Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 46


Sáu người tiếp tục lên đường, nhưng quãng đường thuận lợi cũng không kéo dài được lâu.
Lúc sắp ra khỏi thị trấn, bỗng nhiên không biết từ đâu có mấy người biến dị xông tới.

An Nghỉ nhất thời không kịp phản ứng, nhưng 72 đã lập tức vọt ra, bóp cổ một tên dộng nó lên tường.

Sau một tiếng vang lớn, sau lưng người biến dị xuất hiện một lỗ thủng lớn, quanh miệng lỗ chằng chịt vết nứt như mạng nhện, cả căn nhà bị chấn động đến rung lên.
Tiếng động này dường như đã đánh thức thị trấn đang ngủ say, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cả đám quái vật và người biến dị vốn đang ngủ đông bỗng chốc ùa ra, nhất thời tiếng súng đạn nổ vang tứ phía.
“Bọn nó có súng!” Ian hô lớn.
An Nghỉ tập trung quan sát, xen lẫn trong đám quái vật vậy mà lại có vài người biến dị vác súng tự động, những ngón tay cứng đờ của chúng kẹt tại cò súng, máy móc không ngừng giật xuống, những khẩu súng rỗng đạn phát ra âm thanh ken két vang dội.
An Nghỉ cũng quát: “Không có đạn đâu!”
Có ba người biến dị cao cấp xen lẫn trong đám quái vật, di chuyển nhanh đến mức An Nghỉ căn bản không kịp nhìn rõ, hoàn toàn không thể nổ súng.
Đúng lúc này Viêm Vương bỗng hét lên: “Tránh ra! 10 mét!”
Ngay khi cậu ta vừa dứt lời, 29 và 72 cũng lập tức nhảy ra từ giữa bầy quái vật, Số 2 một bước phóng qua ôm ngang An Nghỉ tránh khỏi phạm vi 10 mét.

Lúc này An Nghỉ mới thấy trên mặt đất nơi cậu vừa đứng đã ướt đẫm chất lỏng sáng lấp lánh —— Cánh mũi cậu khẽ giật giật, ngửi thấy một mùi hương như mùi dầu máy.
Cùng lúc đó, cậu cũng phát hiện trong trận hỗn chiến vừa rồi có một chiếc ô tô ven đường vô tình bị bắn thủng bình xăng, chỗ xăng còn dư lại tràn ra lênh láng —— Mọi người đều nhận ra ý định của Viêm Vương, nhanh chóng lui khỏi phạm vi.
Lũ quái vật đang muốn đuổi theo, lớp dầu trên mặt đất bỗng nhiên bắn ra một mồi lửa, sau đó là một tiếng “Đùng” kinh thiên động địa, tất cả những gì xuất hiện trong đó lập tức bị hỏa diễm cuồng nộ thiêu đốt.
Một khắc sau, những âm thanh gào thét thảm thiết mới vang lên, đám quái vật toàn thân bốc cháy điên cuồng giẫm đạp lên nhau.

Viêm Vương lập tức chớp thời cơ bồi thêm một quả bom nhỏ cỡ ngón cái vào giữa trung tâm bầy quái vật.
Ngay khi quả bom rơi xuống, một luồng sáng đỏ rực bỗng chốc lóe lên, không rõ từ đâu phóng ra một tấm lưới laser đường kính cỡ hai mươi mét giang rộng, ngay sau đó lưới laser đột ngột siết chặt lại, toàn bộ sinh vật trong trong phạm vi nháy mắt đã bị cắt vụn thành thịt khối, lộp bộp rơi rụng đầy đất.
An Nghỉ đẩy Số 2 qua một bên, xốc mặt nạ xoay người nôn ói.
72 hơi há hốc mồm, nhìn đống thịt vụn rải đầy đất, sau đó tiến đến trước mặt Viêm Vương dựng ngón cái với cậu ta.
Lông mày Viêm Vương khẽ giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười mà gật đầu.
29 cũng phải bình luận: “Hiệu suất không tồi đâu, có điều… vũ khí hỏng hết rồi.”
Y nhặt một đoạn nòng súng lên —— hai bên là mặt phẳng trơn nhẵn do laser cắt ngang, lại cúi đầu đá ra một cánh tay, nghi hoặc nói: “Đây là… quân trang?”
An Nghỉ dùng chai rượu mạnh vừa lấy được súc miệng, thiếu chút nữa thì sặc.

