Màn đêm buông xuống, Lương Nguyên Kính lại sốt cao.
Lúc bị nóng đến mơ mơ màng màng, trên trán lại truyền đến đợt mát lạnh, chàng dồn sức mở to mắt ra, mơ hồ thấy trong ánh nến lờ mờ có một mảnh ống tay áo màu vàng hồng lướt qua.
Sốt liền tù tì mấy ngày, chàng luôn nửa mơ nửa tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mới có mấy ngày ngắn ngủi người đã gầy mất mười cân, quầng thâm mắt sẫm màu, nhìn như sắp phải tạ thế tới nơi.
Thỉnh thoảng có lần tỉnh táo, trùng hợp nghe thấy Lý Hùng đang nói chuyện cùng em gái, muốn lên trấn mời đại phu.
Chàng không rõ sức lực từ đâu mà có, giãy giụa ngồi dậy từ trên giường đất, nói bọn họ không cần tốn tiền lên người chàng, nên tiết kiệm mua bánh cho A Bảo ăn cũng được, đừng vì chàng mà lãng phí.
Lý Hùng nghe xong thì hết hồn, theo bản năng nhìn em gái.
A Bảo dại ra nhìn chàng, hai mắt đỏ lên, sau đó quay đầu chạy ra cửa phòng, chốc lát lại nghe được ‘oà’ khóc lớn tiếng của nàng
“???”
Lương Nguyên Kính choáng váng cả người: “Sao thế? Có phải tôi… nói gì đó sai rồi không?”
Lý Hùng tập mãi thành quen nói: “Không sao, đừng để ý tới nó, cái tính khóc này của nó là vậy đó, khóc xong sẽ tốt lại thôi. Lương công tử, có phải A Bảo đã nói gì với cậu không?”
Lương Nguyên Kính ngơ ngác đáp: “Nàng nói, anh vì mời đại phu cho tôi nên đã tiêu hết tiền trong nhà, không còn tiền mua bánh cho nàng ăn. Lý huynh, thân thể này của tôi đã vô dụng, anh cứ mặc kệ tôi đi, tôi không có vật gì để báo đáp, chi bằng……”
“Cậu đừng nghe nó nói bậy.”
Lý Hùng chặn lời chàng: “Hôm đó là A Bảo thấy cậu té xỉu trước, cũng là nó kêu anh cứu cậu, nha đầu này miệng mồm không thành thật chứ đáy lòng rất quan tâm cậu, mấy đêm cậu sốt cao đều do nó chăm sóc. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, anh đi mời đại phu cho cậu.”
Lý Hùng đứng dậy ra ngoài.
Lương Nguyên Kính thẫn thờ, giờ mới biết ngày ấy ngất đi cộng thêm mấy đêm sốt cao đều thấy váy áo đỏ kia không phải vì đầu óc hỗn loạn nên sinh ra ảo giác.
“Ai thèm mời đại phu cho ma ốm kia chứ, muốn thì anh đi đi! Em không đi!”
Ngoài phòng truyền đến tiếng khóc lẫn mắng chửi của A Bảo, hình như Lý Hùng muốn rủ nàng đi lên trấn mời đại phu chung với anh.
Bên kia Lý Hùng đè nén giọng khuyên vài câu, tiếng khóc mới từ từ nhỏ lại, chắc là đã nắm góc áo anh trai cùng đi rồi.
Lý Hùng khẽ mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nàng khóc lên cũng thật vang dội mà.
**
Sau khi đại phu tới, thay cho Lương Nguyên Kính mấy dược liệu đắt tiền hơn, tiền nào của nấy, mấy chén thuốc này uống vào rồi hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, giúp chàng giữ lại được cái mạng mình.
Đêm đó hạ sốt, A Bảo tiến vào đổi khăn đắp trên trán chàng.
Lương Nguyên Kính mở mắt ra nhìn nàng, nói: “Cảm ơn.”
A Bảo không nói gì lấy khăn trên trán chàng xuống, ngồi xổm trên mặt đất giặt sạch, kéo ống tay áo lên để lộ hai cánh tay trắng như ngó sen, trên đó còn đeo ba chiếc vòng bạc.
Nàng cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi vào trong thau đồng tạo nên từng vòng gợn sóng.
Bất chợt ném khăn trong tay đi đứng thẳng dậy, hai mắt ươn ướt hồng hồng trừng to với Lương Nguyên Kính: “Tuy tôi thèm thật, nhưng cũng biết mạng người quan trọng hơn khối bánh mà! Anh đừng có xem thường người khác!”
Lương Nguyên Kính vội nói: “Tôi biết, rất xin lỗi, ngày đó tôi nói sai rồi.”
A Bảo ‘hừ’ một tiếng, mất tự nhiên nói: “Biết sai rồi thì tốt.”
