào một quán ăn, vừa mới bước đến cửa thì gặp Nguyễn Tri Phi và một cô gái ngồi xe phóng qua. Xe ngừng lại, Nguyễn Tri Phi ra khỏi xe nói với Trang Chi Điệp:

- Ái chà, đang định đi tìm anh, nào ngờ lại gặp ở đây. Anh xem tôi có may mắn không?

Mạnh Vân Phòng liếc cô gái ngồi trên xe, khe khẽ hỏi:

- Lại thay ca rồi hả?

Nguyễn Tri Phi đáp:

- Đâu có, đây là thư ký riêng của tôi. Thay ca làm gì, bây giờ chẳng chịu ly hôn! Hôm nay các cậu có thì giờ rảnh rỗi đi dạo phố à? Chúng mình định đi tuyển ba cô gái mốt thời trang, cùng lên xe với mình nhé! Hiện nay các tiệm ca múa đang ăn khách biểu diễn mốt thời trang, mình đã nhận vào bốn cô, đi xem giúp mình nhé?

Trang Chi Điệp đáp:

- Chúng tôi còn có việc quan trọng, anh đi đi.

Mạnh Vân Phòng đang định nhờ Nguyễn Tri Phi tìm Đường Uyển Nhi thì Trang Chi Điệp liền lườm một cái ra hiệu, Mạnh Vân Phòng thôi ngay. Nguyễn Tri Phi bảo:

- Các anh lén lút, lại định làm chuyện gì, vậy thì không quấy rầy nữa. Để hôm nào muốn xem những mốt này, sẽ gọi điện cho mình nhé.

Nói xong chui vào trong xe, nói với cô gái kia chuyện gì đó, rồi cười ngất, phóng xe đi. Bốn người đi vào quán cơm.

Trong quán rất đông khách, Triệu Kinh Ngũ phải xếp hàng mua vé. Trang Chi Điệp, Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn chọn một chiếc bàn ngồi xuống nói chuyện. Ở chiếc bàn bên cạnh có hai thanh niên cúi đầu thủ thỉ chuyện trò gì đó, liền trông thấy một gã đàn ông lực lưỡng, đầu tiên đứng trước cửa kính ngoài cửa sổ nhìn vào trong nhà. Trang Chi Điệp lúc đầu ngẩng lên nhìn, thấy cái mặt áp vào cửa kính bẹt hẳn đi, liền cảm thấy khó chịu, cúi xuống bảo Mạnh Vân Phòng:

- Kẻ vô công rồi nghề.

Anh liền quay lưng vào cửa kính, cố ý che lấp người đứng ngoài cửa sổ. Một lúc sau, gã đàn ông kia đi vào, dáng người không cao, nhưng cơ thể vuông vức chắc nịch, đến thẳng bên chảo bánh rán mua liền bốn chiếc, cũng không gói giấy, mỗi tay cầm hai cái, ngồi trước bàn hai chàng thanh niên kia. Hai chàng trai không nói nữa, đang định đứng dậy thì gã nọ giơ hai tay ra, hai tay vẫn cầm bánh rán, gã nói:

- Người anh em, phiền người anh em vén giúp ống tay áo.

Hai chàng trai nhìn gã, mỗi người lẳng lặng xắn một bên ống tay áo, ống tay đã vén lên, trong hai ống tay đều mang băng vải đỏ viết hai chữ "trị an" màu vàng. Hai chàng trai đều kêu ối một tiếng, quay người chạy, nào ngờ bốn chiếc bánh rán đã đập bôm bốp vào má của hai thanh niên. Gã nọ khẽ quát:

- Dám chạy hả? Nói thật đi, ví tiền trên chuyến xe khách ở bến thứ mười hai có phải bọn mày ăn cắp không?

Chàng trai đáp:

- Làm sao ông biết? Không, không phải ăn cắp mà là nhặt được.