Cậu phun rượu ra rồi lau miệng, nhịn xuống cảm giác buồn nôn tiến lên xem xét —— Cầu vai, vải ngụy trang, giày lính, đây đều là trang phục của quân đội thời trước.
Mấy người nhìn quanh bốn phía, sau đó lại quay sang nhìn nhau —— Một thị trấn nhỏ yên tĩnh như vậy, lấy đâu ra nhiều quân nhân đến thế?
“Bên này!” Từ xa truyền tới thanh âm của Số 2.
Bọn họ theo đó vòng đến sau lưng một trạm xăng cạnh cửa ra vào thị trấn —— Nơi này có lẽ vốn là một cánh rừng xanh tốt, nhưng hiện giờ chỉ còn trơ lại mấy thân cây trụi lủi, cách đó không xa là một dàn lưới sắt thủng lỗ chỗ vây lại, bên trên treo một tấm biển “Cấm vào” xiêu xiêu vẹo vẹo.

Số 2 dùng tay lau qua, trên tấm biển kim loại lộ ra mấy chữ —— “Vùng quân sự trọng yếu, cấm đốt lửa.”

Ian nghển cổ nhìn vào trong —— Một tòa kiến trúc bằng xi măng ngay ngắn tọa trên sườn núi.

Anh có chút khó hiểu: “Sao ở đây lại có quân doanh?”
An Nghỉ thì lại đến chuyện khác, cậu bật thốt lên: “Có quân doanh tức là có kho vũ khí đúng không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều có chút rùng mình —— Những người biến dị lang thang bên ngoài đều được trang bị không ít súng ống, tuy rằng đạn dược đã tiêu hao hết, nhưng nói không chừng trong kho vẫn còn hàng tồn.

Nhìn vào mức độ lành lặn của thị trấn này, cho dù tìm thấy súng laser hay súng điện có lẽ cũng không hiếm lạ.
An Nghỉ thầm kiểm kê tính toán chỗ trang bị còn lại —— Vũ khí nóng của cậu chỉ có một khẩu súng lục và súng trường bắn tỉa, đạn dược vô cùng ít ỏi, vậy nên lúc trước mới chế tạo thêm nòng bắn tên có thể thu hồi.

Tuy trong tay Viêm Vương có không ít vũ khí nổ sát thương lớn, nhưng đến lúc vào trạm tị nạn hiển nhiên không thể dùng loại vũ khí quy mô lớn như vậy, nhất định phải cần đến vũ khí có độ chính xác cao hơn.
Mấy ngày trước, lúc ba người rời khỏi khu chợ Phiên thành chỉ ưu tiên mang theo đồ ăn và nước sạch, vốn tính toán đến lúc vào được trạm tị nạn sẽ nghĩ cách sau.

Nhưng giờ đây, lương thực tiêu hao đã chừa lại không ít chỗ trống, lại có một kho đạn dược ngay trước mặt.
Nên mạo hiểm tốn thời gian tìm cách mở cửa, hay đảm bảo an toàn mà tiếp tục lên đường?
Mấy người còn đang do dự, 72 đã bẻ gãy then cài cửa sắt.

Một loạt ánh mắt lập tức phóng qua, hắn ngơ ngác nói: “Tôi không cố ý, chỉ định nhìn một chút thôi.

Thật đó, ai bảo nó bị rỉ hết rồi!”
Lời còn chưa dứt, cửa sắt đã bị một lực lượng kinh khủng xô đổ từ bên trong.

