Thiên Nhã nằm ở trên giường, vẫn luôn suy nghĩ về lời của Độc Cô Thành, ngay cả Độc Cô Thành cũng cảm thấy Tiêu Cửu Thành thích mình, chẳng lẽ Tiêu Cửu Thành thật sự thích mình sao? Thật ra dựa vào cảm giác của Thiên Nhã mà nói, Tiêu Cửu Thành đối xử với mình đúng là rất mập mờ, nhưng Tiêu Cửu Thành trước nay chưa từng nghiêm túc, loại mập mờ này chưa chắc đã là thật sự thích, Thiên Nhã sợ đến lúc đó bản thân lại tự mình đa tình, vậy thật sự quá xấu hổ.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Cửu Thành thật sự thích mình thì sao, chưa chắc Tiêu Cửu Thành đã không phải đồ tra nữ lăng nhăng, nhìn còn giống một tay chơi rất am hiểu cái trò tình cảm mập mờ, tóm lại không giống một người đứng đắn đáng tin.
Bây giờ người ta không muốn để ý đến mình, mình lại đang suy nghĩ có phải cô ta thích mình không, ngẫm lại vẫn cảm thấy đúng là rất giống bản thân đang tưởng bở.
Thiên Nhã cảm thấy mình không nên nghĩ đến Tiêu Cửu Thành nữa, nhưng tâm tư lại không chịu nghe lời hoàn toàn xoay quanh Tiêu Cửu Thành, chuyện này khiến Thiên Nhã tự bực bội với chính mình, cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Thiên Nhã rất ghét việc bây giờ mình giống như bị dắt mũi, trong lòng thật sự không thoải mái.
Chẳng lẽ một Lý Quân Hạo còn chưa đủ sao? Thiên Nhã không ngừng dùng Lý Quân Hạo nhắc nhở mình, để mình đừng nghĩ đến những cái chuyện tình yêu này nữa.
Nhưng hôm sau lúc đi làm, trái tim Thiên Nhã vẫn phản bội lí trí, nàng nghĩ nếu Tiêu Cửu Thành lại lạnh nhạt với mình, mình cũng sẽ tuyệt đối không để ý đến cô ta nữa, nhưng nếu Tiêu Cửu Thành chủ động nói chuyện với mình, mình sẽ tạm thời quan tâm cô ta một chút.
Thật ra, lời Độc Cô Thành nói, ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng đến Thiên Nhã, trong lòng cũng mềm ra rất nhiều, điểm mấu chốt của nàng là, chỉ cần Tiêu Cửu Thành chủ động lấy lòng, nàng sẽ đồng ý để Tiêu Cửu Thành lấy lòng.
Có điều sau khi đến chỗ làm, cũng đã quá giờ đi làm, Tiêu Cửu Thành vẫn chưa đến, làm trợ lí của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã vốn dĩ nên rõ lịch trình của Tiêu Cửu Thành, thế nhưng giờ lại không biết hành tung của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã vẫn bản năng hơi lo lắng cho Tiêu Cửu Thành.
Nhưng nàng lại không thể hạ mình gọi điện thoại cho Tiêu Cửu Thành, hỏi cô ta đi đâu được.
Thiên Nhã nhịn không bao lâu, rốt cuc vẫn nhịn không được mở miệng tìm người khác hỏi.
"Cô gọi điện cho Tiêu Cửu Thành, hỏi cô ta sao không đi làm?" Tuy Thiên Nhã là trợ lí của Tiêu Cửu Thành, nhưng bọn họ còn có một trợ lí chung là Tô Thanh Trầm, đây trợ lí Tiêu Cửu Thành dẫn đến, cực kì có năng lực.
"Cô ấy xin nghỉ, mấy ngày này sẽ không tới công ty." Thật ra Tô Thanh Trầm đã sớm nhận ra không khí giữa Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã có gì đó không đúng, nhưng cô luôn luôn có chừng mực, việc riêng của cấp trên, cô chưa bao giờ hỏi nhiều.
"Cô ta xin nghỉ làm gì?" Trong lòng Thiên Nhã vẫn nhịn không được hơi lo lắng cho Tiêu Cửu Thành.
