Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 7


"Cũng phải thử một chút, nếu không em không cam lòng.

Hơn nữa, nếu thích chị ấy, tất nhiên em cũng nguyện ý giúp chị ấy làm chút chuyện, ít nhất ở trong cuộc đời chị ấy, khắc ghi một đường, để cảm thấy em đã từng là người quan trọng với chị ấy." Tiêu Cửu Thành cảm thán nói, cô không muốn mãi mãi thích trong thầm lặng, ít nhất cũng phải cho nàng biết.

"Cũng đúng, dù sao cũng phải thử xem, không nên để có gì tiếc nuối.

Từ nhỏ em đã là một người có chủ kiến, luôn biết rõ mình muốn cái gì, muốn làm gì, trước nay đều không cần người khác bận lòng, đối với chuyện của em, thật ra chị cũng không lo lắng." Tuy Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy đường tình duyên của Cửu Thành có lẽ sẽ không được bằng phẳng, nhưng trước nay nàng đều không lo lắng về Cửu Thành, cho dù có theo đuổi được hay không, nàng tin Cửu Thành vẫn có thể xử lí tốt.

Không phải nàng khoe khoang bênh vực em mình, nhưng đúng là nàng cảm thấy đứa em gái nhỏ này của mình, thông minh hiểu chuyện hơn so với người khác.

Được quan tâm và thấu hiểu, chính là sự ủng hộ lớn nhất, Tiêu Cửu Thành khẽ gật đầu.


"Nói xem, vì sao em lại thích Thiên Nhã?" Tiêu Cảnh Tịch tò mò hỏi, tuy rằng nàng chưa từng ở cùng Độc Cô Thiên Nhã, nhưng đối với tin đồn về Độc Cô Thiên Nhã, nàng cũng nghe không ít, nghe nói Thiên Nhã bình thường rất tự cao, được nuông chiều tùy hứng, tính tình có chút không tốt.

"Chị ấy lớn lên rất xinh đẹp, không có ai đẹp hơn chị ấy!" Tiêu Cửu Thành trả lời rất hợp tình hợp lí, hoàn toàn không thấy việc mình là thành viên của Hiệp hội ngoại hình có gì không đúng.

"Chỉ vì đẹp?" Tiêu Cảnh Tịch hiển nhiên bị đáp án này làm kinh ngạc, bản thân cô không phải người trông mặt mà bắt hình dong, không nghĩ rằng Cửu Thành lại nhan khống như vậy, tuy rằng nàng cũng thừa nhận Độc Cô Thiên Nhã quả thật cực kì xinh đẹp.

"Không biết vì sao, nhìn thấy chị ấy, em liền có loại cảm giác rất mạnh mẽ nói cho em rằng, chính là chị ấy." Khi còn nhỏ, cô đã từng gặp Thiên Nhã, tuy rằng khi đó cảm thấy nữ sinh này rất xinh đẹp, nhưng nhìn thật không dễ thân cận, cũng liền không dám tới gần quá.

Năm ấy mười lăm tuổi, cô vừa mới vào cao trung, học năm nhất cao trung, cô và Thiên Nhã đều học ở một trường quý tộc.

Thiên Nhã lớn lên quá mức xinh đẹp, gia thế hiển hách, sức mạnh thể lực lại cao, kickboxing, Tán Đả gì cũng đều được học từ nhỏ, có thể đánh ngã được vài cậu trai với khả năng ấy, hơn nữa nàng có khí chất độc nhất vô nhị, cả trường không có ai dám theo đuổi nàng, hoặc là tự ti cảm thấy không xứng với nàng, hoặc là sợ nàng.

Tiêu Cửu Thành lại không giống vậy, mặc dù mới mười lăm tuổi, bởi vì tính tình ôn nhu, khí chất hơn người, người theo đuổi nàng, cũng đã nhiều đếm không xuể, có thể từ cổng chính trường học xếp hàng đến tận cổng sau.

Người theo đuổi nhiều, tố chất cũng chênh lệch không đồng đều, không thiếu một hai kẻ biến thái, ví dụ như người lén lút theo đuôi cô.