Một biển người biến dị chen chúc ùa ra, dẫm bẹp 72 dưới lớp cửa sắt.
Chẳng trách cả thị trấn lại vắng lặng như vậy, thì ra tất cả đều tụ tập ở đây!
Năm, mười, hai mươi, năm mươi… Vô cùng vô tận người biến dị rốt cuộc phá tan trại giam, mang theo cơn khát máu dồn nén đã lâu điên cuồng vọt ra.
Trong một khắc cả hai bên lập tức toàn lực khai hỏa.

Một bộ phận người biến dị mang theo vũ khí cũng không ngừng công kích, từng trận mưa bom bão đạn ập xuống, ánh lửa bắn tóe ra bốn phía.
Viêm Vương hô lớn: “Chỗ này quá nhỏ, lui ra!” Một tay cậu ta tóm lấy An Nghỉ ném ra sau, tay còn lại giơ lên định ném bom.
“Không được!” An Nghỉ vội vàng túm chặt cánh tay đó: “Bên trong có kho đạn, sẽ nổ mất!”
72 cuối cùng cũng thoát ra được từ dưới cánh cửa sắt, tóm lấy cánh tay của một tên biến dị gần nhất xé nó thành từng mảnh.

Ba người biến dị cao cấp xông lên tiên phong đằng trước, hệt như ba cỗ máy xay thịt, bên tai toàn là tiếng xương cốt bị bẻ gãy và âm thanh đạn súng găm vào da thịt.

Nhưng dù họ có tốc độ và lực chiến mạnh đến đâu, lũ người biến dị vẫn cứ thèm khát mùi máu tươi nhân loại mà tìm mọi cách nhào về phía mấy người An Nghỉ.
Người biến dị thật sự quá nhiều, như lũ tuôn xối xả không ngừng trào ra.


An Nghỉ vừa nổ súng vừa lui về sau, rất nhanh đã dùng hết đạn.
“Này!” Viêm Vương vung tay ném qua hai hộp đạn, quát: “Đi lên!”
An Nghỉ nhìn theo phương hướng cậu ta chỉ —— Bên trái cách đó không xa có một tháp sắt nhỏ hai tầng, là gác chuông thời trước dùng để tập hợp cư dân trên trấn.

Cậu vội vàng dắt súng lên lưng, dùng cả tay lẫn chân vừa chạy vừa leo lên trên.
Cùng lúc đó, Ian và Viêm Vương cũng đã leo lên một tháp phát thanh khác ở đường đối diện, hô to: “Lùa bọn nó sang đây!”
An Nghỉ nghe hiểu, tháo súng đổi sang súng bắn tỉa, vững vàng gác lên lan can, chuyên chọn những tên biến dị ở vòng ngoài nhắm bắn.

Người biến dị cấp thấp chỉ số thông minh đương nhiên cũng thấp, chỉ còn lại bản năng tránh hại tìm lợi cơ bản của sinh vật, lảo đảo xô đẩy nhau hướng về phía chân tháp chỗ Viêm Vương.
Tháp phát thanh rất thấp, chỉ cao cỡ hai mét.

Vài tên biến dị đã nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân bám vào vách tường, bị Ian dùng từng phát đạn bắn rớt xuống.
Mỗi khi tìm được khoảng cách thích hợp lùa được kha khá cá lọt lưới, Viêm Vương sẽ bồi một quả lựu đạn cho nổ tung một vùng.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, xác người biến dị trước cổng kho vũ khí đã chất thành núi.

Trong không khí sặc nức mùi thịt thối bị thiêu đốt, đập vào mắt là cả một trời biển lửa.

Một tên biến dị sau lưng bốc cháy gào thét vọt ra đường cái, bị An Nghỉ từ đằng sau giải quyết bằng phát đạn.
“Được rồi!” An Nghỉ hét lên: “Cách trạm xăng quá gần rồi!”
Viêm Vương nhìn thoáng qua trạm xăng trên giao lộ, vừa quay đầu lại đồng tử bỗng nhiên phóng đại, thất thanh kêu lên: “Đằng sau!”
Bản năng sinh tồn nháy mắt xâm chiếm toàn bộ cơ bắp và thần kinh phản xạ của An Nghỉ, cậu không kịp nghĩ gì thêm đã lập tức vặn người lăn sang bên cạnh, sàn nhà nơi cậu nằm sấp ban nãy bỗng chốc bị người biến dị đâm thủng thành một cái lỗ lớn.
Có lẽ do vừa rồi quá mức tập trung, cậu vậy mà không hề phát hiện có một tên biến dị đã bò lên.

