Một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang ngồi lười biếng trên tấm thảm, lưng dựa vào ghế sô pha, cánh tay đáp lên vai của cậu nhóc ngồi bên cạnh, một lớn một nhỏ chụm đầu vào nhau, nhìn chằm chằm máy tính bảng.
Quý Du Nhiên bưng một dĩa dưa hấu ướp lạnh đi vào, đến cửa, không khỏi dừng lại bước chân.
Cảnh Tông và Tiểu Dục? Bọn họ đang làm gì thế? Kể chuyện xưa à?
Trong chuyện giáo dục con trẻ, vẫn luôn là Cảnh Tông dụng tâm hơn Cảnh Hách Phàm, cho nên đa phần thời gian là Tiểu Dục sẽ ỷ vào bác hơn là bố của nó.
Chỉ là...mọi khi Cảnh Tông kể chuyện xưa cho Tiểu Dục, thì vẫn giữ một hình tượng mẫu mực, hoặc là đoan chính ngồi trên ghế, hoặc là nằm trên giường ôm cậu bé, hắn vẫn luôn duy trì một hình tượng tốt đẹp gương mẫu trước mặt con nhỏ, chưa bao giờ thể hiện sự lười nhác như thế này, càng không có...Quý Du Nhiên thật sự không thể hình dung được cảm giác mà hai người này đang mang đến cho cô lúc này.
Bộ dáng Cảnh Tông vòng lấy cổ của Tiểu Dục lúc này, thật giống như một người đàn anh xã hội đen đang giáo dục cho đàn em của mình.
Cô lặng yên không tiếng động di chuyển ra phía sau lưng hai người, muốn nhìn thử xem thứ gì đã khiến cho họ mê mẩn đến thế, một bộ phim hoạt hình mới ra hở?
“Thấy không? Cái này gọi là súng.”
Đàn ông chỉ vào một món đồ trong tay của lính đặc công, ngữ khí rất nghiêm túc.
Người bạn nhỏ bảy tuổi có chút nghi hoặc, “Bác ơi, sao món đồ này có vẻ không giống lắm với thứ mà các em ngày thường hay chơi thế ạ?”
Đàn ông cười “xùy” một tiếng, “Hai đứa em trai ngốc nghếch kia của con là chơi súng nước, dĩ nhiên là phải khác với cái này.” Trên màn hình cũng phối hợp chuyển cảnh, người lính bắn “đùng” “đùng” vài phát, máu văng tung tóe.
“Về sau gặp người xấu thì phải dùng súng, chĩa thẳng súng về nơi này của bọn chúng.” Đàn ông dùng tay miêu tả ra một cái súng, để trước đầu cậu nhóc, mở miệng “Đùng” một phát.
Cậu nhóc thoáng rùng mình một cái.
Khóe môi đàn ông khẽ nâng lên, “Người xấu ngã xuống, đồng nghĩa là mình sẽ an toàn, con hiểu chưa?”
Cậu nhóc gật gật đầu, lại tò mò hỏi, “Nhưng loại súng này có ở đâu ạ? Trước nay con chưa thấy bao giờ.”
Đàn ông dường như không ngờ được rằng cậu nhóc sẽ hỏi vấn đề này, trầm mặc trong chớp mắt, rồi nói, “Cái này, phải chờ khi nào con về Mỹ, thì...”
“Khụ khụ!” Quý Du Nhiên ho dữ dội, vội vàng đánh gãy đoạn đối thoại của một lớn một nhỏ kia.
Tiểu Dục nhìn thấy Quý Du Nhiên, lập tức đứng lên, nghiêm người đứng thẳng. Đàn ông thấy cô, cũng bất động thanh sắc tắt màn hình máy tính bảng.
“Tiểu Dục, đến giờ con đi ngủ rồi.” Quý Du Nhiên nói với cậu nhóc, nhưng hai mắt lại nhìn vào người lớn đứng bên cạnh.