Gã nọ bảo:

- Được, nhặt thì được. Bỏ ví tiền vào túi áo bên phải của ta, người mất ví tiền còn đang khóc ở đồn công an đấy!

Chàng trai bỏ ví tiền vào túi áo phải của gã nọ, còn bảo:

- Đại ca ơi, chúng em nhặt được thật mà, nhặt ở chỗ cửa xe.

Gã nọ bảo:

- Còn ngoan đấy, vậy thì cho đi, nếu lần sau còn nhặt nữa, thì gặp ta sẽ không như hôm nay đâu, cút, cài cúc áo lại tử tế, cút!

Hai thanh niên tự cài cúc áo, rồi cụng tay chào, quay người chạy mất. Gã nọ mỉm cười, cầm chiếc bánh trên bàn ăn. Pha vừa rồi làm cho Trang Chi Điệp, Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn mắt chữ i mồm chữ o. Mạnh Vân Phòng khẽ nói:

- Liệu anh ta có đưa ví tiền cho người mất không nhỉ?

Chu Mẫn đáp:

- Loại người này em có biết, đừng để anh ta nghe thế! Không làm gì được đâu.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Cậu biết anh ta làm gì?

Chu Mẫn đáp:

- Loại người lang thang này, đồn công an hay dùng. Năm nào còn ở huyện lỵ Đồng Quan em đã từng đóng vai này.

Trong lúc nói chuyện, thì Triệu Kinh Ngũ đã mua vé cơm mang đến, liền cất giọng hỏi:

- Mục Tử đấy à? Tìm anh bao nhiêu lâu sao anh lại ở đây!

Gã nọ phồng phồng một cục to ở má, lưỡi không gỡ ngay ra được, chỉ đưa chiếc bánh rán trong tay cho Triệu Kinh Ngũ. Triệu Kinh Ngũ không ăn, vui vẻ quay lại nói với Trang Chi Điệp:

- Mình đi tìm Mục Tử, Mục Tử liền ngồi ở cạnh mình! Mục Tử ơi, tôi xin giới thiệu, đây là nhà văn Trang Chi Điệp, đây là nhà nghiên cứu Mạnh Vân Phòng, đây là biên tập viên Chu Mẫn.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Cuối cùng Mục Tử cũng nuốt trôi miếng bánh, anh ta hỏi:

- Ai hả? Anh bảo ai hả?

Triệu Kinh Ngũ đáp:

- Đây là Trang Chi Điệp, anh có biết không?

Mục Tử đáp:

- Anh nói họ tên chủ tịch tỉnh mình, có lẽ tôi không biết, anh bảo Trang Chi Điệp, tôi nói tôi không biết, người ngoài sẽ cười tôi không có văn hoá!

Bàn tay bám mỡ chùi lên bàn, chìa ra lần lượt bắt tay Trang Chi Điệp, Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn. Gã nói với Trang Chi Điệp:

- Nghe nói anh viết sách hay lắm, tôi đã mua mấy cuốn, nhưng tôi chưa đọc, vợ tôi đọc, cô ấy sùng bái anh. Có việc gì tìm tôi thế? Tìm tôi thật sao?

Triệu Kinh Ngũ đáp:

- Không tìm anh là gì? Không tin, cứ về nhà hỏi thím.

Mục Tử thò tay bám mỡ vào túi móc một nắm tiền, đưa cho Triệu Kinh Ngũ nói:

- Cứ coi như ngài Điệp tìm tôi, cũng là vinh hạnh cho tôi rồi, đi mua một chai rượu trắng, bọn mình uống!

Trang Chi Điệp bảo:

- Không cần đâu, con người hào phóng sảng khoái thế này, quả thật làm cho chúng tôi thoải mái, hôm nào mời anh đến nhà tôi uống nhé!

Triệu Kinh Ngũ ấn Mục Tử ngồi xuống, nói một lượt sự việc cần tìm gã giúp đỡ. Mục Tử nói:

- Vậy thì được, tôi đi gọi điện thoại hỏi xem.