An Nghỉ còn chưa kịp chống người dậy, tên biến dị kia đã thoắt cái nhào tới, bổ xuống ngay trước mặt cậu.

Sức lực của nó quá mức kinh khủng, An Nghỉ chỉ có thể miễn cưỡng giơ ngang thân súng đón đỡ cản lại, hai tay bị chấn động đến tê rần.
Đầu ngón tay lòi cả xương của tên biến dị cơ hồ muốn cào nát mặt cậu, mùi hương thối rữa tanh tưởi xộc ra từ khoang miệng nó.

An Nghỉ muốn tránh cũng không tránh nổi, cơ bắp trên tay đã căng chặt như sắp nứt —— Một khi những ngón tay kia cắt qua da cậu, máu chảy ra sẽ có khả năng nhiễm phải virus biến dị.

Nhân loại sau khi biến dị thực sự quá mức cường hãn, cho dù cơ thể đối phương đã chẳng còn quá nhiều cơ bắp, lại vẫn thô bạo đến cực điểm.
An Nghỉ liều mạng ghì chặt báng súng, hai tay phát run.


Cậu cắn răng, nâng chân lên tung một cước thật mạnh nhằm vào eo người biến dị.

Nhưng đối phương không hề bị đá văng như cậu dự đoán, chỉ bị chấn động mà hơi buông lỏng sức lực.

An Nghỉ chớp lấy một khắc ngắn ngủi này thở ra nửa hơi, sau đó quát to một tiếng, dùng toàn lực tàn nhẫn tung thêm một đạp nữa.
Người biến dị rốt cuộc lảo đảo mà lui lại một chút, An Nghỉ lập tức lộn người bật dậy, vung báng súng hung ác quét mạnh vào thái dương nó.

Người biến dị bị đập trúng ngã văng ra sàn, nhưng nó không biết đau đớn, lập tức vung tay qua, ống quần An Nghỉ bị cắt đứt mấy đường.
Lúc này đã không còn thời gian kiểm tra xem mình có chảy máu hay không, adrenalin trong người cậu sôi sùng sục, sức tập trung tăng vọt, não bộ cấp tốc xoay chuyển.
Trong đầu cậu hiện lên một cảnh tượng —— Đó là lần đầu tiên Phế Thổ đưa cây súng này cho cậu, sau đó dạy cậu làm thế nào để nháy mắt tháo súng đổi thành súng tự động, rồi làm thế nào chờ quái vật đến gần mà dùng một phát đạn bắn vỡ đầu nó.

Cậu nhớ từng động tác làm mẫu trơn tru thuần thục như nước chảy mây trôi của Phế Thổ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, mà bản thân cậu cũng đã dùng những ngày không có hắn ở bên mà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần luyện tập như thế.
Trong ngắn ngủi có 0.1 giây, lượng lớn thông tin đã nối đuôi nhau tràn vào trong đại não cậu, mà sức lực trên tay vẫn cứ vững chắc dị thường.

