Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 48


Tiêu Cửu Thành cảm thấy quả nhiên chỉ có người mình thích, mới có thể mang đến cho mình cảm giác vui sướng mãnh liệt như vậy, cũng chỉ khi tới gần người mình thích, thì mỗi một bước chân mới đều vui vẻ, cuối cùng bây giờ cũng đã chạm đến khoảng cách gần trong gang tấc, dường như lúc này chỉ cần đưa tay ra, đã có thể lấy ngôi sao đã từng kiêu ngạo xa vời kia xuống.
Trong lòng Tiêu Cửu Thành tràn đầy vui sướng và chờ mong, lúc Thiên Nhã mở cửa phòng tắm ra, tâm trạng ấy lại càng đạt tới cực hạn, ánh mắt Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, dính chặt tựa như kẹo mạch nha.
Thiên Nhã vất vả lắm mới điều chỉnh lại được tâm trạng một chút, thấy Tiêu Cửu Thành lại bò lên giường mình, hơn nữa tầm mắt của Tiêu Cửu Thành còn dính chặt lại, cực kì nóng bỏng, cảm giác nóng bỏng ấy còn mang theo một chút ẩm ướt mờ ám, trái tim mà Thiên Nhã khó khăn lắm mới đè nén xuống được, lập tức lại giống như lông ngỗng bị một cơn gió thổi bay, trôi nổi bất định.
"Sao em còn chưa về phòng?" Giọng điệu Thiên Nhã như rất ghét bỏ hỏi.
"Không muốn về, muốn ở cùng Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành rất đứng đắn trả lời, thật ra cô đâu chỉ muốn ở lại cùng Thiên Nhã, cô còn muốn nhiều hơn nữa cơ.
"Tôi cho em ba phút, mau về phòng ngủ của em cho tôi." Thiên Nhã nói xong ngồi xuống trước bàn trang điểm, bôi mỹ phẩm dưỡng da lên mặt mình.
"Không chịu, đêm nay phải ngủ với Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành kiên định nói, nàng biết Thiên Nhã chỉ ra vẻ thôi, cũng không thật sự có ý đuổi mình đi, mình chỉ cần mặt dày ăn vạ không chịu đi là được.


Cô nằm sấp ở trên giường, dùng cánh tay chống nửa người trên lên, hai tay nâng cằm, chăm chú nhìn sườn mặt Thiên Nhã.

Sao sườn mặt của Thiên Nhã lại đẹp vậy trời! Không, không chỉ có sườn mặt, chỗ nào của Thiên Nhã cũng đẹp, Tiêu Cửu Thành cảm thấy chỉ cần nhìn Thiên Nhã như vậy, cô có ngắm cả đêm cũng được.
Thiên Nhã quay mặt đi không nói chuyện nữa, chỉ nhờ vào gương trang điểm, thông qua ảnh phản chiếu lén lút nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, chỉ thấy Tiêu Cửu Thành lại dùng ánh mắt háo sắc kia nhìn mình chằm chằm, tuy rằng nàng cũng có ý với Tiêu Cửu Thành, nhưng nàng vẫn có chút không hiểu nổi, sao một người phụ nữ lại có thể nổi lên dục vọng với một người phụ nữ có cấu tạo giống mình chứ? Hay là giống như thủ dâm, Thiên Nhã không nhịn được suy đoán, nhưng vậy thì chắc người còn lại sẽ không có khoái cảm nhỉ, chẳng lẽ là âu yếm lẫn nhau sao? Thiên Nhã nghĩ đến khả năng này, trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh 18+ của nàng và Tiêu Cửu Thành.

Sau khi ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Thiên Nhã nhanh chóng đánh gãy liên tưởng không nên có của mình, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc nảy sinh ra ý nghĩ này, Thiên Nhã cảm nhận được rất rõ, dường như có thứ gì đó đã thay đổi rồi, ít nhất lúc nàng nhìn Tiêu Cửu Thành, cảm giác đã không thể đơn thuần được như trước đây nữa.
Đương nhiên Tiêu Cửu Thành không biết trong khoảng thời gian ngắn lúc thoa kem dưỡng da, tâm tình của Thiên Nhã đã thay đổi, nếu không có lẽ cô sẽ lại phải mừng thầm một phen.

