Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 73

Đoàn người tùy tùng của cô ta vừa đến chưa kịp thở dốc lại nghe mệnh lệnh như thế lập tức xốc lên tinh thần, tất cả điều xoa xoa tay âm trầm nhìn nhóm người Thanh Linh môn.

Bọn họ đang định động thủ thì có tiếng quát lạnh truyền đến

"tất cả dừng tay cho ta"

Mọi người nghe tiếng nhìn lại thì thấy lại là một đoàn người đi đến, đi đầu là một nam một nữ, nam nhân mặc hắc y anh tuấn thanh lãnh, toàn thân phát ra vô hình khí tức vương giả. Nữ thì một thân váy vàng nhạt cùng với màu ánh nắng càng tô thêm sắc đẹp khuynh thành của cô ta.

Đoàn người kia đi đến trước đoàn người của Thanh Linh môn thì dừng lại, cô gái kia lễ độ dịu dàng ôn nhu hỏi Hàn Khiêm

"tiểu nữ Dương Chí Vân là tiểu thư của gia tộc Dương Chí, cho hỏi tùy tùng của tiểu nữ có điều gì xuất phạm các vị mà các vị lại định ra tay với họ, nếu như người của tiểu nữ phạm sai tiểu nữ sẽ bắt họ xin lỗi"

Mọi người nghe đến gia tộc Dương Chí điều trợn tròn mắt điều có cùng một suy nghĩ.

"cái gì, đó không phải một trong ngũ đại gia tộc lớn đã lánh đời rồi sao, vì sao lần hội trao đổi này có thể kéo chân họ đến đây, chẳng lẽ lần trao đổi này có báu vật gì sau?"

Cô nghe đến gia tộc lánh đời Dương Chí cũng ngạc nhiên, trong trí nhớ thì hình như cô có ấn tượng với gia tộc này, không lẽ gia tộc này có liên quan gì đến Lạc Vu Tuyết kiếp trước sau.

Cúi đầu sờ sờ cầm suy nghĩ, nhưng cho dù cô có lục tung hết bộ não cũng không ra cho nên đành trước bỏ qua về phòng tính tiếp.Còn về phần Hàn Khiêm nghe đến Dương Chí gia tộc cho nên cũng suy nghĩ qua một lượt nhưng vẫn chưa quyết định được thì lúc này tiếng nói nhè nhẹ lạnh lùng của cô vang lên.

"Khiêm gia gia cùng với Hà gia gia, dù gì thì chuyện vừa qua cũng là chuyện nhỏ, Thanh Linh môn ta không chấp nhặt như thế, nên bỏ qua đi nha"

Hừ, bên kia biết ra oai cô cũng biết, lúc đầu cô còn đang suy tính nếu bên kia có ý định ra tay cô sẽ không tha, nhưng họ rốt cuộc cũng không có làm gì cả, thôi thì như thế nên chọn một cách vẹn cả đôi đường đi, thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù cho Thanh Linh môn, huống hồ trong trí nhớ của cô có ấn tượng về gia tộc Dương Chí này, lại là ấn tượng không xấu.

Còn một điều nữa là cô xem Thanh Linh môn như nhà của mình rồi, bởi vì những người ở Thanh Linh môn họ thật sự coi cô là người nhà mà yêu thương, nhất là Hy Thần và nhóm lão ngoan đồng giống gia gia nhà bên kia, cho nên dù có làm gì cô cũng sẽ có bận tâm suy nghĩ cho họ trước cả.

Về phần hai lão ngoan đồng kia nghe cô ngọt ngào gọi tiếng gia gia như thế lòng họ liền mềm nhũn ra như nước vội gật đầu như giã tỏi yêu thương dịu dàng mà nói với cô

"được, nếu phó.. à Tuyết nhi đã nói như vậy thì chúng ta sẽ không tính chuyện cũ nữa, lão trưởng quầy ngươi hãy đưa bọn ta đến biệt viện đi, Tuyết nhi cùng với Hy Thần mệt mỏi rồi đó"

Vốn ông định nói là phó linh chủ cùng với linh chủ nhưng mà ông cũng biết nếu hai người họ đã cố ý dùng đan dược để thay đổi dung mạo thì đương nhiên cũng sẽ không muốn ai biết về thân phận của mình đi.

Trưởng quầy đáp một tiếng dạ xong lập tức cung kính cúi đầu mời bọn họ đi trước.

Nhưng mà khi cô vừa đi thì lại có một ánh mắt lạnh như băng tò mò nhìn theo bóng dáng cô khuất sau hành lang, hàng mày nhẹ nhíu lại "tiếng nói và khí chất thật giống của cô ấy nhưng vì sao gương mặt lại không phải"

Trong khi hắn ta mãi chìm trong suy nghĩ thì bên này Dương Chí Vân cũng đã đi đến quầy lễ phép hỏi muốn đặt phòng rồi.

*Đêm đến

Cô ngồi trong phòng hấp thu linh khí tu luyện cho đến tối, khi thấy tu vi của mình đã được ổn định căn cơ nên ngừng lại không tu luyện tiếp nữa mà là bước đi xuống giường đi ra ngoài đi dạo xung quanh.

Đi vòng vòng một lát cô lại không biết mình đã đi ra đến một bờ sông, cô nhìn thấy con suối chảy róc rách, nước trong vắt thậm chí có thể nhìn thấy đáy, vui mừng xong cô nhìn xung quanh cẩn thận từng chỗ xong rồi mới cởi từng lớp y phục ra mà bước từng bước xuống bờ sông ngâm mình.

Cảm nhận được dòng nước mát lạnh làm dịu đi cái nóng của mùa hè cô liền nhắm mắt lại lưng dựa vào tảng đá to gần đó mà thư giãn.

