Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 155

Trong lòng Lâu lan chưa bao giờ từng có thương tiếc và quý trọng như thế, ôm chặt nàng gằn từng tiếng hứa hẹn: “Thật.” Nếu nàng không phải là Tiểu Tân, sẽ không bao giờ khiến cho hắn vui như thế.Nếu nàng không phải là Tiểu Tân,hắn cũng sẽ không thể như hiện tại rất hạnh phúc.Nếu nàng không phải là Tiểu Tân, hắn thật không dám suy nghĩ tiếp.

So với An Ninh, nàng mới là nữ nhân đáng để hắn quý trọng cả đời.

“A! Đau quá…” Cảm nhận được vật chôn trong thân thể gì đó lại hồi phục.Tra Tiểu Tân đau đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo cùng một chỗ , hung hăng trừng hắn nói: “Chàng làm gì a!”

“Nương tử không phải đáp ứng cho tướng công ngọc tiên tử sao?” Ngôn ngữ của hắn đơn giản, mắt phượng có không hề che dấu dục vọng, tất cả chỉ vì nàng.

“Chàng chàng chàng chàng chàng…” Câu nói kế tiếp bị thở gấp và rên rỉ thay thế,dịu dàng và đau đớn là hắn cho.

Làm hai dụng cụ thần bí gắn với nhau chặt chẽ không thể tách rời, hắn ở bên tai nàng hứa hẹn: “Ngày mai, gả cho ta.”

“Tiểu Lâu.” Tra Tiểu Tân cảm động rơi lệ đầy mặt.Nàng chưa bao giờ nghĩ tới ở một thế giới khác nàng có thể tìm được người có thể dựa vào cả đời,nhưng hiện tại…….

“Yêu không phải nói mà là làm.” Vẻ mặt của hắn bá đạo có vài phần tà nịnh có vài phần quyến cuồng không ai bì nổi, nhưng trong mắt lại chứa đựng tình yêu sâu như vậy, so với lúc hôn triền miên cực nóng dường như làm nàng không thể hô hấp, đầu hiện lên từng đợt bạch quang, giống như cành hoa bị sóng đẩy đi cuối cùng biến thành một hạt cát.

Mùa xuân, đêm xuân, sắc xuân vô hạn.

Đối với câu người nào đó nói “Yêu không phải nói mà là làm”,cho nên hắn đòi hỏi quá đáng muốn nàng cả một đêm,cho đến nàng làm bộ hôn mê người nào đó mới ôm lấy nàng ngủ,tay vẫn không thành thật xoắn lấy nụ hoa trước ngực.Nàng nén xuống không muốn chết ở trên giường nên liều lĩnh lại xoay người ngăn chặn hắn,tiếp theo lại là một trận điên loan đảo phượng, liều chết dây dưa.

Vẻn vẹn ba ngày sau,Tra Tiểu Tân nằm ở trên giường tu dưỡng thắt lưng đáng thương của nàng sắp bị bẻ gẫy và hai chân đau nhức đến nỗi khó chuyển động, đêm đó hắn nói ngày hôm sau liền cưới nàng, cũng bởi vì câu nói đó mà trì hoãn lại.

Ngày hôm đó, ánh sáng rực rỡ, trăm hoa nở nhụy.

Trong Lâu phủ một mảnh ánh sáng đẹp đẽ, làm lòng người yên tĩnh.

“Ta là mẹ,chàng là trẻ con! Đã biết chưa? !” Tra Tiểu Tân chống nạnh làm ra một bộ dáng hung dữ, nhìn qua chỉ thấy càng đáng yêu .

Lâu lan lười nhác nằm ở trên giường thưởng thức ngón tay nàng, nữa cười nữa không: “Đựơc.”

Nghe được hắn đồng ý sau đó Tra Tiểu mới phấn chấn nhảy lên,tiếp theo lại lấy điểm tâm và nước quả đi đến bên giường ngồi xuống, nói giọng dụ dỗ: “Cục cưng, có đói bụng không nha?”

