Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 48

Editor: Phỉ Nhĩ Bối

Gió lớn nổi lên, toàn bộ Đại Vũ quốc bị bao phủ bởi một mảnh kim sắc (màu vàng)

Quân Mặc Sơ lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Minh Dạ chân chính ra tay mới phát hiện, lúc đối phó nàng hắn xuất ra chỉ là một chút xíu thực lực, càng không nghĩ đến vũ lực của Thanh Minh Dạ đã vượt qua khỏi cấp 7!

Vũ lực cấp 8 trở lên đều là một màu vàng, nàng nhất thời không phân biệt được hắn rốt cuộc là cao thủ cấp mấy. Nhưng dù vậy, nhìn hắn ứng phó với lão yêu quái đó dễ dàng nhận ra, thực lực của hắn đã trên cấp 8.

Thảo nào Tả Phi thân là một cường giả cấp 7 cũng cam nguyện trở thành thủ hạ của hắn. Còn trẻ như vậy đã đạt tới tu vi này, chính là thiên tài trong thiên tài.

Thanh Minh Dạ dù phải mang theo Quân Mặc Sơ nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, nhún người một cái vào không trung.

Vũ lực cấp 7 tuỳ tiện phát ra đã làm thành một hố sâu, vũ lực trên cấp 7 thì càng không cần bàn cãi. Mỗi lúc chiến đấu liền chính là long trời lở đất, dời núi lấp biển, đường phố của đế đô bị đánh nát để lại một đống đất hỗn độn đầy đường sau tàn phá.

Trên đường người người tận lực tránh xa, chỉ sợ vô tình lọt vào phạm vi chiến đấu, lại cũng sợ đi quá xa, nhìn không thấy trận chiến giữa hai cường giả hiếm có này.

Lão yêu quái hai tay kết ấn cực nhanh, hơn mười chục trận pháp lập tức xuất hiện, trong trận chứa trận, trong ảo trận có sát trận, biến hoá khôn lường, hung hung hiểm hiểm.

Lão cực kỳ tự tin vào những trận pháp này. Chính lão đã phải đổ công đổ sức nghiên cứu thật lâu mới ra nó, chuyên dùng để khắc chế Thanh Minh Dạ.

Nhưng mà, ngay lúc lão cho rằng Thanh Minh Dạ sẽ bị vây khốn thì hắn lại trưng ra khuôn mặt tuấn mỹ đầy quỷ mỵ, xuất hiện trước mắt lão.

Con ngươi sâu thẳm hơi nheo lại, lạnh lùng tựa âm phủ địa ngục ẩn chứa ma trơi, "Chơi đùa xong?"

"Ngươi ——" Lão yêu quái kinh sợ tột cùng.

Một tiếng thét kinh hãi còn chưa kịp phát ra, cổ họng đã bị những ngón tay thon dài như ngọc chộp tới

"Két..."

Đó là một âm thanh xương nứt vô cùng nhẹ nhưng trong tai lão lại như long trời lở đất. Con ngươi lão trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mắt, sau đó, từng chút từng chút một tối lại không chút động đậy...

"Phiền phức, khi không đừng ép bản tôn động thủ, bản tôn thế nhưng là một người lương thiện đâu."

Thanh Minh Dạ cúi đầu lẩm bẩm, tay phải nhẹ nhàng buông ra, để mặt thi thể lão yêu quái rơi xuống. Mắt hắn rũ xuống, nhìn lại ánh mắt khiếp sợ của Quân Mặc Sơ, khẽ cười một tiếng "Đúng không, tiểu Sơ nhi?"

Hỏi cái rắm a!

Quân Mặc Sơ thật muốn thô tục chửi một tiếng, mẹ nó, hắn mới là rất kinh khủng có được hay không!

Lão yêu quái thế nhưng là cao thủ cấp 8 còn bị hắn dễ dàng giải quyết vậy a!

"Đừng ngây ngốc thế, tiểu Sơ nhi." Thanh Minh Dạ khẽ cười búng búng chóp mũi của nàng, dáng tươi cười sáng chói tới mù mắt.

Cái gì mà ngây ngốc, nàng là sợ ngây người được chứ?

Hai người chậm rãi hạ xuống đất, người trên đường đều dạt ra rất xa, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn, nhất là khi thấy rõ trong ngực Thanh Minh Dạ cư nhiên là Tam tiểu thư Quân gia Quân Mặc Sơ phế vật trong lời đồn, mọi người càng kinh ngạc tới rớt cằm.

"Chủ tử." Tả Phi nghênh đón, đáy mắt ánh chút tia lo lắng, chủ tử trên người còn có vết thương cũ, mới vừa rồi...

Quả nhiên không đợi Tả Phi lo lắng quá lâu, thân thể Thanh Minh Dạ đột nhiên hơi lảo đảo, cả người nằm trên người Quân Mặc Sơ.

"Này, ngươi..."

Thanh Minh Dạ thần khí vẫn như trước tươi cười nhìn nàng, "Tiểu Sơ nhi, khi nãy ta bế ngươi lâu như vậy, bây giờ liền đổi ngươi ôm ta đi."

Dứt lời, Thanh Minh Dạ tựa đầu lên bả vai nàng, khuôn mặt tuấn mỹ cúi xuống, hít một hơi thật sâu.

"Mềm, thật là thơm." 
Bình Luận (0)
Comment