Nói xong, lại ngồi xổm xuống tiếp tục giặt khăn cho chàng.
Lát sau, Lương Nguyên Kính hỏi nàng: “Em thích ăn bánh gì?”
Câu này đương nhiên là hỏi A Bảo, nàng không chút chần chờ kể ra hết tên của mấy loại bánh như bánh quế hoa, bánh phù dung, đậu ve cuộn, đậu phụ vàng, chỉ cần là bánh ngọt nàng đều thích cả.
Nhắc tới điểm tâm, trên mặt nàng luôn mang theo ý cười, lộ ra ánh mắt mê mẩn làm Lương Nguyên Kính muốn cười theo.
“Khoan đã,” A Bảo bỗng phản ứng lại, sắc mặt cảnh giác, “Anh hỏi cái này chi?”
“Tôi hại em không được ăn điểm tâm, muốn sau này mua cho em ăn.” Lương Nguyên Kính nghiêm túc nói.
A Bảo cười nhạo không tin: “Anh có tiền không?”
Lương Nguyên Kính mỉm cười nhẹ: “Rồi sẽ có.”
“Chờ nào có rồi nói!” A Bảo đứng dậy đi đổ nước.
“Đợi chút,” Lương Nguyên Kính bỗng gọi nàng lại, “A Bảo, lúc hai người cứu tôi về, có thấy cái rương đựng sách của tôi không?”
Dụng cụ vẽ tranh của chàng và tranh vẽ trên đường du ngoạn đều dẹp vào trong đó, còn có bức sơn thuỷ đồ dưới núi Thanh Thành mới vẽ xong.
A Bảo bưng thau nước, cười gằn nói: “Sao hả? Cho rằng tôi và a ca nhặt xong lén giấu đi à?”
Nhìn dáng vẻ tư thế của nàng, rất có thể chỉ cần mình nói ‘Đúng vậy’, nàng sẽ lập tức tạt cả thau nước tới đây.
Lương Nguyên Kính vội giải thích: “Không phải, tôi chỉ hỏi thử thôi, không thấy cũng không sao hết!”
Chàng sợ nói lời không vừa ý A Bảo sẽ động thủ, gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, mặt mày đỏ bừng lên.
A Bảo thấy thế thì ‘xì’ cười: “Anh gấp gì chứ? Sợ tôi tạt nước anh à? Yên tâm đi, vất vả lắm anh mới hạ sốt, tôi mới không tự khiến mình chịu tội đâu.”
Nàng đặt đỡ thau nước lên bàn, khua tay múa chân nói: “Hôm đó anh té xỉu gây ra động tĩnh lớn, ‘rầm’ một cái đất cát bay toáng cả lên… Đừng có cười, cười cái gì mà cười, tôi nói thật. Ngay cả chén trà của người ta cũng bị dính đất nữa, may sao anh ngất rồi, nếu không sẽ bị người ta đòi tiền bồi thường đó.”
Nàng vừa nói chuyện liền nói đông nói tây, huyên thuyên mãi, trọng điểm cũng lạc đi đâu mất.
Lương Nguyên Kính chỉ đành nhắc nhẹ nàng: “Rương sách.”
A Bảo nhíu mày: “Tôi biết, anh gấp cái gì, không phải đang nói tới rồi à? Hòm xiểng kia của anh lớn tới vậy, rớt xuống đất đã bị bể tan tành, đồ vật bên trong văng ra ngoài, suýt chút bị người khác cướp sạch… Anh trừng mắt lớn vậy làm gì? Rất khó hiểu sao?”
Lương Nguyên Kính lắc đầu, chàng sinh ra ở Dương Châu, chưa từng gặp phải loại trường hợp này, sớm nghe nói người dân Ba Thục hổ báo, giờ mới thấy quả thật…
Cuối cùng A Bảo tổng kết: “Cho nên, là như vậy đó, bọc hành lý của anh bị người ta lụm hết rồi, nếu không nhờ a ca tôi nhanh tay, sợ là anh cũng sẽ bị họ nâng đến lò mổ.”
Lương Nguyên Kính: “……”
A Bảo nghiêm mặt nói: “Muốn cười thì cười đi.”
Rốt cuộc Lương Nguyên Kính không nhịn nổi nữa, ý cười lan trộng từ đuôi mày đến khóe mắt, chàng cười thành tiếng, vừa cười vừa ho, cười chảy cả nước mắt.
Vốn A Bảo đang làm mặt nghiêm túc, bị tiếng cười của chàng chọc nên cũng nở nụ cười theo, hai người cười nghiêng qua nghiêng lại.
Lý Hùng ngoài phòng nghe thấy còn tưởng xảy ra chuyện gì, vào trong mới thấy hai người họ chỉ vào đối phương, cười đến không thở nổi.
