Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 170

Thân thể của Lâu Lan luôn luôn cường tráng, chỉ là trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện,từ ngày nàng rời khỏi Lâu phủ mãi cho đến chiến tranh thắng lợi hôm nay, hắn chưa bao giờ có cảm giác yên giấc, thêm nữa bất luận là xuân hạ thu đông hắn chỉ khoác duy nhất một chiếc áo choàng, hàn khí nhập thể, trọng thương cả người chống không nổi nên ngất đi.

Một bàn tay cầm chặt tay hắn đặt ở gò má nhẹ nhàng ma sát,Tra Tiểu Tân rưng rưng mỉm cười: “Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ngày đó ta mặc xong quần áo muốn chạy trốn, nhưng mà vừa mặc vào đã bị chàng ôm vào trong ngực, phản ứng lúc ấy đầu tiên của ta chính là, a, nam nhân này đẹp quá…” Nói xong tầm mắt dừng ở chỗ trúng tên thật sâu trên cánh tay, lệ bỗng nhiên rơi xuống.

“Ta quả thật rất sợ chàng,một khắc chàng đem ta ép lên giường, chàng nói với ta”An Ninh, sau nàng nàng vẫn muốn như vậy sao!”Sau đó đi ra khỏi cửa, ta bỗng nhiên thật đau lòng, tay của chàng có phải cũng rất đau,đem cây roi bứt đứt.Kỳ thực ta nhìn thấy được,cũng biết…” Dè dặt cẩn thận mở bàn tay hắn ra, lòng bàn tay trắng nõn có vết sẹo nhàn nhạt.Mặc dù phai nhạt nhưng không thể mất đi được.

Nằm ở trên giường khóe mắt Lâu Lan khẽ run lên,im lặng giống như cái gì cũng không nghe được.

Tra Tiểu Tân nhịn xuống thương cảm, lần lượt hôn lên vết sẹo trong lòng bàn tay hắn: “Còn nhớ rõ đêm sau chàng đánh ta không? Lúc chàng hỏi ta có đau không, ta nghĩ, chính là lúc đó ta thương chàng.”Lòng bàn tay bị hôn bỗng nhiên cứng ngắc,Tra Tiểu Tân lập tức nhìn lại lại hắn chỉ thấy hắn một mặt trầm tĩnh an tường,chưa từng tỉnh qua.

“Tiểu Lâu, ta từng nghĩ tới.Nếu chàng vẫn không cách nào ta với than phận thê tử của Mộc Xuân Phong ở cùng một chỗ, như vậy, sau khi trở về…” Phiền muộn trong lòng cuối cùng bất đắc dĩ hóa thành một câu nhẹ như khói sương.

Con ngươi của Lâu Lan khép chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, nhìn một mặt nữ tử đau thương ngồi ở bên giường, ánh nến mờ nhạt càng hiện ra thân ảnh mảnh mai của nàng.

Tra Tiểu Tân cúi đầu xoa xoa khóe mắt không ngừng chảy lệ, hít một hơi thật sâu cười cười,khi mở miệng giọng nói nhỏ đến nổi không thể nghe thấy: “Chàng không cần ta, ta liền rời đi, đi một nơi rất xa, đại mạc cũng tốt, sông dài cũng tốt, sẽ cách chàng rất xa, như vậy, hai huynh đệ chàng sẽ không bởi vì ta trở mặt thành thù .” Nói xong, nhỏ giọng nức nở đứng lên.

Nàng rời đi,mới là biện pháp duy nhất.

Nếu nàng chết, sự việc này sẽ trở nên tệ hơn.

Đang lúc nàng đau khổ một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên, đồng thời, tay nàng cũng bị lòng bàn tay lạnh lẽo kia nắm chặt: “Đồ ngốc,nàng muốn đi đâu.”

Phút chốc nâng ánh mắt nhìn con ngươi đen nhánh của hắn,lông mày dày rũ xuống giống như bươm bướm nhẹ nhàng giương cánh.

Cảm nhận được hắn dùng lực nắm chặt tay nàng,Tra Tiểu Tân không khỏi rơi lệ ròng ròng: “Rời đi.”

“Đi nơi nào.” Lông mày tinh xảo của hắn từ từ chau lại, tay mở ra cùng mười ngón của nàng xiết chặt, không tiếng động nói cho nàng biết hắn sẽ không buông nàng ra, sẽ không.

“Đi đến chỗ không có huynh đệ chàng, đi một mình.” Nói mỗi một chữ thân thể giống như là bị đao cứa vào ,Tra Tiểu Tân đau đến hô hấp đều bắt đầu run rẩy.

Yên lặng nghe xong đáp án của nàng,Lâu Lan khe khẽ thở dài một hơi, từ trong chăn vươn tay gắt gao nắm chặt ằmnàng c khiến cho nàng đối mặt bản thân, nghiêm cẩn nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng kia, gằn từng tiếng: ” Ngoại trừ bên người ta,nàng chỗ nào cũng không thể đi.”

