Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 2


Thiên Nhã rời khỏi buổi tiệc tối náo nhiệt, cho dù nàng giả vờ kiêu ngạo như vậy, nhưng nàng hiểu rõ nội tâm của mình đã sớm chật vật, ngày trước mọi người đều vây quanh nàng có bao nhiêu là phù phiếm, khiến bây giờ nàng lại càng trở nên quạnh quẽ.

Trong đêm đầu thu, gió lạnh thổi lên phần da thịt lộ ra ngoài của Thiên Nhã, làm làn da mềm mại của nàng đều nổi da gà, Thiên Nhã bất giác dùng hai tay ôm lấy cánh tay của chính mình.

Đứng trên phố, Thiên Nhã không biết mình còn có thể làm gì được nữa, cảm thấy lạnh lẽo, thể xác và tinh thần đều vô cùng lạnh lẽo, nàng chưa từng cảm thất tuyệt vọng và bất lực như vậy, một thân một mình, không tìm được bất kì ai đồng ý giúp nàng.

Rời khỏi sự bảo vệ của cha, nàng mới phát hiện mình tựa như một bông hoa trong lồng kính, vô dụng lại dễ bị tổn thương, nghĩ đến ba ba yêu thương mình, cũng đã không thể che chở được cho mình nữa, cuối cùng Thiên Nhã vỡ òa ngồi xổm ở bên đường, bật khóc.

Tiêu Cửu Thành vẫn luôn theo sau từ buổi tiệc tối, nhìn Thiên Nhã ngồi xổm ở đầu đường khóc lớn, Thiên Nhã bất lực như vậy, làm cho tim Tiêu Cửu Thành thắt chặt lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Kiêu ngạo của Thiên Nhã bị đánh vỡ, cô biết bây giờ Thiên Nhã đang trong tình cảnh không còn cách nào, cũng không có ai để dựa vào, Thiên Nhã vẫn luôn được Độc Cô Tấn bảo vệ quá tốt, chắc chắn không chịu nổi đả kích như vậy.

Cô sẵn sàng nhận lấy viên ngọc quý giá này từ trong tay Độc Cô Tấn, đặt ở trong lòng bàn tay mình, thậm chí đặt ở trong tim mình mà che chở, nếu Thiên Nhã đồng ý cho mình một cơ hội như vậy.


Tiêu Cửu Thành lặng lẽ tới gần Thiên Nhã, cô cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên trên vai Thiên Nhã.

Thiên Nhã vốn đang mắc kẹt ở trong cảm xúc tuyệt vọng của chính mình, lúc thấy có áo choàng mang theo nhiệt độ của người khác khoác ở trên vai mình, nàng lập tức ngừng khóc, dùng tay hoảng loạn lau sạch nước mắt, nàng không muốn bị bất kì kẻ nào nhìn thấy nước mắt của mình, nàng không muốn cho bất kì kẻ nào cơ hội chê cười mình chật vật, cho dù nàng quả thực đang chật vật.

Thiên Nhã lập tức đứng lên, nàng nhìn người phía sau, quả thực hơi kinh ngạc một chút.

Nàng vốn tưởng rằng là đám phụ nữ đạo đức giả kia tới, vừa rồi không thể cười nhạo được mình như ý nguyện nên không chịu từ bỏ, không ngờ rằng, đó lại là Tiêu Cửu Thành, người khiến cho nàng còn chán ghét hơn cả những kẻ vừa nãy.

Thiên Nhã không thèm cảm kích liền kéo áo choàng trên vai mình ra, ném xuống đất, người phụ nữ này khiến cho nàng không cách nào chịu đựng nổi.

Tiêu Cửu Thành nhìn hành động của Thiên Nhã, trong lòng căng thẳng, cô biết chắc chắn Thiên Nhã chán ghét mình, nhưng không ngờ, mức độ chán ghét của Thiên Nhã còn sâu hơn mình nghĩ.

"Sao, cô cũng muốn chế nhạo tôi sao?" Thiên Nhã cười lạnh hỏi.

"Em không giống bọn họ." Tiêu Cửu Thành tự giải thích cho mình.


"Đúng vậy, quả thực không giống nhau, bọn họ không xứng cười nhạo tôi, cô mới có tư cách cười nhạo tôi, cô mới là người thắng." Miệng Thiên Nhã nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu Tiêu Cửu Thành dám chế nhạo mình, mình nhất định sẽ bóp chết cô ta, dù sao bây giờ nàng đã tệ đến không thể tệ hơn nữa, nếu nàng có thể kéo người phụ nữ Lý Quân Hạo yêu nhất chôn cùng thì cũng tốt.

"Điều em muốn giải thích là, em không yêu Lý Quân Hạo, cho dù anh ta ly hôn với chị, em cũng sẽ không ở bên anh ta." Tiêu Cửu Thành quả thật rất muốn nói mình thích phụ nữ, là loại cong thành nhang muỗi rồi, nhưng sợ sẽ bị Thiên Nhã coi như biến thái nên mới không dám nói, bởi vì Thiên Nhã là gái thẳng, thẳng như ống thép vậy.

Thiên Nhã thờ ơ với những gì Tiêu Cửu Thành nói, nàng không tin lời Tiêu Cửu Thành, cho dù là sự thật, nàng cũng không thèm quan tâm, sau khi biết Lý Quân Hạo đào rỗng Tập đoàn Thái Cực và quyết định ly hôn với mình, nàng đã không còn tình yêu nữa.