Cậu khe khẽ hít vào một hơi, tháo rời đầu súng, tay trái đỡ súng, tay phải khóa mục tiêu, lại bất ngờ thấu suốt chính mình giờ phút này không thể nóng vội —— khoảng cách quá gần, không gian quá hẹp, chỉ có một cơ hội duy nhất.
Tên biến dị đã tìm lại được trạng thái cân bằng, dùng lực tứ chi nhảy bật lên từ dưới sàn, hướng về phía cậu nhào tới.
Thở ra.
Cò súng giật xuống, trong nháy mắt tiếng súng vang lên, nửa mặt bên phải người biến dị bỗng chốc nổ tung, chỗ máu còn sót lại không nhiều lắm cùng với mớ da thịt nhão nhoét của nó bắn tung tóe, An Nghỉ theo bản năng giương tay lên chắn trước mặt.
“Có sao không!” Số 2 đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ —— Cả người gã bê bết máu, vừa trực tiếp nhảy từ mặt đất lên thẳng tầng hai.
An Nghỉ lắc đầu, Số 2 đáp xuống sàn nhà, một chân đá bay tên biến dị đã mất nửa khuôn mặt kia xuống dưới.

Sau đó gã lướt qua An Nghỉ đi về phía cầu thang kiểm tra một lượt, lúc trở về mới nói: “Hết rồi.”
Cùng lúc đó gã cũng nhìn thấy ống quần An Nghỉ, lập tức nắm bả vai cậu hỏi: “Nhóc bị cào trúng?”
An Nghỉ đau đến kêu thành tiếng, Số 2 hỏi: “Đau à?”
An Nghỉ nhe răng: “Không phải, ông… ông siết chặt quá.”
Số 2 vội vàng buông tay ra, An Nghỉ khom lưng kéo quần lên, nẹp bảo vệ ống chân bên trong vẫn còn nguyên vẹn, cậu nói: “Không bị thương ạ.”
Số 2 hình như thở phào một hơi, hồi lâu sau mới nói: “Xuống dưới đi, bên dưới giết hết rồi.”
An Nghỉ vốn còn chưa có cảm giác gì, nhưng mới vừa thử nhấc chân một cái cả người đã quỳ sụp xuống —— Quá gần, khoảng cách với cái chết thực sự quá gần, toàn bộ cơ bắp vừa rồi căng chặt của cậu đều đã kiệt sức mà thả lỏng, lúc này mới bất tri bất giác cảm thấy vừa căng thẳng vừa kinh hãi.
Số 2 muốn giúp cậu, nhưng An Nghỉ đã chống báng súng lảo đảo đứng dậy, hai người chậm rì rì đi xuống dưới lầu.

Ian cùng Viêm Vương vội vàng chạy tới: “Không sao chứ?”
An Nghỉ lắc đầu, nhìn cảnh tượng như ngày tận thế quá mức chân thực hiện ra ngay trước mắt —— Chìm trong biển lửa ngùn ngụt là từng đoạn tứ chi đứt gãy, giống như luyện ngục trần gian vừa trải qua một cuộc thanh trừng thảm sát.

72 đẩy đống thi thể sang hai bên, dọn ra một con đường dẫn vào kho đạn dược, vừa đúng lúc 29 từ bên trong đi ra, trên người treo hai khẩu súng máy, một tay xách theo một rương đạn dược, nói: “Hoan nghênh tới thiên đường mua sắm.”
Mùi hương bên trong kho đạn dược bị đóng kín lâu ngày thực sự khiến người ta buồn nôn, khắp tường đều là những vết đỏ sậm và đen đặc không rõ nguyên do.

An Nghỉ vừa bước vào một bước đã nhịn không nổi mà lao ra ngoài phát ói —— Trong dạ dày cậu không còn thứ gì nữa, chỉ là không khống chế được từng cơn chua lòm dội lên trong cổ họng.
Viêm Vương nói: “Ngồi đi, bọn tôi mang đồ ra hết rồi phân chia sau.”
An Nghỉ không còn sức mà cậy mạnh, chỉ đành gật đầu, nhưng nhìn đống thi thể trải đầy đất cậu thật sự cũng không biết nên ngồi đâu, chỉ đành đứng dựa vào tường.


Một lát sau, từng rương vũ khí đạn dược được khuân ra, súng máy, súng laser, lõi năng lượng, lựu đạn, bom cay, bom siêu thanh, đồ bảo hộ phóng xạ, pháo hỏa tiễn, cần cái gì có cái đó.
Mấy người lựa đồ lia lịa trong đám vũ khí, áng chừng khối lượng.