"Cô ấy về thành phố S, chắc là để xử lí chuyện cá nhân, còn là việc công hay việc tư, tôi cũng không rõ lắm." Tô Thanh Trầm thành thật nói, tuy mấy tháng nay Tiêu Cửu Thành ngày ngày đều ở Tập đoàn Thái Cực, nhưng Tô Thanh Trầm biết dựa vào năng lực của Tiêu Cửu Thành, tìm con đường khác để tiếp tục kiếm tiền, cũng không phải việc gì khó.
Thiên Nhã vừa nghe vậy, trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm thì ra Tiêu Cửu Thành vội vàng muốn thoát khỏi mình, ngay cả rời đi cũng lười nói với mình một tiếng, xem ra mình chẳng có phân lượng gì trong lòng cô ta, nghĩ đến đây tâm trạng Thiên Nhã tựa như thời tiết mới vừa ấm lên, lại đột nhiên gặp mưa đá, quả thực tệ vô cùng.
Tô Thanh Trầm nhìn sắc mặt Thiên Nhã không tốt lắm, biết Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không nói cho Thiên Nhã biết việc mình rời đi, Thiên Nhã rất để ý đến chuyện này, quả nhiên kế sách âm thầm thay đổi của Tiêu Cửu Thành đúng là rất hiệu quả, Thiên Nhã sẽ động lòng.
Nhưng Tô Thanh Trầm lại cảm thấy lúc này Tiêu Cửu Thành cố ý rời đi để khiêu khích Thiên Nhã, cũng không sáng suốt, tình cảm mới vừa nảy mầm vẫn rất non nớt, cần phải cẩn thận che chở, nếu không rất dễ chết non, dù sao Thiên Nhã là người kiêu ngạo như vậy, là người đã từng phải chịu tổn thương trong tình yêu.
Thật ra Tiêu Cửu Thành cũng không phải cố tình rời đi, nhưng cô không nói cho Thiên Nhã biết đúng là có ý giận dỗi Thiên Nhã.
Cô về thành phố S, bởi vì anh rể Lý Thao của cô hôm qua phát bệnh tim, Lý Thao mắc bệnh tim bẩm sinh, khi còn nhỏ vô cùng nghiêm trọng, từng phải phẫu thuật rất nhiều lần, cũng may phẫu thuật đều khá thành công, ngoại trừ không thể vận động mạnh, còn lại đều như người bình thường.
Nhưng mấy hôm trước Lý Thao cảm thấy tim không khoẻ, sau khi Tiêu Cảnh Tịch phát hiện, thúc giục Lý Thao nhập viện kiểm tra, lúc kiểm tra phát hiện tim Lý Thao xảy ra thay đổi sinh lí, tình hình không lạc quan.
Sau khi Tiêu Cửu Thành biết, lập tức mua vé máy bay đến thành phố S, đi rất vội, cô vốn định nói với Thiên Nhã một tiếng, sau khi suy nghĩ một chút lại thôi, chỉ vội vàng bàn giao với Tô Thanh Trầm, còn cố ý không nói cụ thể nguyên nhân, như muốn để Thiên Nhã tới truy hỏi.
Lúc tới thành phố S, Tiêu Cửu Thành hơi hối hận vì chưa tạm biệt với Thiên Nhã, nhưng cũng không thấy Thiên Nhã chủ động quan tâm tìm hỏi, trong lòng lại không khỏi có chút mất mát.
Cho dù thế nào, cũng nên hỏi một chút chứ, mình và chị ấy đã sớm chiều ở chung vài tháng, Thiên Nhã lại không thèm để ý, mình thật sự đã tưởng rằng dù sao mình ít nhiều cũng có chút trọng lượng ở trong lòng Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành cho rằng Thiên Nhã chắc chắn đã hiểu, cho rằng Thiên Nhã đang cố ý trốn tránh, cô cảm thấy mình chẳng có chút lòng tham nào, chỉ cần Thiên Nhã phát ra một chút tín hiệu, cho dù chỉ là một chút, thậm chí dùng giọng điệu tức giận chất vấn mình vì sao lại nghỉ việc cũng được, cô cũng sẽ tuyệt đối không chùn bước mà tiếp tục.
Thật ra cô và Thiên Nhã đều lâm vào một vòng tuần hoàn, Thiên Nhã quá kiêu ngạo, ở trong tình huống không dám chắc, chỉ một bước Thiên Nhã cũng không dám tiến lên, Thiên Nhã đã từng phải tổn thương một lần, đã sinh ra lòng sợ hãi đối với tình yêu rồi..