“Y như hai đứa ngốc vậy.” Lý Hùng nghĩ thầm.
**
Lương Nguyên Kính tiếp tục ở lại Lý gia.
Lý gia nằm trong thôn Lý Gia – cái thôn nhỏ ngay chân núi Thanh Thành. Thôn rất nhỏ, cùng lắm chỉ có hơn mười hộ gia đình, giao thông bế tắc, dân cư thưa thớt, hiếm khi nào có người xứ khác tới.
Chuyện Lương Nguyên Kính đã trở thành sự kiện hiếm lạ trong thôn, vào ngày chàng bệnh đã có không ít phụ nhân mượn cớ đó tới nhà Lý Hùng ngó chàng.
Ngôi nhà ngói nho nhỏ chật ních chứa ba cô sáu bà, còn có con nít đuổi nhau đùa giỡn khắp nơi, la hét ầm ĩ như chuồng nuôi có 300 con gà.
Lần đầu trong đời Lương Nguyên Kính được tra hỏi nhiệt tình như vậy, tiếc nuối mình không ngất đi lần nữa, đồng thời từ miệng của các phụ nhân chàng mới biết được một chuyện.
Thì ra A Bảo không phải em gái ruột của Lý Hùng mà là được vợ chồng họ Lý nhặt về, lúc mới sinh chưa được bao lâu đã bị cha mẹ ném dưới cây hoè to cửa thôn, trong thôn người nào cũng biết.
A Bảo nghe thấy nhóm phụ nhân khua môi múa mép đàm luận về nàng, tức giận xách chổi tới đuổi từng người đàn bà ba hoa đó đi, quay đầu thấy ánh mắt sáng quắc của Lương Nguyên Kính nhìn mình chằm chằm, tức giận sôi máu ngay: “Anh nhìn gì mà nhìn? Tôi được nhặt đó thì làm sao?”
Lương Nguyên Kính lắc đầu cười mếu nói: “Tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà mà.”
“……”
Vốn A Bảo đang tức điên lên, nghe xong câu đó lập tức nguôi ngoai, chỉ còn thấy tò mò, nàng mở to mắt hỏi: “Thật hả? Anh phạm sai lầm gì rồi? Là cha đuổi anh đi sao?”
Lương Nguyên Kính gật đầu: “Ông ấy không cho tôi vẽ tranh.”
“Anh biết vẽ tranh?” A Bảo liếc mắt không tin, “Vậy anh vẽ thử tôi xem đi.”
Lương Nguyên Kính không có bút, chỉ có thể chấm chút nước trà vẽ lên bàn cho nàng xem.
Một chấm, một gạch, một phẩy, một mác, vệt nước dần dần hình thành, là một tiểu cô nương tóc tiểu hoàn, mi mắt hơi cong cong.
“Đây là tôi?” A Bảo kinh ngạc nhận ra.
“Là em.” Lương Nguyên Kính gật đầu cười.
“Xem ra anh biết vẽ tranh thật nha,” A Bảo nhìn chàng, “Vẽ còn khá tốt nữa.”
Lương Nguyên Kính lau vệt nước trên bàn đi, nghiêm túc nhìn nàng nói: “Đừng buồn vì chuyện em được nhặt, thế gian này cũng không phải có máu mủ ruột thịt mới trở thành người thân, a ca đối xử với em rất tốt.”
Ít nhất vào quãng thời gian ở đây, chàng chưa từng thấy Lý Hùng cho nàng làm việc gì nặng nhọc, ngay cả ba bữa cơm mỗi ngày, việc nhà bình thường như may vá giặt giũ đều do anh tự tay làm hết, trong nhà tuy bần hàn nhưng Lý Hùng vẫn tận lực để A Bảo sống rất tốt.
A Bảo nghênh khuôn mặt nhỏ lên kiêu ngạo nói: “Đương nhiên a ca rất tốt với tôi rồi, chờ lớn lên tôi sẽ gả cho a ca.”
Lương Nguyên Kính dở khóc dở cười.
**
Từng ngày qua đi, sức khoẻ Lương Nguyên Kính dần dần có chuyển biến tốt, trừ ban đêm hay ho khan không dứt, ban ngày có thể xuống giường đi lại.
Lý Hùng là thợ bạc, kiếm sống dựa vào việc đánh bạc cho người trên trấn, mỗi ngày đều phải lên sạp bày trên phố.
Lương Nguyên Kính mới khỏi bệnh nặng, không thể không có ai trông coi, đến phiên A Bảo ăn không ngồi rồi gánh vác trọng trách này.
Đối với Lương Nguyên Kính mà nói đây không hẳn là tin tức tốt.
