Suốt buổi sáng, Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành đều không nói được mấy câu, cả một buổi sáng này Thiên Nhã không thể tập trung tinh thần làm việc.
Thật vất vả chịu đựng đến giữa trưa, Thiên Nhã vẫn luôn trộm nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, thường ngày sáng sớm Tiêu Cửu Thành đã chọn một nhà hàng không tồi hỏi mình có muốn đi ăn không, nhưng hôm nay Tiêu Cửu Thành hiển nhiên không có ý định muốn đi ăn trưa cùng mình.
Từ trước đến nay Thiên Nhã không phải kiểu người am hiểu cách xử lí loại tình huống như vậy, nàng chỉ cảm thấy tình huống này làm nàng rất khó chịu, nàng không thích bầu không khí như vậy.
"Buổi trưa ăn gì?" Lúc Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành hình như định rời đi một mình, Thiên Nhã chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Cửu Thành, chủ động hỏi, ý tứ của nàng rất rõ ràng, đó là mời Tiêu Cửu Thành ăn trưa cùng nhau.
"Em có hẹn." Thật ra Thiên Nhã hiếm khi chủ động mời mình, Tiêu Cửu Thành vẫn nhịn không được hơi vui vẻ, nhưng cô vẫn thản nhiên lạnh nhạt từ chối lời mời của Thiên Nhã.
Thứ nhất, cô muốn cho Thiên Nhã biết mình không phải người gọi là tới, đuổi thì đi, thứ hai, cô đúng là có hẹn thật, bạn gái cũ của cô mới về nước không lâu, trước đây vẫn luôn muốn hẹn mình đi ăn, đều bị từ chối, hôm qua Tiêu Cửu Thành bị Thiên Nhã làm tổn thương lòng tự tôn, đã chủ động hẹn bạn gái cũ đi ăn.
Cô muốn cho Thiên Nhã biết, mình cũng không phải không ai thèm, nhất quyết phải bám dính lấy nàng, cho nên Tiêu Cửu Thành hung ác, từ chối lời mời dùng bữa kín đáo của Thiên Nhã.
Thiên Nhã hiếm khi chủ động xuống nước lấy lòng, bị Tiêu Cửu Thành từ chối không hề nể mặt như vậy, Thiên Nhã cảm thấy hơi lúng túng, nhưng thấy Tiêu Cửu Thành không lưu luyến xoay người muốn đi, trong lòng Thiên Nhã cuống quýt, gắt gao nắm chặt cổ tay Tiêu Cửu Thành.
"Hôm qua là tôi không đúng, nói hơi nặng lời, nếu làm tổn thương cô, tôi xin lỗi." Thiên Nhã đuối lí nhưng vẫn rất dũng cảm nhận sai, tuy rằng đối với Thiên Nhã kiêu ngạo mà nói đây là một chuyện rất hiếm có.
"Chị nói không sai, em là đồng tính luyến ái, không nên động tay động chân với chị, là em vượt rào, hôm qua em đã tỉnh ngộ rồi, cảm thấy nên giữ khoảng cách với chị, tránh làm cho chị ghê tởm!" Giọng điệu Tiêu Cửu Thành lạnh nhạt nói, chỉ duy nhất lúc nói hai chữ ghê tởm, không khỏi nhấn mạnh hơn.
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy sẽ gây hiểu lầm..." Thật ra Thiên Nhã hoàn toàn không cảm thấy Tiêu Cửu Thành ghê tởm, nhưng Tiêu Cửu Thành là cong, những hành vi quá đà của cô ta quấy nhiễu đến mình, vì tránh để Tiêu Cửu Thành tiếp tục làm những chuyện thân mật khiến người khác hiểu lầm, mình mới nói như vậy.
"Đúng là sẽ gây hiểu lầm, sau này chúng ta giữ liên lạc trong công việc như vậy là đủ rồi." Thật ra Thiên Nhã chủ động xin lỗi lấy lòng, đã làm nội tâm Tiêu Cửu Thành mừng thầm, nhưng mà, con người luôn có chút lòng tham, cô muốn biết Thiên Nhã có thể mềm mỏng vì mình đến mức nào, cho nên Tiêu Cửu Thành thản nhiên chèn ép nội tâm Thiên Nhã.