Nói rồi ra khỏi nhà ăn, đi đến trạm điện thoại. Một lúc sau quay lại bảo:

- Hỏi cả khu đông khu nam, họ bảo không giữ người đàn bà này, cũng chưa gặp bao giờ. Khu bắc trả lời người này không cư trú ở địa bàn vùng họ, tôi không quen anh chàng Ba Đen ở khu tây. Tôi nói với Vương Vĩ ở khu bắc, không phải địa bàn của cậu cũng phải tra, bảo cậu ta đi tìm Ba Đen. Chờ lúc nữa sẽ trả lời điện thoại cho tôi.

Trang Chi Điệp nghe như nghe chuyện thần thoại, anh hỏi:

- Còn có phạm vi thế lực trong việc này sao?

Mục Tử đáp:

- Nước thì có ranh giới nước, tỉnh thì có đường phân chia địa phận tỉnh, nếu bị mất thứ gì không có thứ gì là không tìm ra. Nhưng đây là người sống, thì khó tìm đấy.

Mạnh Vân Phòng liền nổi hung lên, hỏi:

- Vừa rồi anh tóm hai thằng ăn cắp, thì tại sao anh biết được nó ăn cắp?

Mục Tử đáp:

- Tôi ở chỗ bến xe khách mười hai, vừa vặn gặp mọi người đang xuống xe, người xuống cuối cùng là một ông già kêu mất ví tiền, tôi liền để ý và đã nhìn ra hai tên ấy ăn cắp. Nghề nào có cái vị của nghề ấy, vị gì thì tôi biết nhưng không nói ra được.

Mạnh Vân Phòng nói:

- Đúng rồi, đây giống như cảm giác mà anh em sáng tác ta hay nói.

Đang nói chuyện thì cái máy nhắn tin trên người Mục Tử kêu píp píp. Mục Tử vừa nhìn hàng số đã nói:

- Có điện thoại rồi đấy.

Nói rồi liền đi ra. Cả bốn người đều hồi hộp. Không ai nói với ai. Khi thấy Mục Tử xuất hiện ở cửa, liền đứng dậy hỏi:

- Có tìm được không?

Mục Tử đáp:

- Thằng nhỏ ấy cũng bảo không có.

Nét mặt ai cũng nhăn nhó, ngồi xuống ăn quýnh quáng cho xong, rồi chia tay Mục Tử, đi về nhà Mạnh Vân Phòng.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Bây giờ làm sao đây, anh Phòng?

Mạnh Vân Phòng đáp:

- Hay ta báo với công an?

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Không cần đâu, Mục Tử làm còn không ra, thì cục công an có cách gì được.

Trang Chi Điệp bảo:

- Đến nước này, thì thử bói xem, Vân Phòng ơi!

Mạnh Vân Phòng đáp:

- Chuyện đùa vui thường ngày, mình có thể xem bói, nhưng đây là chuyện lớn, mình chịu thôi, không dám đâu. Hay để mình thử nhé. Thông thường người tìm dùng "thần số gia cát". Chu Mẫn ơi, cậu nói ra ba chữ xem nào.

Chu Mẫn nghĩ không ra. Mạnh Vân Phòng bảo:

- Phải đột nhiên nghĩ gì nói vậy cơ.

Chu Mẫn nói:

- Đá ở cửa. Em đột nhiên nhìn thấy hòn đá ở cửa nhà thầy đấy. Nguyên văn ba chữ là "Môn thạch đầu".

