TTTCTCĐ - Chương 81 (1)
(dreamhouse2255)
Chương 81 (1):
Không giải thích còn tốt, vừa giải thích sắc mặt của Vạn Dương Trạch liền trở nên khó coi.
Vốn dĩ Du Liên còn chưa phản ứng lại, thẳng cho đến khi nhìn thấy Du Việt liều mạng chật vật giải thích, mới đánh y một cái, "Làm gì đấy, v3 vãn trước mặt thầy của cháu đấy à?"
"Cháu......" Du Việt nghẹn lời, "Cháu không có."
Y không có v3 vãn, y chỉ đang muốn cứu lại tình yêu đã tràn ngập nguy cơ này mà thôi.
Vạn Dương Trạch bình tĩnh nói, "Có liên quan đến pheromone mùi mê điệt hương của cậu ấy đúng không?"
Du Liên: "Không thể loại trừ khả năng ấy, thuốc cách trở khí vị không có tác dụng tuyệt đối an toàn với Alpha đỉnh cấp, với cậu mà nói chắc là mẫn cảm hơn một chút, những người khác đại khái cũng có chút phát hiện nhưng chưa đến nỗi phát giác, ở chung thời gian dài sẽ kích phát pheromone trong cơ thể thay đổi, chính là biểu hiện ra tăng lên đấy."
Du Việt xoa bóp cổ tay mình, "Vì sao cháu có cảm giác bị chú hình dung thành bồng tiên thảo?"
Du Liên: "......" Hình như đúng là không khác gì nhau?
Du Việt đột nhiên tới gần Du Liên, "Chú, chú nói xem, chúng ta thường xuyên ở chung có thể thay đổi được 3% sỉ nhục của chú không, hái cái mũ sỉ nhục của Du gia chúng ta xuống?"
"Cảm ơn, không cần, đã đóng đinh rồi!" Du Liên đẩy Du Việt đẩy một cái, "Chú rất thích phân hóa suất hiện tại của chú."
(dreamhouse2255)
Du Việt: "...... Bộ dáng cậy mạnh của chú làm cháu đau lòng."
Du Liên không để ý tới lời trêu đùa của Du Việt nữa, "Có lẽ là phải ở cùng cháu một thời gian dài, cũng có thể là phải sử dụng pheromone hoặc là kích phát uy áp khi đứng gần cháu mới có thể phát động cơ chế tăng trưởng, trước mắt chú vẫn không rõ lắm, nhưng mà Du Việt...... giá trị nghiên cứu của cháu cao lắm đấy, khi về rút mấy mũi máu cho chú."
"Không được, cháu sợ đau." Du Việt ôm tay lui ra sau.
Du Liên nhìn qua Vạn Dương Trạch, "Quản nó đi, sau này bị người khác phát hiện ra nó chính là bồng tiên thảo biết đi, nói không chừng nó sẽ bị bắt lại làm con dâu nuôi từ bé, nhanh chóng phá giải bỉ ẩn của pheromone đỉnh cấp mới có lợi cho chúng ta nhất."
Năm chữ 'con dâu nuôi từ bé' làm cho Alpha đỉnh cấp tỏ vẻ rất chói tai, lập tức kéo Du Việt qua nói, "Nghe lời thầy ấy đi, rút một ít máu mà thôi."
Du Việt: "......"
Du Việt tin tưởng Du Liên, Du Liên là người thứ nhất biết Du Việt là Omega, cũng là người giúp y làm giả thân phận nhập học Đế Đằng, Vạn Dương Trạch biết, Du Liên là người mà bọn họ có thể tin tưởng đến cùng.
Hắn cũng nguyện ý cung cấp ra lực lượng của mình để trợ giúp Du Liên nghiên cứu.
Địa hình ở Ngọa Hổ Tàng Long uốn lượn khúc chiết, nguy hiểm mọc thành cụm, nhưng khu vực nào cũng có camera ẩn, Ô Phi Trần không có lên núi nữa, nhưng hắn có thể tùy thời theo dõi động thái trên núi.
(dreamhouse2255)
Nhìn thấy đám nhỏ cuối cùng cũng kết thúc công việc, hắn mới lên núi giúp bọn họ mang con mồi về.
Vì không để cho người khác phát hiện ra Vạn Dương Trạch cùng Du Việt không có đi lên núi, Du Liên chỉ có thể giúp bọn hắn lấy ra nguyên liệu mà bọn họ cần.
Đều là mấy con vật nhỏ không có lực công kích.
Du Liên còn dặn dò Du Việt sau khi trở về Đông Quận nhớ trả tiền nguyên liệu nấu ăn cho y.