Chờ khi Thiên Nhã thoa kem dưỡng da xong, đi về phía mình, Tiêu Cửu Thành chỉ cảm thấy trái tim mình xôn xao, hoàn toàn không thể khống chế được.
Đều là phụ nữ trưởng thành ba mươi mấy tuổi rồi, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhìn, đều hàm chứa chút ám chỉ và mời gọi, ít nhất Thiên Nhã cũng không phải nhìn không hiểu chờ mong của Tiêu Cửu Thành, nhưng Thiên Nhã cảm thấy còn chưa phải lúc, chưa nói đến chuyện quá nhanh, nàng cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên Thiên Nhã làm bộ không hiểu ý Tiêu Cửu Thành, không hiểu phong tình nhấc chăn lên, nằm vào, tắt đèn đầu giường, sau đó đưa lưng về phía Tiêu Cửu Thành.
Nhìn Thiên Nhã đưa lưng về phía mình, Tiêu Cửu Thành cho rằng Thiên Nhã thật sự không hiểu ám chỉ của mình.


Giờ phút này tâm trạng Tiêu Cửu Thành tựa như một quả khí cầu chỉ cần chạm vào sẽ nổ mạnh, lập tức liền nhụt chí.

Làm cho chị gái siêu cấp gái thẳng này hiểu ra đúng là vấn đề nan giải mà.

Nhưng Tiêu Cửu Thành sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, ống thép đã bắt đầu cong rồi, vậy không ngừng cố gắng làm cho chị ấy hiểu là được.
Thiên Nhã mới vừa nằm xuống không bao lâu, thân mình Tiêu Cửu Thành liền dán lên lưng Thiên Nhã, lại lần nữa ôm lấy Thiên Nhã từ phía sau.
Cơ thể Thiên Nhã trở nên cứng ngắc, cảm giác được mềm mại của Tiêu Cửu Thành dán lên lưng mình, thần kinh Thiên Nhã giống dây đàn bị kéo căng, đây không còn là ám chỉ nữa, mà là trần trụi luôn rồi...
Giờ phút này nội tâm Thiên Nhã rất hoảng loạn, thật sự nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, trong tình huống này, Thiên Nhã từ chối cũng không được, không từ chối cũng không xong.
"Em làm gì vậy..." Thiên Nhã biết rõ còn cố hỏi, thật ra đang cố găng che giấu sự hoảng hốt.

"Thiên Nhã đừng căng thẳng, người ta không muốn làm gì cả, chỉ đơn thuần muốn ôm chị ngủ thôi." Tiêu Cửu Thành dịu dàng trấn an Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cũng biết Thiên Nhã chưa chuẩn bị tốt.

Cho dù cô có gấp gáp, cũng phải chú ý đến tiết tấu, thật ra cô chỉ muốn Thiên Nhã ngọt ngào với mình một chút thôi, ví dụ như ôm hôn này kia, dù sao ngay cả nụ hôn đầu của cô và Thiên Nhã cũng còn chưa hôn mà, nếu Thiên Nhã không hiểu tình thú đưa lưng về phía mình, vậy mình cũng chỉ có thể ôm lấy Thiên Nhã từ phía sau.
Tiêu Cửu Thành ngoại trừ ôm lấy mình, cũng không làm ra chuyện gì vượt rào, Thiên Nhã mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ôm như vậy, em không thấy nóng sao?" Thiên Nhã tức giận hỏi, nàng cảm thấy rất nóng, cũng không được tự nhiên.
"Em không nóng, Thiên Nhã nóng sao? Có phải Thiên Nhã hiểu lầm gì rồi không?" Tiêu Cửu Thành dán sát mặt ở trên cổ Thiên Nhã, nhẹ giọng mờ ám hỏi..

Bình Luận (0)
Comment