Qua một lúc nhịp thở của cô bỗng điều điều lại, dường như là đã ngủ quên rồi đi.

Lúc này từ sau bóng cây gần đỉnh thác lộ ra một thân hình của nam nhân, thân mặc y bào thiên thanh, gương mặt anh tuấn góc cạnh gõ nét, khí chất trên người thanh lãnh lạnh lùng nhưng khi mà ánh mắt kia vừa nhìn xuống suối nước bỗng giựt mình, mặt bỗng đỏ bừng như tôm bị luộc chính, xấu hổ quay đầu đi nhưng ánh mắt dịu dàng ôn nhu như nước.

Nhưng mà khi hắn vừa quay đầu đi thì lúc này dưới nước cô gái đang ngủ kia bỗng mở to mắt con ngươi đỏ bừng, từ gương mặt xuống tới chân giờ đây cũng đỏ như mắt của cô vậy.

"aaa...aaaaa...."

Bỗng cô đưa tay, linh lực kinh khủng phát tán ra xung quanh, với thực lực là linh thánh mà khi cô mất khống chế thì đương nhiên hậu quả không thể tưởng tượng được, cây cối xung quanh trăm dặm đổ xuống ầm ầm, linh lực phát tán lên trên không, cô cũng ngất xĩu luôn tại chỗ, từ từ chìm xuống đáy nước.

Khi cô vừa ngất đi thì bỗng có một bàn tay đưa ra ôm cô lên, lập tức cởi áo của mình quấn quanh người cô rồi nhanh chóng bay đi khỏi nơi này.Giờ đây tất cả các cường giả ở thành Kế Ma hoặc ở gần đó điều chạy nhanh đến đây để xem chuyện gì xảy ra.

*Trong phòng cô

Hàn Hy Thần nhẹ nhàng nắm tay cô lên mà đưa linh lực vào dò xét, chân mày từ từ nhíu chặt lại.

"tại sao lại như vậy, linh lực của Tuyết nhi đang phân tán khắp nơi, không thể để nó cứ tự phân tán như vậy được nếu không cứ tình trạng này cô ấy sẽ bị bạo thể mà chết mất"

Chân mày càng nhíu càng chặt lại suy nghĩ.

Đang tự nghĩ cách để khống chế chuyện này bỗng nhiên hắn thấy mắt cô mở lớn, tưởng cô đã tỉnh lập tức vui mừng định hỏi chuyện thì cô lại đưa tay tới đè Hàn Hy Thần xuống giường, tay chân lanh lẹ mà xé toạt y phục của hắn đang mặt trên người, miệng còn lầm bầm oán thán.

"đáng chết, tại sao lại khó cởi như vậy"

Còn Hàn Hy Thần thì giật mình mắt mở to hết cỡ, lập tức tay thoát khỏi khống chế của cô mà nắm chặt lại đôi tay đang làm loạn của cô.

Hoảng hốt nhẹ nhàng gọi cô

"Tuyết nhi, nàng sao vậy, bình tĩnh lại đi Tuyết nhi, đừng như vậy, Tuyết...ừm...."

Chưa kịp nói xong câu thì môi đã bị lắp đầy bởi bờ môi mềm nhẹ ngọt ngào của cô, tay cô thì không an phận vuốt khắp bộ ngực săn chắc của Hàn Hy Thần.

Hàn Hy Thần lúc đầu còn lí trí để ngăn cản cô nhưng qua một lúc bị cô không ngừng tấn công mà nổi lên dục vọng nguyên thủy nhất của mình.

Cảm nhận được thân thể biến hoá Hàn Hy Thần không ngừng cười khổ, hắn còn thường rất tự tin về sự tự chủ mình nhưng không ngờ khi đối mặt với người trong lòng yêu thương âu yếm bấy lâu thì sự tự chủ lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích như thế, thầm cười khổ một lần nữa rồi lật người lại nhẹ nhàng đè cô xuống giường, cắn chặt răng hỏi lại cô một câu.

"Tuyết nhi, nếu hôm nay chuyện này xảy ra rồi thì nàng sẽ không được hối hận đâu đấy, càng sẽ không được phép vứt bỏ ta nữa đâu, ta hỏi lại nàng, nàng đã suy nghĩ kĩ chưa"

Hàn Hy Thần hỏi xong thì nhìn chằm chằm vào mắt cô chờ đợi một khắc cuối cùng cho câu trả lời của cô, còn cô thì đã bị dược lực của Phượng Tê thần quả khống chế đến mức thần chí không còn xót lại chút gì rồi chỉ biết khát vọng được lập đầy, theo bản năng cô gật đầu liên tục miệng không ngừng rên rỉ nói

"đồng ý, nhanh...cho ta đi mà..."

Hàn Hy Thần cười tươi dịu dàng ôn nhu hôn vào mắt cô, hôn dần từ từ xuống đến môi thì dừng lại không ngừng trằn trọc chiêu ghẹo cô, bàn tay to lớn đưa lên cởi luôn chiếc áo khoác ngoài của hắn mới mặc cho cô lúc nảy.

Màng loan hạ xuống, khi hai thân thể hợp làm một cô vui vẻ đón nhận mà ngâm khẽ một tiếng, còn Hàn Hy Thần thì nụ cười tươi chợt tắt, người khựng lại âm thầm cười khổ.

"thì ra, lần đầu của nàng không phải của ta, người của nàng cũng không phải chỉ thuộc về một mình ta.. nhưng mà..Tuyết nhi hỡi, ta yêu nàng, yêu đến mức như điên như dại rồi.."

Cười khổ thêm lần cuối rồi nụ cười khổ thành cười tươi cùng cô một đêm điên loan đảo phượng cho đến sáng.
Bình Luận (0)
Comment