Không ngờ 29 lại tìm thấy một thiết bị ghi chép gia dụng.

Thiết bị này phơi dưới ánh nắng mặt trời trong chốc lát, lại một lần nữa khởi động.

29 cầm nó trong tay lướt lướt, nhìn nhật ký làm việc, bỗng nhiên “Ồ” một tiếng.
72 hiếu kỳ: “Gì thế?”
29 chọn đọc vài đoạn: “Ngày 18 tháng 3, cảnh tượng trong kênh tin tức càng lúc càng đáng sợ.

Địa điểm phát sinh những ca bệnh biến dị cũng càng lúc càng gần, không biết khi nào sẽ tới trấn Nê Thạch.
Ngày 26 tháng 3, lần thứ ba tìm cách giao thiệp với xưởng công binh 305 thất bại, bọn họ nói bất kể ra sao cũng sẽ không mở kho vũ khí.

Chẳng lẽ khi zombie tới, chúng ta chỉ có thể dùng súng săn tại gia tự bảo vệ chính mình?
Ngày 19 tháng 4, đêm qua, đoàn người của Jefferson đã tập kích xưởng công binh, muốn giành quyền khống chế kho vũ khí.

Thất bại, rất nhiều người đã chết.
Ngày 30 tháng 4, quá nhiều người chết.

Mọi người đều điên cả rồi, chẳng lẽ đây chính là tận thế sao? Zombie vẫn còn chưa tới, nhân loại đã muốn tự tay tàn sát lẫn nhau.”
29 nhanh chóng lật qua vài trang, mất hứng nói: “Đại khái là vậy, cư dân địa phương xung đột với quân đội quản lý kho vũ khí, cuối cùng kích động bạo lực tàn sát.

Quân đội rút lui có lẽ vì nghĩ trong xưởng công binh cũng đủ an toàn, ai ngờ khi đó đã có người mang vết thương biến dị lẫn vào, toàn bộ bị nhốt ở bên trong.”
An Nghỉ hỏi: “Vậy… Chủ nhân của thiết bị này rõ ràng là một cư dân, tại sao lại được vào trong?”
29 nhún vai, ném thiết bị qua một bên: “Ai biết được, chuyện cũng đã qua hơn chín mươi năm rồi.”
Nói cách khác, ở kho vũ khí nhỏ hẹp không thấy ánh mặt trời này, những dân cư của thị trấn từ một trăm năm trước đã duy trì trạng thái xác sống trải qua cả một thế kỷ.
Ian cảm thán: “Thị trấn này, vậy mà phải chờ một trăm năm sau mới nghênh đón kết cục của mình.”
Viêm Vương không khỏi châm chọc mà cười cười: “Có lẽ Thượng Đế muốn giữ lại vài người từ thuở xa xưa, để bọn họ nhìn xem thế giới hiện tại rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì.”
An Nghỉ vẫn có cảm giác rất không thoải mái, nhưng cậu biết thứ bọn họ đang thiếu nhất là thời gian.

Cậu mở balo ra, suy nghĩ xem nên mang theo vũ khí gì thích hợp nhất.
29 cũng cúi đầu nhìn đống vũ khí trang bị trải đầy đất, lại ngẩng đầu nhìn 72.
72 rụt vai, lùi về sau nửa bước.
29 lạnh lùng nói: “Lần trước cậu chọc gãy một cái cửa sổ còn chưa tính, lần này thì phá hỏng ổ khóa, làm tôi phải vật lộn với mấy trăm tên biến dị.”
72 nỗ lực bày ra một vẻ mặt vô tội, cơ bắp trên mặt căng phồng lên trông vô cùng dữ tợn.
29 chỉ đống đồ trên mặt đất: “Nếu tinh lực dư thừa như vậy thì vác hết đống này đi.”
72 liếc nhìn đống vũ khí ước chừng trăm cân, ngoan ngoãn khom lưng xuống..

Bình Luận (0)
Comment