Có lẽ bây giờ chuyện gì nàng cũng đều không làm được, nhưng ít nhất dám yêu dám hận, nàng vẫn làm được.

Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã thờ ơ nhìn mình, tựa như một khối băng cứng, khiến mình không cách nào tới gần.

"Thiên Nhã, em thật sự không có ác ý với chị..." Tiêu Cửu Thành chỉ có thể bày tỏ lập trường của mình một lần nữa, theo bản năng muốn tới gần Thiên Nhã.

"Cô có ác ý với tôi hay không, tôi không quan tâm, nhưng tôi chán ghét cô, tôi không muốn nhìn thấy cô dù chỉ một chút, cô tránh xa tôi ra, còn không thì đừng trách tôi không khách khí với cô." Nàng kết hôn với Lý Quân Hạo tám năm, năm năm đầu, nàng tưởng rằng mình và Lý Quân Hạo yêu nhau, nhưng ba năm trước, nàng bắt đầu phát hiện dường như trong lòng Lý Quân Hạo có người phụ nữ khác.


Nàng vẫn luôn chất vấn Lý Quân Hạo, nhưng Lý Quân Hạo đều phủ nhận, Lý Quân Hạo nói không có, nàng cũng chỉ có thể lừa mình dối người tin là không có, mãi đến không lâu trước, Lý Quân Hạo thừa nhận hắn vẫn luôn yêu Tiêu Cửu Thành, từ trước tới giờ chưa từng yêu mình.

Cuộc hôn nhân mà mình vốn tưởng rằng hạnh phúc, chẳng qua chỉ là một trò đùa, quả thực là sự châm chọc đối với cuộc đời nàng.

Cho dù Tiêu Cửu Thành không làm gì cả, thì sự tồn tại của cô ta cũng đã là một loại thương tổn và nhục nhã, hơn nữa, nàng chắc chắn không tin Lý Quân Hạo và Tiêu Cửu Thành không có gì cả.

Bây giờ Tiêu Cửu Thành xuất hiện ở trước mặt mình, từng giây từng phút nhắc nhở Thiên Nhã, rằng mình chỉ là một trò đùa, Thiên Nhã cảm thấy mình có thể nhịn không động thủ giáo huấn cô ta, đã coi như là được dạy dỗ rất tốt rồi, Tiêu Cửu Thành lại còn ở trước mặt mình làm bộ làm tịch, quả thực khiến người ta vô cùng ghê tởm.

Nàng tự hỏi có phải đàn ông thích kiểu như vậy không, kiểu phụ nữ nhìn vẻ ngoài ôn nhu giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch.

Nghĩ đến Lý Quân Hạo cũng đã từng hư tình giả ý đối với mình, cảm thấy hai người kia thật xứng, hai kẻ đều làm người ta buồn nôn!
Lời của Thiên Nhã, đối với Tiêu Cửu Thành mà nói, vẫn rất đau lòng, mỗi đao đều đả thương người mà không thấy máu.

Bị người mình thích chán ghét như thế, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể thở dài.

Làm Thiên Nhã bị Lý Quân Hạo lừa gạt cảm tình, nàng chán ghét mình là hợp tình hợp lý, ai bảo mình quen biết Lý Quân Hạo từ nhỏ, lại bị Lý Quân Hạo yêu, Tiêu Cửu Thành cảm thấy chính mình là người câm ăn hoàng liên*, đau khổ nhưng không nói ra được.


Nhưng Tiêu Cửu Thành cũng không dám tiếp tục tới gần Thiên Nhã nữa, Thiên Nhã học Tán đả** từ nhỏ, dựa vào mức độ chán ghét của Thiên Nhã đối với mình, khó bảo toàn sẽ không động thủ.

*hoàng liên: vị thuốc đắng Đông y
**Tán đả (Shanda): môn võ Trung Quốc
Nàng nói những lời tàn nhẫn với Tiêu Cửu Thành xong liền bỏ Tiêu Cửu Thành lại, bởi vì ở cùng Tiêu Cửu Thành thêm một giây đồng hồ thôi cũng khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Tiêu Cửu Thành nhìn bóng lưng Thiên Nhã rời đi, chẳng lẽ cô và Thiên Nhã chỉ có thể như vậy sao? Tiêu Cửu Thành không cam tâm.

"Thiên Nhã, không phải chị đang tìm người đầu tư vào Tập đoàn Thái Cực sao? Em có thể cung cấp rất nhiều vốn giúp Tập đoàn Thái Cực vượt qua cửa ải khó khăn." Tiêu Cửu Thành la lên với Thiên Nhã, bây giờ ngoại trừ mình, không ai có thể giúp Thiên Nhã.

Thân thể Thiên Nhã chỉ hơi dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước, nàng không tin Tiêu Cửu Thành, không tin Tiêu Cửu Thành có khả năng này, càng không tin Tiêu Cửu Thành có lý do gì giúp đỡ mình, nàng sẽ không ngốc đến mức cho rằng tự nhiên trên trời sẽ rơi xuống đĩa bánh.

Tiêu Cửu Thành thấy rõ Thiên Nhã cho dù cùng đường cũng không muốn tin tưởng mình, không khỏi cười khổ một chút.

Tiêu Cửu Thành cúi người, nhặt chiếc áo choàng bị Thiên Nhã ném xuống mặt đất lên, phủi nhẹ một chút, sau đó khoác lên trên người mình..

Bình Luận (0)
Comment