Vốn dĩ Ngọa Hổ Tàng Long chỉ thu vé vào cửa, động vật trên núi tùy tiện bắt tùy tiện ăn, nhưng Vạn Dương Trạch cùng Du Việt không có đi tìm, nếu muốn không làm mà đòi có ăn thì chỉ có thể mua sẵn.
Đám Ngụy Phàm Lĩnh khi trở về gần như không có hình người.
Hai cameraman chỉ đi theo bọn họ nửa ngày, thời gian còn lại hai camreraman đã thương lượng sẽ dựng lều ở chân núi đợi, bằng không căn bản là không theo kịp tốc độ.
Ngụy Phàm Lĩnh cùng Tưởng Duệ bắt một con lợn rừng, vừa nhìn thấy Ô Phi Trần liền khóc lóc cầu huấn luyện viên giúp bọn họ mang xuống núi.
Trên cẳng chân của Tưởng Duệ có một vết sẹo lớn bằng một ngón tay, máu chảy ra làm người ta vừa nhìn đã phải sợ hãi, đùi phải của Ngụy Phàm Lĩnh đầy các vết bầm tím, chân phải thì gãy xương hai ngón chân.
(dreamhouse2255)
Ốc Cao Niên gãy xương tay trái, đã tới nông nỗi phải bó thạch cao.
Tây Sách bị rắn độc cắn, khi xuống núi đã sắp không cầm cự nổi, sắc mặt xanh mét nhìn Du Liên.
Du Liên nói thế nào cũng phải để Du Liên triển lãm cơ hội cứu Tây Sách về.
May mắn Du Việt không chút do dự vội vàng ra tay cứu người.
Tây Sách bất lực nhìn Du Việt, "Tôi vẫn còn sống sao?"
Du Việt đáp, "Tôi cũng chỉ thử một chút mà thôi, không ngờ lại thành công."
Tây Sách: "......"
Ốc Cao Niên vui sướng khi người gặp họa nói: "Cậu ta đang thử tự sát đấy, đáng tiếc không chết được."
Du Liên lại nhìn Du Việt, "Cánh tay của Ốc Cao Niên, miệng vết thương của Tưởng Duệ cháu ......"
Du Liên còn chưa nói xong, Ốc Cao Niên đã tỏ vẻ vết thương đơn giản như này y có thể tự cứu.
Ngụy Phàm Lĩnh vén ống quần của mình lên, nói, "Ây, Du Việt, vết ứ của tôi hơi nghiêm trọng rồi, cậu cẩn thận xem một chút cho tôi đi, tôi nên dùng thuốc gì."
(dreamhouse2255)
Du Việt nhìn thoáng qua, đáp, "Cậu chờ chết đi."
Ngụy Phàm Lĩnh: "...... Ta còn gãy ngón chân nữa, cậu giúp tôi đi."
Du Việt: "Phương thức tự cứu khi xương gãy đơn giản như thế cậu còn không biết, có thể chờ chết được rồi."
Những người khác đều cẩn thận nhìn Du Vệt cùng Vạn Dương Trạch, phát hiện ra Du Việt ngoại trừ hơi bị thương ở mắt cá chân, những thứ khác hoàn toàn bình thường.
Không có thêm vết thương mới nào.
Ngụy Phàm Lĩnh: "Du Việt, không phải là hai cậu không có lên núi đi?"
Du Việt tự tin ném một cái túi ra, "Sao có thể chứ, nhìn đi, đây là chiến lợi phẩm của tôi với Vạn Dương Trạch."
Ốc Cao Niên dùng cánh tay bình thường bắt lấy túi, phát hiện ra đồ vật bên trong khiến người ta cực kỳ khϊếp sợ.
Ốc Cao Niên: "10 cây nấm độc, 6 quả táo lớn, 10 quả cẩu kỷ, bắp, hành tây...... Du Việt, cậu chơi bọn tôi đấy à, sao cậu lại lấy mấy thứ này?"
"......" Bằng mấy cái thứ rách nát này, Du Liên cũng dám không biết xấu hổ đòi tiền của y, Du Việt thật sự rất câm nín.
(dreamhouse2255)
Còn tưởng rằng là thứ gì tốt chứ.
Du Liên vội vàng nói với Vạn Dương Trạch cùng Du Việt đang tức giận, "Hai đứa làm sao đấy, về sớm báo cáo cho tôi là hai đứa đã hoàn thành nhiệm vụ, không phải nhiệm vụ của hai đứa là thu thập toàn bộ gia vị nấu ăn hay sao, chỉ mấy cái thứ này, vậy hồng như, đương quy, đảng sâm, hoa nấm, đông trùng hạ thảo đâu? Bị hai đứa ăn hết rồi sao?"