“Vâng ạ.” Cậu nhóc thấp giọng trả lời, nói với Cảnh Tông, “Bác ơi, con đi ngủ đây ạ.”
Đàn ông gật đầu, cũng dặn dò, “Đi đi, nhớ rõ phải đánh răng trước khi lên giường nhé.”
Sau khi cậu nhóc rời khỏi, hắn mới nhanh chóng đi đến trước mặt Quý Du Nhiên, cầm lấy dĩa dưa hấu trong tay cô, dịu dàng nói, “Trước khi đi ngủ thì không nên ăn đồ lạnh, dễ bị đau bụng lắm.”
Quý Du Nhiên cong môi, nhìn chăm chú vào người đàn ồn đang cố tỏ ra bình thường, hắn đưa tay cài lại những nút áo bị thoát ra trước đó, khóe môi cô càng nâng cao hơn nữa, “Đừng giả vờ nữa, Ethan.”
Tay người đàn ông dừng lại, sau đó nghiêng đầu cười cười.
“Mới đó mà đã nhìn ra rồi sao?” Hắn tự nhận là giả rất giống rồi mà, hẳn là không thể lộ ra sơ hở mới đúng chứ nhỉ?
Quý Du Nhiên nhịn không được mà phải trợn trắng mắt trong lòng.
“Em nghe được anh dạy Tiểu Dục về súng.” Cảnh Tông chắc chắn sẽ không để cho con nhỏ tiếp xúc với những thứ này.
Đàn ông nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, “Lần sau tôi nhất định sẽ đóng cửa cẩn thận.”
Quý Du Nhiên trực tiếp tặng cho hắn một đôi mắt hình viên đạn, đơn giản là mặc kệ hắn, duỗi tay lấy đi dĩa dưa hấu kia, khi sắp rút dĩa dưa hấu về gần mình, thì cổ tay đã bị hắn nắm lấy.
“Em cũng biết mà, tên Alex ngờ nghệch kia không thể trông cậy được, Tắc Bác sớm muộn gì cũng sẽ do cậu nhóc này tiếp quản, anh chỉ là đang bồi dưỡng ý thức nguy cơ trước cho con nhóc thôi.”
Quý Du Nhiên không phản bác, cô biết chức vụ chủ tịch tập đoàn Tắc Bác là một vị trí đầy nguy hiểm, vậy nên trước nay cô vẫn luôn hy vọng sau khi Tiểu Dục lớn lên thì có thể lựa chọn một công việc khác.
Nhưng cậu nhóc đó mang một bộ tính cách không chút khác biệt nào với Cảnh Tông, chuyện mà cậu nhóc đã nhận định rồi thì nhất định sẽ làm được, nên gánh vác trách nhiệm thì tuyệt đối sẽ không trốn tránh, một cậu nhóc chỉ mới 7 tuổi, mà đã và đang nỗ lực để học tập trở thành một người nối nghiệp đủ tư cách.
Cho dù là như thế, thì cô vẫn mong mọi việc đều có thể thuận theo tự nhiên, mà không phải là đốt cháy giai đoạn, cho dù là bồi dưỡng ý thức nguy cơ, cũng nên từ từ thôi.
Cô tiếp tục muốn lấy lại dĩa dưa hấu, nhưng vẫn không thành công.
“Anh đã nói rồi, sẽ đau bụng đấy.” Đàn ô g cong môi, cầm cổ tay cô càng chặt hơn, tuy hắn không còn dùng ánh mắt “dịu dàng” của Cảnh Tông để nhìn cô, nhưng...Vẫn rất khó để người ta có thể bỏ qua sự quan tâm toát ra từ chính ánh mắt của hắn.
Quý Du Nhiên rút tay về, hai tay khoanh trước ngực, nói một cách khiêu khích, “Vị tiên sinh nhân cách thứ hai à, anh rất có năng khiếu làm diễn viên đó, thật cho rằng bản thân là Cảnh Tông sao?”