"Tôi cũng đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào?" Vốn dĩ Thiên Nhã vừa sĩ diện lại vừa ngạo kiều như vậy có thể nói chuyện khép nép đến mức này đã không dễ dàng, Tiêu Cửu Thành lại hoàn toàn không có ý thông cảm, Thiên Nhã không phải người nhẫn nại, quả nhiên bị chèn ép quá bắt đầu chất vấn Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã nghĩ thầm, nếu Tiêu Cửu Thành thật sự muốn phân rõ giới hạn với mình, vậy mình cũng sẽ không lấy mặt nóng dán cái mông lạnh của cô ta.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã như vậy, nghĩ thầm, tình cảm đúng là không ngang nhau, Thiên Nhã lạnh nhạt với mình nhiều lần như vậy, mình chỉ hơi lạnh nhạt chút, Thiên Nhã đã không chịu nổi, làm ra bộ dạng muốn phân rõ giới hạn với mình, quả nhiên là được yêu nên không biết sợ.
"Em không muốn thế nào cả, em còn có hẹn, đi trước." Cô muốn thế nào, cô còn có thể thế nào nữa, cô chính là muốn Thiên Nhã, Thiên Nhã không cho được, cô nói ra có ích gì, chỉ thêm bi thương thôi.
Thiên Nhã chỉ có thể buông Tiêu Cửu Thành ra, trơ mắt nhìn Tiêu Cửu Thành rời đi.
Thiên Nhã vốn cảm thấy chỉ cần mình xin lỗi, Tiêu Cửu Thành sẽ không giận nữa, đến bây giờ, nàng mới phát hiện, hóa ra trước kia vẫn luôn là Tiêu Cửu Thành nhường nhịn mình, nàng không hề hiểu Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành lạnh nhạt, làm nội tâm Thiên Nhã hơi luống cuống, nàng biết Tiêu Cửu Thành không qua lại với mình nữa, dường như đối với cô ta cũng không có tổn thất gì, thật ra người bất an chính là mình, mấy tháng nay đều là mình ỷ lại vào cô ta.
Tuy Tiêu Cửu Thành không muốn đi ăn với mình, nhưng Thiên Nhã vẫn đi tới nhà hàng trước kia nàng và Tiêu Cửu Thành thường xuyên đến.
Nhưng lúc đến nhà hàng, vị trí thường ngày nàng và Tiêu Cửu Thành hay ngồi nhất, đã có người ngồi, người kia chính là người có hẹn với Tiêu Cửu Thành.
Vừa rồi Thiên Nhã còn tưởng cái gọi là có hẹn của Tiêu Cửu Thành chỉ là không muốn đi ăn với mình nên lấy cớ mà thôi, cũng không phải có hẹn thật, bây giờ nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ngồi đối mặt với Tiêu Cửu Thành, trong lòng Thiên Nhã cảm giác như bị thứ gì đó bén nhọn đâm một cái.
Ngay cả Thiên Nhã luôn luôn rất tự tin với vẻ ngoài của mình, cũng không thể không thừa nhận, cô gái ngồi đối mặt với Tiêu Cửu Thành rất xinh đẹp, nhìn Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa cười với cô gái kia, Thiên Nhã thấy trong lòng có cảm giác không thoải mái mãnh liệt, cảm giác tựa như có một tòa núi lửa hoạt động trong ngực, dung nham ở miệng núi lửa đang phun trào.
Nhà hàng này trước đây Tiêu Cửu Thành thường xuyên dẫn mình đến, không nghĩ tới vừa chớp mắt đã dẫn người phụ nữ khác tới, nói không chừng trước kia đã dẫn không biết bao nhiêu phụ nữ tới đây rồi.
Trong lòng Thiên Nhã khó chịu buộc tội, mình không thích bị Tiêu Cửu Thành tùy tiện coi như đám oanh oanh yến yến.
Tiêu Cửu Thành thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, là bởi vì mình không đáng để cô ta tốn tâm tư, bây giờ cô ta đã dành hết tâm tư ở trên người phụ nữ khác rồi.
Giờ phút này ở trong lòng Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành đã biến thành một tra nữ có mới nới cũ, Thiên Nhã bị cảm xúc ghen ghét khống chế, hoàn toàn không ý thức được, hình như có chỗ nào đó không đúng..