Tuy nói A Bảo ngây thơ đáng yêu, thường xuyên nói lời hay ý đẹp chọc chàng cười to không ngừng, nhưng nàng có một tật xấu, đó là nàng nói cực kỳ nhiều, hầu như không nghỉ xả hơi, lâu lâu nghe thì còn được, nếu cứ ríu rít bên tai cả ngày thì đúng là hình phạt chịu tội mà.
Lương Nguyên Kính thích yên tĩnh, nhưng cũng không thể ngăn cản bảo nàng đừng nói nữa nghỉ ngơi một lát đi, bằng không A Bảo sẽ nổi giận ngay lập tức.
Có rất nhiều lần, chàng ngủ gật trong tiếng nói chuyện miên man của nàng, cuối cùng bị A Bảo dứt khoát đứng thức, chất vấn chàng vì sao ngủ trong lúc nàng đang nói chuyện.
Lương Nguyên Kính khổ không nói nên lời, cuối cùng lâu sau cũng tìm được cách giải cứu chính mình, đó là vào lúc A Bảo đang nói năng hăng say, chàng bỗng hỏi ngang nàng: “Tỳ bà em đâu?”
A Bảo sẽ lập tức dừng lại, hai tròng mắt sáng ngời: “Anh muốn nghe tôi đàn tỳ bà?”
Dù sao lỗ tai cũng không yên được, giữa việc nghe nàng nói chuyện hay nghe nàng đàn tỳ bà, Lương Nguyên Kính quyết đoán chọn cái sau, vì thế chàng gật đầu.
A Bảo lập tức xoay người đi ôm tỳ bà trong phòng mình lại, vừa chỉnh dây vừa nói: “Nghe tôi đàn tỳ bà phải trả tiền, anh thì nghèo không có tiền. Ôi, thôi, tuỳ anh vậy, tôi miễn cưỡng hát một khúc cho anh nghe.”
Lương Nguyên Kính nhanh nhảu phối hợp làm ra biểu cảm được quý mà lo với nàng.
Nhưng rất nhanh chàng lại nhận ra thêm vấn đề khác.
Tuy tiếng hát của A Bảo uyển chuyển êm tai, đàn tỳ bà đương nhiên không tồi, nhưng ca từ kia…
Quả thực rất khó nghe!
Dân ca Ba Thục nổi tiếng phóng khoáng táo bạo, phần lớn đề tài toàn là ni cô nhớ tục trần, tiểu thư chạy trốn trong đêm, quả phụ yêu đương vụng trộm, cha chồng cùng con dâu các thứ toàn loại chuyện xưa dân chúng tầng lớp thấp thích nghe, nội dung càng ô uế dâm loàn, thấp kém lộ liễu thì càng được ưa chuộng.
Bài từ dâm như vậy. Từng từ ngữ đen tối được hát ra từ miệng A Bảo, sắc mặt nàng vẫn như thường, tất nhiên đã quen hát vậy rồi, khiến Lương Nguyên Kính nghe xong phải đỏ tía hết mặt tới mang tai. Nếu để cho cha biết được chàng lại đi nghe một tiểu cô nương hát loại ca từ này, chắc chắn sẽ vung thước giới đuổi chàng từ cửa nam Dương Châu ra đến tận cửa bắc.
Chàng bắt buộc phải kêu A Bảo dừng lại: “Em hát cái gì vậy?”
“Thì hát đó.”
“Ca từ này có thể…” Lương Nguyên Kính má đỏ như hoa đào, không nói thêm được nữa.
“Làm sao hả?” A Bảo cau có, “Anh nhiều chuyện quá đi, người khác nghe thấy vui mà.”
“……”
Thất nghiệp có chuyên môn, A Bảo không thích nhất chuyện có người múa may tay chân với khả năng đàn tỳ bà của mình.
Lương Nguyên Kính cũng đoán ra được chuyện đó liền khéo léo nói: “Tôi dạy em bài từ khác nhé, được không?”
Lời đề nghị này nằm trong phạm vi tiếp thu của A Bảo, nàng nghĩ ngợi xong ngước mắt lên hỏi: “Bài gì?”
**
Tác giả có chuyện nói:
Về hôm cứu Lương Nguyên Kính, là như này này:
A Bảo dịch đến bên người Lý Hùng: A ca, chỗ kia có tên lập dị.
Lý Hùng (đang đánh bạc): Ừ.
A Bảo: Y ngất rồi.
Lý Hùng: Ừ.
A Bảo (lén liếc mắt): Có nhiều người cướp đồ của y lắm.
Lý Hùng (ngẩng đầu): Sau đó thì sao?
A Bảo: ……
Lý Hùng (rốt cuộc cũng có phản ứng): Em muốn anh cứu y?
A Bảo: Em đâu có nói vậy.
Lý Hùng nhận lời buông búa trong tay, đi ‘nhặt’ người cho nàng.