Du Việt: "......" Là bởi vì quá đắt, cho nên chú tiếc tiền đúng không.
Vạn Dương Trạch: "......" Thì ra Du giáo sư còn có cả thiên phú diễn kịch nữa, ở lại Đế Đằng thật sự quá đáng tiếc cho tài năng của y.
Đối mặt với lời chỉ trích, hai người có khổ nói không nên lời.
Du Việt ấp úng nói, "A...... Trên núi đường trơn, bọn cháu chủ yếu là tìm ở bên dưới, Vạn Dương Trạch phân công rất rõ ràng, cháu đã thu thập toàn bộ tài liệu mà cháu được giao rồi, những thứ thiếu mất là Vạn Dương Trạch không có lấy, đúng không Vạn Dương Trạch?"
Vạn Dương Trạch gật đầu, mỉm cười đáp, "Ừm."
Vợ chính là người mà hắn đã coi trọng mười mấy năm, cẩn thận trông chừng, cuối cùng cũng bắt vào tay.
Đánh chết cũng không thể buông.
(dreamhouse2255)
Vậy chịu đựng đi.
Ngay cả Tây Sách cũng cảm thấy khϊếp sợ, "Vạn Dương Trạch cậu làm sao vậy, cậu không đến mức ngay cả núi Ngọa Hổ Tàng Long cũng không dám vào đi?"
Vạn Dương Trạch chỉ chỉ ba lô, "Kỳ mẫn cảm, sợ bạo tẩu, cho nên không đi xa, tiêm một mũi thuốc ức chế."
Ngụy Phàm Lĩnh khó hiểu, "...... Sao tôi cứ có cảm giác cậu lúc nào cũng đang ở trong kỳ mẫn cảm vậy, có phải do ở chung với Du Việt không, tôi nói cho cậu, cách Du Việt xa một chút, gần đây tôi cũng dùng thuốc ức chế nhanh lắm."
Ngụy Phàm Lĩnh vừa nói xong, sắc mặt của mấy Alpha đều thay đổi.
Du Liên cảnh giác hỏi bọn hắn, "Sao, các cậu cũng thường xuyên tới kỳ mẫn cảm?"
Bao gồm cả Tưởng Duệ.
Tưởng Duệ đi lên trước một bước, "Du giáo sư, đúng là thường xuyên hơn trước kia thật, xem ra mọi người đều có trộm tiêm thuốc ức chế, nhưng không giống kỳ mẫn cảm trước đây lắm, cũng không có nhiều di chứng nữa, sẽ không vì mất khống chế mà sinh ra xung đột với người khác, cảm giác như thân thể đang tự mình điều tiết vậy."
Du Liên gật đầu, "Được, tôi biết rồi, trước mắt đừng có tiết lộ chuyện này cho ai, hai nhϊếp ảnh gia bên ngoài có biết nhiều không, có nhìn thấy các cậu tiêm thuốc ức chế không?"
(dreamhouse2255)
Mọi người đều lắc đầu.
Du Liên: "Vậy thì tốt, nhanh ăn cơm đi, tôi uống rượu gạo hai ngày, dạ dày nóng muốn chết."
Ngụy Phàm Lĩnh không có ý tốt hỏi Du Liên, "Giáo sư, ngài uống với huấn luyện viên sao?"
Du Liên: "Đương nhiên."
Ngụy Phàm Lĩnh: "Hình như nồng độ rượu này cao lắm đấy, hai người uống say không có......" Không có làm chuyện gì không nên làm đi?
"Cậu, ra ngoài cho tôi." Du Liên cho rằng mình rất nhân từ, không có bảo Ngụy Phàm Lĩnh cút.
Ngụy Phàm Lĩnh tung ta tung tăng đi ra ngoài.
Món ăn phải bỏ ra cả đống tiền mới có thể thưởng thức cũng không ngon lắm, tất cả mọi người đều chịu đựng cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Ăn cameraman vừa ăn vừa hoài nghi nhân sinh.
Quá tanh.
Quá trình xử lý nguyên liệu quá máu me, hương vị cũng không đủ.
Không có một ai chính thức biết xử lý nguyên liệu, Vạn Dương Trạch chỉ khi nấu cho một mình Du Việt mới làm ngon một chút.
Mọi người kêu khổ mấy ngày liền, Ô Phi Trần nói, "Chúng tôi đưa mấy cậu tới nơi này không phải để ăn ngon, đồ ăn ở đây rất bổ, bên ngoài chưa chắc đã được như vậy, có thể làm chín đã là rất tốt rồi."
"......" Tình nguyện ăn đồ ăn không bổ.
(dreamhouse2255)