Nghe được nàng kêu bản thân “Cục cưng”, mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan phủ đầy hơi nước chập chờn,đôi môi đỏ mọng vừa cất lời làm cho người ta dường như rất mềm yếu: “Đói.”

Mặt của Tra Tiểu Tân đỏ hồng, kiêng quyết cho hắn hoảng sợ: “Không được dụ dỗ mẹ nha!”

Lâu Lan bị nàng gõ một cái môi đỏ mọng như rất oan ức chau lại, nũng nụi giống như mỹ nhân.

“Được, cục cưng, nín khóc ha, ăn thêm điểm tâm này.” Tra Tiểu Tân thấy hắn như thế thật đau lòng, giống như hắn thật là con trai của nàng… Được nàng đút cho ăn trong lòng của Lâu Lan sung sướng, vì thế một ngụm một ngụm ăn hết điểm tâm.

“Ngoan cục cưng, ăn nho!” Thấy hắn khó lắm mới nghe lời như vậy ngoan như vậy, Tra Tiểu Tân làm như “Mẫu thân” trong lòng cảm thấy thỏa mãn, vì thế đưa một quả nho cho hắn.

Trong mắt của Lâu Lan hiện lên một tia tà khí, mở ra môi hồng nộn liền ăn nho, đồng thời cũng đem ngón tay của Tra Tiểu Tân vào miệng, cười đến vô lại.

“Con,con làm gì a!” Tra Tiểu Tân thấy hắn làm như vậy, lập tức luống cuống, giống như bạn nhỏ không biết làm sao.

“Tay mẹ thật ngọt.” Lâu lan học giọng nói và tính tình của trẻ con, cười rất quyến rũ, tay cằm chặt tay nàng đặt ở trong miệng đầu lưỡi không ngừng liếm mút,ngón tay còn lại chỉ vào nụ hoa của nàng vòng quanh quyển quyển.

Cảm nhận được đầu ngón tay có cái gì đó nong nóng,đầu lưỡi bắt đầu chậm rãi ưỡn lên sau đó quấn quanh ngón tay nàng sau đó dùng răng từ từ cắn lấy, tế bào toàn thân ra Tiểu Tân đều ở kêu gào , nhiệt huyết sôi trào, đỏ mặt xấu hổ liền muốn rút ngón tay ra bên ngoài, tức giận nói: “Cục cưng ngoan, nhả ra.”

“Không…” Hắn không buông còn chưa tính, còn phát ra thanh âm làm người ta mơ màng, mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm nàng nở nụ cười. Nhanh bắt lấy tay nàng không tha, trước khi buông tha nàng hắn còn liếm hút,trên ngón tay nàng dính nước miếng óng ánh trong suốt.

Trời ơi, nàng bị hắn làm điên rồi, tim cũng thình thịch cuồng loạn nhảy lên.Tra Tiểu Tân cố gắng thật bình tĩnh nói: “Ngoan cục cưng, mẹ đưa những món khác cho con ăn được không? !” Được rồi, thật ra nàng muốn nhào lên người đè bẹp hắn luôn …. Hơ hơ hơ…

Mắt Lâu Lan hơi nheo lại mắt làm như ở suy nghĩ sâu xa cái gì, tiếp đó mới nới tay ra nhìn nàng không có ý tốt: “Mẹ nói cho con ăn cái khác sao ?”

“Ừm,mẹ nói !” Nhìn ngón tay dính chất lỏng trong suốt mới vừa rồi rồi ngón tay ấy trong miệng hắn mềm mại như vậy,Tra Tiểu Tân có cảm giác không thể hít thở, mới nói xong cả người bị hắn kéo nằm trên giường ngay sau đó hắn cởi y phục của nàng, âm thanh mờ ám.

“Con múôn ăn mẹ.”