Buổi tối hôm đó, Tiêu Cửu Thành từ thư viện trở về, lúc đi lối tắt xuyên qua rừng cây nhỏ trước kí túc xá của cô, đột nhiên có người vươn tay tới, bắt lấy cánh tay Tiêu Cửu Thành.

Dù Tiêu Cửu Thành là người có nội tâm mạnh mẽ, nhưng đột nhiên bị lôi kéo mạnh như vậy, cũng sợ tới mức có chút hoảng hốt.

"Bạn học, có chuyện gì sao?" Tiêu Cửu Thành cố gắng áp xuống sợ hãi trong lòng, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên hỏi.


Cô biết gác cổng ở trường mình cực kì nghiêm ngặt, không thể nào là người ngoài trường, hẳn là người trong trường, cô nhìn về phía người đang nắm lấy tay của mình kia, quả nhiên là mặc đồng phục học sinh của trường mình.

"Cửu Thành...!Mình thực sự thích cậu...!Mình không có ác ý...!Mình thích cậu...!Cậu có thể hẹn hò với mình không..."
"Ừm, mình hiểu rồi, cậu có thể buông tay mình ra trước được không?" Tiêu Cửu Thành cảm giác rõ được người đang nắm chặt cánh tay của mình cực kì gấp gáp, lúc nói chuyện cũng lắp bắp, hiển nhiên hành vi này có lẽ cũng xuất phát từ việc xúc động nhất thời.

Tiêu Cửu Thành bị nắm đau, giọng điệu ôn nhu trước sau như một hỏi, cũng không hề bị dọa đến thét chói tai, cô biết nếu bản thân phát ra âm thanh quá lớn, có lẽ sẽ kích động cảm xúc của người trước mặt.

"Cậu không đồng ý, mình...!Mình sẽ không buông tay..." Người nọ dường như rất quyết tâm.

"Nhưng tay mình đau, cậu có thể buông ra được không?" Tiêu Cửu Thành lại hỏi một lần nữa.

Người kia hiển nhiên rơi vào do dự, hắn không muốn làm tổn thương Tiêu Cửu Thành, lại sợ buông tay, Tiêu Cửu Thành sẽ chạy mất.

Đúng lúc này, đột nhiên người kia bị gạt ngã trên mặt đất.


"Cậu không thấy người ta không thích cậu chút nào, bảo cậu buông tay ra sao?" Vừa rồi Độc Cô Thiên Nhã nhìn thấy tên con trai kia lén lút đi theo phía sau nữ sinh này, bộ dáng lén lút, nàng có chút không yên tâm mới cùng tới đây.

Chỉ là không nghĩ tới cô gái kia trong tình huống như vậy lại không hề hoảng hốt, cũng không biết có phải bị ngốc không, lại không kêu lớn lên, gọi người tới đây, bình thường con gái gặp tình huống này không phải là nên thét chói tai lên sao? Nàng thật sự nhìn không nổi, mới vươn chân dài đạp cậu trai này một cái.

Tiêu Cửu Thành nhìn về phía cô gái cứu mình, thế nhưng lại là Độc Cô Thiên Nhã, cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, cô cảm thấy ánh trăng hôm đó đặc biệt sáng, Thiên Nhã ở tuổi mười bảy đang phát triển, xinh đẹp đến kinh tâm động phách, trong một khắc ấy, Tiêu Cửu Thành cảm giác trái tim đập mạnh kinh hoàng, nội tâm có thanh âm nói với cô, chính là nàng, không sai, chính là nàng!
"Cảm ơn, bạn học Độc Cô ra tay giúp đỡ." Tiêu Cửu Thành đè nén trái tim đang đập kịch liệt, nói lời cảm ơn với Thiên Nhã.

"Có phải cô bị ngốc không, tình huống như vậy, nên thét lớn gọi người tới đây mới đúng, nói vô nghĩa với cậu ta nhiều như vậy làm gì?" Thiên Nhã thuyết giáo với Tiêu Cửu Thành.

"Ừm." Tiêu Cửu Thành một bộ tiếp thu gật đầu nhẹ nhàng trả lời, nghĩ thầm, Độc Cô Thiên Nhã sao lại có thể đáng yêu như vậy, Tiêu Cửu Thành cảm thấy trái tim của mình, đang nổi lên bong bóng tình yêu màu hồng..

Bình Luận (0)
Comment