Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 790

Edit: kaylee

Ầm!

Nam tử phất ống tay áo, một tia sáng màu đỏ lấy thế như chẻ tre ‘ầm ầm’ đánh tới, sắc mặt Dư Hưng Long đột nhiên đại biến, lqđ vội vàng vung tay áo ngăn cản, ngay cả như vậy, còn có một chút lực lượng xuyên qua phòng ngự của lão, dừng ở phía trên ngực của lão.

Một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng, hai mắt Dư Hưng Long ngoan độc, gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Liên Lĩnh chủ.

"Ngươi thật muốn vì một nữ nhân mà đối địch với ta?"

"Dư Hưng Long, ngươi quá coi trọng mình," Hồng y nam tử lạnh lùng nói: "Ta đã sớm nhìn không quen tên khốn ngươi, nếu không phải vì ngại một chút chuyện, ngươi cho rằng bằng vào mấy chuyện ngươi làm với ta trước kia, lee~lqđ ta sẽ lưu ngươi đến bây giờ? Vân Nhi là nữ nhi của bản Lĩnh chủ! Vậy thì bản Lĩnh chủ tất nhiên sẽ bảo vệ nàng cả đời, nếu ai bắt nạt phụ bạc nàng, cũng đừng trách bản Lĩnh chủ vô lễ, hiện tại ta cho ngươi lựa chọn, là xin lỗi, hay là khai chiến?"

Dư Hưng Long cắn chặt hàm răng, hừ lạnh một tiếng lập tức xoay đầu đi, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái.

Ngay tại một khắc này, một luồng lực lượng dừng ở phía trên đầu gối lui về phía sau của lão, lão lập tức cảm thấy trên đùi co rút đau đớn, ‘phịch’ một tiếng lập tức quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân! Không thể không quỳ xuống, làm cho Dư Hưng Long tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, trong mắt nổi lên ngọn lửa tức giận.

Phải biết rằng, hiện tại ở nơi này đều là cao thủ đức cao vọng trọng trên đại lục, hiện giờ, bản thân lại ở trước mặt nhiều người như vậy, bị tên khốn Hồng Liên này mạnh mẽ ấn trên mặt đất, nhất là, còn làm cho lão quỳ xuống trước một nữ nhân phế vật!

Này quả thực chính là vũ nhục lớn nhất đối với lão!

"Hồng Liên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ha ha ha!"

Hồng y nam tử cười to hai tiếng, bên môi mang theo ý cười trào phúng: "Sẽ không bỏ qua cho ta? Vậy tốt lắm, ta sẽ chờ ngươi không buông tha cho ta! Dư Hưng Long, ta sẽ không giết ngươi ở nơi này, llêqquýđônn hiện tại ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, lúc đó, quân đội Hồng Liên Lĩnh ta, thế tất san bằng địa bàn của ngươi!"

Dư Hưng Long lảo đảo bò lên, hung tợn trừng mắt nhìn hồng y nam tử, khi nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong mắt kia tràn đầy vẻ ngoan độc, sau đó lão ở dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, chật vật bước nhanh về phía ngoài Tuyết Sâm.

"Nghĩa phụ," Cố Nhược Vân chau mi tâm lại, nhìn về phía phương hướng Dư Hưng Long rời đi, hỏi: "Người làm như vậy, thật sự tốt sao?"

Dù sao lúc trước Huyết Cuồng đã nói qua với nàng, sở dĩ nghĩa phụ không có ra tay với Dư Hưng Long, là lo lắng thế lực như hổ rình mồi ở sau lưng kia, hiện giờ vì nàng lại hoàn toàn xé rách mặt, cứ như vậy, hai phương ắt phải thế như nước với lửa.

"Yên tâm đi," Hồng y nam tử dương môi cười, nâng tay vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân: "Tuy rằng chuyện có chút phiền toái, lại cũng không phải hoàn toàn không cách nào làm được, nghĩa phụ làm việc, con hoàn toàn có thể yên tâm, mà nếu ta ngay cả nữ nhi của mình cũng bảo vệ không được, người làm cha ta đây lại có ích lợi gì?"

Nói đến đây, ánh mắt hồng y nam tử ảm đạm một chút, than nhẹ một tiếng.

Năm đó, hắn không thể bảo vệ được thê tử, thậm chí ngay cả một đôi nhi nữ (con trai con gái) ở một phiến đại lục khác cũng không thể bảo vệ, cho nên hiện giờ, hắn sẽ không làm cho những người ở bên người bị bắt nạt! Vì thế, chính là huyết nhiễm sa trường, cũng không sợ hãi!

Trong lòng Cố Nhược Vân ấm áp, cười cười, nói: "Nghĩa phụ, nếu người tin được ta, chờ lần sau ta đi Hồng Liên Lĩnh tìm người, ta sẽ giúp người cùng nhau đối phó cái thế lực kia."

"Ha ha," Hồng y nam tử cười to hai tiếng, trong con ngươi khí phách tụ tập tràn đầy sủng nịch: "Vân Nhi, lqđ chuyện này nghĩa phụ có thể giải quyết, con không cần lo lắng, nghĩa phụ còn không có tìm được nghĩa mẫu của con, sẽ không lấy tính mạng của mình đi đánh cược."
Bình Luận (0)
Comment