Trong đầu của Tra Tiểu Tân hô to một tiếng, giọng gấp gáp ngăn cản: “Không, không được!”

“Cục cưng muốn ăn mẹ.”Động tác của hắn dồn dập hô hấp ồ ồ, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng quần áo nàng liền bị hắn xé rách tới bả vai lộ ra cái yếm màu xanh biếc phía dưới, càng nổi bật dưới làn da trắng như tuyết.

“Không nên ,không nên ăn mẹ nha!” Tra Tiểu Tân nhanh chóng khóc lên, thân thể khô nóng bất an.

Ánh mắt hắn biến sắc, nhẹ tay đem cái yếm của nàng kéo sang một bên lộ ra món ăn ngon miệng bên trong vừa trắng vừa tròn, sau đó dứơi thân liền tiến vào dùng sức đưa đẩy, răng hắn còn xấu xa cắn mút nụ hoa anh đào đỏ hồng, trong lúc nhất thời, hai người đều phát ra tiếng rên rĩ.

“Vương gia! Vương gia! Hoàng thượng truyền triệu” Một giọng gấp gáp ở ngoài cửa vang lên, đúng là Diêu Định,sự xuất hiện của hắn phá vỡ cảnh chuyên cần trong phòng.

Lâu Lan bị ý nghĩ xui khiến mút cắn thêm một hồi mới buông ra, bàn tay lớn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn,gương mặt đỏ hồng như hoa đào nở nụ cười, chăm chú nhìn nàng nói: “Hôm nay diện thánh, ta thỉnh cầu ban hôn.”

Tim đập thình thịch,Tra Tiểu Tân cho rằng đêm đó hắn nói lời đó thật ra đã quên, không thể nghĩ hắn luôn luôn nhớ, khẩn trương xoay mặt nhỏ giọng nói: “Ừm.”

Mặt dù chuyện hai người thân mật tất cả đều đã làm nhưng nàng ở trước mặt bản thân vẫn thẹn thùng như vậy, làm người ta thương yêu,nghĩ vậy,khóe môi của Lâu Lan nhếch lên một chút nở cười xấu xa, đem nàng đặt ở dứơi thân ánh mắt mị hoặc nhìn xuống: “Cục cưng ăn no mới đi.”

“A…” Một tiếng rên rỉ bị đè nén theo môi nàng tràn ra.

Hoàng cung.

Bốn bề tường đỏ dựng đứng trang nghiêm, bọn lính cầm trong tay trường mâu đứng vũng, chỉnh tề có thứ tự,.Mỗi khi bọn họ dừng cỗ kiệu liền có người hành lễ. Giọng nói lớn vang vọng, Tra Tiểu Tân mở đôi mắt to tò mò nhìn hoàng thượng, chỉ thấy tất cả tường đều là màu đỏ , hợp với ngói màu vàng lưu ly, dưới ánh mặt trời,quyền thế tôn quý.

Trên triều đình, cả triều văn võ.

Tra Tiểu Tân bị Lâu Lan nắm chặt tay đi vào bên trong, hai chân còn đang run rẩy, đây là nơi uy nghiêm lần đầu tiên nàng đi đến như có chút không quen, ánh mắt nhìn sơ các người trong triều,nhìn đến thân ảnh màu lam đang đứng đó tim nàng nhảy lên vui sướng, là Mộc Xuân Phong! Hắn giống như cũng thấy được nàng, chẳng qua hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một lần sau đó quay sang nơi khác,hắn lạnh nhạt hiống như không nhận ra nàng.Tra Tiểu Tân thấy thế mới chán nản nhớ tới đêm đó hắn hẹn nàng đi ăn cơm nhưng nàng đã quên! Đang sững sờ thì nghe được giọng nói trầm thấp của Lâu Lan có từ tính vang lên.

“Thần tham kiến hoàng thượng.”
Bình Luận (0)
Comment