Tra Tiểu Tân ngây người, ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng lại có cảm xúc gì đó dần dần mãnh liệt.

Hắn đã quyết định ? ! Hắn theo ý ban đầu đối mặt với thân phận nàng thê tử còn hắn là vương huynh sao? !

Lâu Lan tự nhiên biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì,đôi mắt hẹp dài nhanh chóng hiện lên một tia cảm xúc, ngón tay dịu dàng vỗ về gò má trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng ma sát, giọng nói trìu mến: “Nàng cái gì cũng đừng nghĩ, có ta.”

Có ta,cho nên đừng sợ.

Tra Tiểu Tân cảm động nói không nên lời nói, chỉ khóc, hắn nhẹ nhàng cười vì nàng lau đi nước mắt.Tra Tiểu Tân rốt cục bổ nhào vào trong lòng hắn lên tiếng khóc rống.

Hắn đối với nàng kiên trì như thế.

” Ngoại trừ bên người ta,nàng chỗ nào cũng không thể đi.”

” Nàng cái gì cũng đừng nghĩ, có ta.”

Từ hôm nay ta sẽ không nghĩ lung tung, bởi vì ta có chàng.

…………..

Bầu trời trong xanh,dương liễu cả thành tung bay theo gió, thiên ti vạn lũ, vạn lâu ngàn ti.

Người đi tấp nập, mấy ngày trước đây bị mưa to rửa sạch đường lát đá xanh rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái.

“Ai nha! Ngài đừng quỳ ở đây! Ngài như vậy ta chịu không nổi đâu nha!”

Góc đường một góc xó truyền đến âm thanh ồn ào, lại bị bên ngoài ồn ào náo động nhanh chóng áp chế, không có người nghe thấy.

Đi đến bên trong xem, chỉ thấy một nam tử áo lam mặt mày tuấn tú đang đứng trước mặt một nữ tử hơi mập mạp,cúi đầu xuống giống như ở khẩn cầu cái gì.

Tô Tiểu Lê thấy hắn nghe xong lời nàng nói vẫn là một tiếng không hiểu nóng nảy: “Ta nói này Thập Tam Vương gia! Ta và vương phi ngươi chưa từng quen biết, ta làm sao mà biết nàng đi nơi nào? ! Huống hồ ngài là vương gia, thế lực lớn, quyền lực lớn, ngài có thể phái binh lính cả thành đi tìm nàng!”

Mộc Xuân Phong luôn luôn im lặng nghe xong những lời này, rốt cục giật giật nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Tình hình chiến tranh khẩn cấp, binh lính đều phái đi biên giới bảo vệ Kỳ quốc , làm sao có thể kêu bọn họ đi tìm người vì ta.”

Một lời nói hợp tình hợp lý, đúng vậy, hiện tại tình hình hai quốc chiến đấu khẩn cấp, làm sao có thể kêu binh lính đi giúp hắn tìm một người mà chậm trễ đánh giặc.

Tô Tiểu Lê nghe xong hắn nói không khỏi nhìn hắn với với cặp mắt khác xưa, người thường này cử chỉ nhẹ nhàng, phong lưu phóng khoáng Thập Tam Vương gia cũng không giống trong truyền thuyết áo lụa là không có nha, ít nhất hắn cũng không bị tình cảm mê hoặc đến chuyện gì cũng không làm.

“Cầu ngươi nói cho nàng ở đâu, ta chỉ cần nhìn nàng một lần thôi.” So với lời nói nhỏ từ trong miệng hắn nói ra,thì đôi mắt nhìn không ra cảm xúc gì, giống như linh hồn bị người ta rút đi.

Đường đường Thập Tam Vương gia vì một nữ nhân đối nàng ăn nói khép nép, trong long của Tô Tiểu Tê nhất thời cảm khái ngàn vạn.Hắn là vương gia tự phụ như vậy có thể thối lui một bước lớn như vậy, nhưng là nghĩ đến hắn bức Tra Tiểu Tân cùng với hắn thành than nàng tức giận đến thở ra hơi, vì thế thái độ cũng ác liệt hơn: “Ta nói không biết là không biết, đừng làm trở ngại ta mua đồ ăn!” Nói xong lập tức rời đi.

“Bộp” Một tiếng chấn chấn động bước chân của nàng, âm thanh này không phải là…

“Cầu ngươi nói cho ta biết nàng ở đâu, ta nhất định sẽ không đã thương nàng.”

Bởi vì lâu ngày chưa có giấc ngủ ngon giọng nói suy yếu chậm rãi truyền ra, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều kịch liệt chấn động .Tô Tiểu Lê phút chốc xoay người ngay trước mắt là một gương mặt tái nhợt gầy yếu làm người ta giật nảy mình, mặt vẫn tuấn tú , chỉ là hình dáng so với trước rõ ràng gầy hơn, mi là mi, mũi là mũi, mắt là mắt.
Bình Luận (0)
Comment