Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 201

Trong phòng một mảnh yên tĩnh,Tô Tiểu Lê vừa mới đút nàng uống thuốc xong,đóng cửa sổ thật chặt mới rời đi,mà Tra Tiểu Tân vẫn nằm ở trên giường tiếp tục mê man, chỉ có đến tối nàng mới yên tĩnh, dáng vẻ hôn mê của nàng giống như một cương thi.

Trong phòng tối đen bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng,lặng lẽ đi đến bên giường,Tra Tiểu Tân mới nhắm mắt ngủ say.

“Tiểu Tân, đừng ngủ, ở ngủ, hài tử của muội sẽ không có…” Thu Dung ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, dùng loại ngữ khí dị thường âm trầm, đồng thời, tay còn xoa bụng nàng.

Tra Tiểu Tân ngủ say khuôn mặt giật giật, hô hấp bắt đầu dồn dập, giống như rất sợ hãi.

Vẻ mặt Thu Dung hiện lên nụ cười vừa lòng, lại tiếp tục nói: “Thế nào, cảm giác được sao? Hắn ở trong bụng muội, sau đó hóa thành máu loãng chảy ra thân thể của muội,muội nỗ lực muốn hắn một lần nữa trở lại trong bụng muội, nhưng mà, trở về không được, trở về không được…” Nói đến câu sau cố ý dùng ngữ khí buồn bã thâm độc , như quỷ âm địa ngục.

Tra Tiểu Tân bắt đầu khóc nức nở, hai tay vô ý vuốt ve trên bụng, nước mắt dọc theo khóe mắt trào ra, trong miệng y y nha nha …nói không hoàn chỉnh.

“Hài tử không có, hắn cũng không cần muộu, đừng quên Lục Uyển như thế nào, còn có Thu Dung…” Nói đến bản thân Thu Dung đột nhiên xoay chuyển,tay cũng kháp ở trên cổ nàng, gằn từng tiếng: “Nàng tận mắt thấy hài tử mất ,sau đó bị hắn vứt bỏ,muội sẽ là người kế tiếp, kế tiếp bị vứt bỏ !” Trong giọng nói căm hờn có mãnh liệt nguyền rủa!

“Không cần!” Rốt cục,Tra Tiểu Tân thét chói tai ra tiếng, thanh âm thê lương quyết tuyệt, mười ngón càng nắm thật chặt,âm thanh yên tĩnh bị phá vỡ.

Khóe môi Thu Dung gợi lên độ cong âm độc,xoay mình rời đi.

Chỉ thấy ngoài cửa có một bóng dáng kích động chạy nhanh tới, cửa vừa mở ra,Tô Tiểu Lê liền vội vàng chạy đến trước giường: “Tiểu Tân? ! Tiểu Tân muội làm sao vậy? !” Nàng đang nấu thuốc bỗng nhiên nghe tiếng khóc, cùng dĩ vãng bất đồng, nàng thấy tiếng khóc giống như chịu nhiều đau khổ.

“Hài tử! Hài tử! Hài tử!” Tra Tiểu Tân dốc cạn sức lực hét hai chữ này, hai mắt mở ra đỏ hồng, cả người nằm ở trên giường không ngừng run rẩy ,ngăn thế nào cũng không được.

Tô Tiểu Lê chưa từng thấy qua nàng sợ tới mức nước mắt tràn mi như vậy, liều mạng đè nàng lại khống chế được hai tay, khóc rống thất thanh: “Tiểu Tân!Muội đừng như vậy được không!Muội đừng dọa tỷ! Đừng dọa tỷ!”

“Hài tử…” Tra Tiểu Tân khóc, lần lượt hô, dùng sức tránh thoát bàn tay đè lại tay nàng.

Tô Tiểu Lê ngăn nàng mồ hôi ướt đẫm, ngay cả mồ hôi chảy xuống khóe miệng cũng không kịp lau, an ủi nàng một câu sau đó chao đảo chạy ra ngoài, không được! Nàng nhất định phải mời đại phu! Nhất định!

Sau khi nàng đi Tra Tiểu Tân vẫn khóc đứt quãng, thanh âm thê lương.

Phía sau, đèn trong phòng đều sáng.

“Ha ha, rất đau khổ sao?” Thu Dung cười đến kỳ quái, trong tay bưng một cái chén thuốc liền đi tới bên giường Tra Tiểu Tân ngồi xuống.

Hai tay Tra Tiểu Tân vẫn bắt lung tung, thần sắc trên mặt mang theo tuyệt vọng bi thương thống khổ, rơi lệ không thôi.