Mạnh Vân Phòng liền bắt đầu đếm số nét các chữ. Chữ cửa phải là chữ cửa không viết tắt, có chín nét. Chữ đá năm nét, chữ đầu không viết tắt có mười sáu nét, bỏ mười nhân sáu, tạo thành chín trăm năm mươi sáu, sau đó trừ ba trăm tám mươi tư, tra chữ thứ nhất, sau đó lại cộng đi cộng lại ba trăm tám mươi tư, cuối cùng đã đem các chữ đã tra nối thành một bài từ "đông giáp cõi nước, có một rừng đào. Tiếng chim gọi nhau về buổi tối, mây che trăng mờ".

Mọi người đều bồn chồn. Trang Chi Điệp bảo:

- Ở phía Đông, phía đông thuộc đâu nhỉ? Nếu ở trong thành thì là khu thành đông. Nếu ở ngoại thành thì là phía đông, ở vùng ngoại ô phía đông là nơi nào nhỉ?

Chu Mẫn đột nhiên bảo:

- Liệu có về Đồng Quan không? Đồng Quan ở phía đông.

Triệu Kinh Ngũ nói:

- Rất có thể, Chu Mẫn còn có người anh em nào ở Đồng Quan không?

Chu Mẫn đáp:

- Người anh em thì nhiều.

Triệu Kinh Ngũ giục:

- Vậy thì anh gọi thẳng điện thoại từ đây về hỏi xem.

Chu Mẫn nói:

- Cô ấy không có dấu hiệu định về Đồng Quan. Cho dù có về, cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!

Anh bắt đầu gọi điện thoại. Gọi một lúc lâu thì gọi được, quả nhiên Đường Uyển Nhi đã về Đồng Quan. Bọn anh em ở đó nói, Đường Uyển Nhi trở về Đồng Quan, cả huyện lỵ ai cũng biết tin, họ bảo Chu Mẫn lừa được con gái nhà lành trốn vào Tây Kinh, anh chồng Đường Uyển Nhi thuê người thuê xe đi Tây Kinh tra hỏi bảy ngày bảy đêm, nào ngờ đã phát hiện ra ở một rạp chiếu bóng. Chồng cô và một người nữa thuê một cái xe taxi đậu ở cổng rạp, cử một người nữa vào rạp cắp cô ấy ra.

Đường Uyển Nhi nhận ra người này, hỏi người ta chuyện đứa con, người này liền dẫn cô ta ra ngoài nói chuyện. Ra đến ngoài rồi, chồng cô ta và một người khác liền cướp cô ta, tống vào xe taxi, lấy khăn nhét vào mồm, trói chặt tay chân bằng dây thừng, phóng một mạch về Đồng Quan. Chu Mẫn nói lại chuyện này cho mọi người nghe, thì Trang Chi Điệp khóc đầu tiên. Anh bảo:

- Làm như vậy là đối xử với người có tội rồi. Vậy thì cô ấy về, không biết phải chịu tội như thế nào nữa. Chu Mẫn này, cậu lập tức ra bến xe mua vé về Đồng Quan xem thế nào, cậu phải cứu cô ấy ra, nhất định cậu phải cứu cô ấy ra.

Chu Mẫn ngồi đực ra tại chỗ, không nói sao, chẳng khác gì cây cà chua bị sương muối phá tơi tả.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Thế nào, cậu không định đi hả?

Chu Mẫn đáp:

- Điều mà em lo lắng ngày đêm là sợ sẽ như vậy. Bọn họ đã tìm ra được cô ấy từ Tây Kinh đem về, em sợ đi về, ngay đến gặp cô ấy cũng không gặp nổi.

Trang Chi Điệp mắng:

- Cậu nói thối chết đi được! Vậy thì ngày ấy sao cậu đem cô ấy đến đây? Một người đàn ông như cậu ngay đến một người đàn bà cũng không bảo vệ nổi hay sao? Đường Uyển Nhi mù thật sự, đã uổng công yêu cậu.

Chửi xong, thì Chu Mẫn giơ nắm tay đánh vào đầu mình, Trang Chi Điệp cũng giơ quả đấm thụi vào đầu mình.
Bình Luận (0)
Comment