Thu Dung cầm chén thuốc đặt lên bàn, sau đó dụng lực đem cả người nàng kéo đến để dựa vào tường, sau đó nắm chặt cằm nàng, hung tợn cười nói: “Hiện tại,ta sẽ khiến cho ngươi cảm nhận cái gì mới gọi là đau!” Nói xong chén đổ xuống miệng nàng.

“Ưm…Ưm…” Tra Tiểu Tân nỗ lực lắc đầu muốn né tránh, nhưng mà tay nàng lại như kìm sắt nắm chặt cằm nàng không thể nhúc nhích, tay bấm chặt vào da thịt muốn làm nàng đau.

Nhìn thuốc chậm rãi chảy vào khoang miệng nàng,Thu Dung điên cuồng cười to: “Ha ha ha, Tra Tiểu Tân! Ta muốn ngươi nếm thử ta ngày đó đau như thế nào!” Cười đến cả mặt nàng vặn vẹo.

“Ưm…” Trong miệng Tra Tiểu Tân phát ra tiếng khóc nức nở, cả người nàng đều dính đầy nước.

Mà ở phía sau Lâu phủ bỗng nhiên nổi lên hừng hực đại hỏa, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa dữ tợn, một trận gió thổi qua làm ngọn lửa lan tràn, rất nhanh đốt tới phòng của Tra Tiểu Tân .

Thu Dung nhìn nàng trên mặt nở nụ cười quái dị, vừa lòng nhìn người uống thuốc đến thần trí không rõ, ánh mắt của Tra Tiểu Tân dại ra,nổi hận trong lòng dần phai nhạt chút,rồi dùng sức phiến cho nàng mất bạt tai thật mạnh: “Tiện nhân!” Sau đó mắt nàng như độc xà nhìn chằm người nằm trên giường, thấy chưa chảy máu,nàng lại liên tục đánh thêm vài bạt tai.

“… A…” Khóe môi của Tra Tiểu Tân chảy máu, cả người như là bị ném tới trong phòng tối đen, hai mắt trống rỗng thất thần.

“Tiện nhân! Nếu không phải vì ngươi ta mới là nữ nhân được vương gia sủng nhất hạnh! Ngươi mặt ngoài đối ta tốt vì ta làm một bộ sườn xám! Nhưng sau lưng lại câu dẫn vương gia ở hoa viên. Ta thả rắn vốn muốn cắn ngươi! Ai ngờ lại cắn vương gia! Tất cả đều là ngươi! Tiện nhân!” Thu Dung giống như bị điên, không ngừng nhéo nàng,đấm đá loạn xạ.

Tra Tiểu Tân giống như là một búp bê vải rách rưới bị quăng đi, miệng phát ra âm thanh nức nở.

Bên ngoài lửa càng ngày càng lớn, ánh lửa cao đến tận trời, xông vào mũi tất cả đều là mùi khét.

Trước khi phóng hỏa nàng đã đem tất cả hạ nhân đuổi đi, đương nhiên, nàng lừa bọn họ nói vương phủ cho nghỉ một ngày,cho nên, chỉ để lại một người là Tiểu Tân, muốn nàng chết vùi nơi này,sau đó, để cho Lâu Lan tận mắt nhìn hắn nữ nhân hắn yêu và đồ đạc trong phòng hóa thành tro bụi, loại cảm giác này nghĩ tới đã thấy tuyệt vời.

“… Tiểu Lâu… Tiểu Lâu…” Cơn đau làm Tra Tiểu Tân la lên tên kia, ý thức dần dần rõ ràng, nàng nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn của Thu Dung gần ngay trước mắt còn có ánh lửa, tim kinh hãi, ngay sau đó bụng nàng quặn đau, mắt thấy máu chảy ra, nhiễm đỏ cả y phục nàng.

Thu Dung nhìn thấy máu của nàng điên cuồng cười to, mỉm cười đối nàng nói: “Tạm biệt , Tiểu Tân.” Nói xong liền rời đi, trước khi còn đóng cửa lại, phía ngoài cửa lửa càng dữ dội hơn.

Tra Tiểu Tân đau đến nổi xương cốt muốn vỡ ra, đau hơn là máu phía dưới thân không ngừng chảy ra,Tra Tiểu Tân muốn khóc lại khóc không ra tiếng, miệng chỉ có thể lần lượt kêu: “Tiểu Lâu… Tiểu Lâu…”
Bình Luận (0)
Comment