Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 206

Mộc Xuân Phong nhịn nổi đau trên người đau đi lên phía trước dùng sức cho hắn một quyền,Lâu Lan trúng quyền cả người ngã xuống đất,đầu gục xuống, Mộc Xuân Phong lập tức phái người đưa thi thể Thu Dung chuyển đi cũng căn dặng mọi người mai tang cho nàng, sau đó hắn lớn tiếng rít gào: “Nàng thực đã chết! Đã chết!”

Lâu Lan nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, máu trên trán chậm rãi chảy xuống, ánh mắt lung lay.

“Đệ biết huynh muốn nhanh tìm được Tiểu Tân! Đệ cũng rất muốn tìm được! Nhưng nếu huynh tiếp tục điên điên khùng khùng như vậy, không có ý trí, cả đời này huynh sẽ không tìm được nàng! ! !” Mộc Xuân Phong lớn tiếng lăng nhục , nói xong con ngươi cũng bắt đầu ẩm ướt, giọng nói trầm xuống: “Nàng sẽ không chết , sẽ không chết .” Thời điểm nói những lời này chính hắn cũng cảm thấy chột dạ,chỉ sợ nàng đã… Thu Dung là ngươi duy nhất biết chân tướng, nhưng mà nàng đã chết.

Muốn tìm một người không biết sống hay chết giống như mò kim đáy bể.

Lâu Lan lẳng lặng nghe, máu trên trán đã ngưng kết thành một dấu vết dữ tợn.

Trong long của Mộc Xuân Phong đau thắt hắn không dám nghĩ nửa , nhẹ nhàng đi lên phía trước ngồi xuống, giọng nói khàn khàn: “Vương huynh, tin tưởng đệ,đệ nhất định giúp huynh tìm được nàng.” Hắn vừa nói xong Lâu Lan đột nhiên đứng dậy chạy như điên ra ngoài,y phục màu đỏ thoáng cái biến mất không thất.

Trời sụp đất nứt.

Ngoại thành có một căn nhà cũ nát, đất ngói tường đất.

Tiếng thương nhân lui tới nối liền không dứt, bởi vì nơi này thuộc Kỳ quốc, đương nhiên là tháng trước nơi này vẫn là của Ấp quốc , chẳng qua là sau khi Lâu Lan mang binh chiếm lĩnh . Nơi này tài nguyên phong phú,lại gần đại mạc, có rất nhiều thương nhân muốn mua ngựa mua bò sẽ đến nơi này, chẳng qua nơi này thường thì cát vàng đầy trời làm cả người đều dính bụi, cho nên rất ít người chọn đến đây du ngoạn.

Chiếc bàn lầu hai,có một nam nhân khuôn mặt anh tuấn đang uống rượu trong chén, tay kia cầm một phong thơ,con ngươi thâm thúy nhìn đánh giá.

“Vương tử, tin nói như thế nào ?”Một nam tử vẻ mặt quan tâm ngồi đối diện hắn hỏi,.

Gia Luật Hằng nhẹ nhàng cười đem tờ giấy cầm trong tay ném cho hắn sau đó lười nhác tựa vào ghế, nhắm lại hai mắt: “Xem ra, hiện tại Kỳ quốc chỉ là một thành không .”

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Nam tử nhìn xong thư trong tay cả khuôn tươi cười, ha ha nói: “Lâu Lan Vương gia bị thê thiếp tranh giành đem cả Lâu phủ đốt sạch, nữ nhân hắn yêu nhất cũng chết trong ngọn lửa ấy! Hiện tại Lâu Lan vương nhất định là cái xác không hồn, đánh mất ý chí.” Nói xong ánh mắt sáng lên nhìn Gia Luật Hằng: “Vương tử, không bằng chúng ta nhân cơ hội đi tấn công Kỳ quốc đi? !”

Gia Luật Hằng như trước nhắm mắt lại không nói lời nào, môi nhếch lên , lá thư này mang cho hắn nhiều tin tức tốt, nhưng mà, hắn không nghĩ tới tin tức tốt sau đó là tin nàng chết, nàng tại sao… chết.

“Vương tử, chúng ta mang binh tấn công, bọn họ nhất định khó lòng phòng bị, đến lúc đó vương tử thống nhất hai nước Kỳ_Ấp,hoàn thành bá vương nghiệp! ! !” Người nọ vẫn hưng phấn nói,không có phát hiện vẻ mặt của Gia Luật Hằng u ám.

Gia Luật Hằng chỉ cảm thấy thái dương thật đau,hắn cảm thấy thật khó thở.

“Vương tử, thuộc hạ nguyện ý là người đầu tiên đi.” Người kia càng nói càng dũng cảm, bắt đầu thấy chết không sờn .

“Việc đó nói sau.” Nàng mới vừa chết, hắn không có tâm tình đánh giặc, huống hồ, trong lòng hắn không tin nàng thật sự chết, nàng khả ái như vậy ông trời nhất định phù hộ, làm sao có thể dễ dàng chết. Cho nên, hắn muốn tìm nàng trước sau đó mới tấn công Kỳ quốc, hiện tại Kỳ quốc đánh hay không đánh thật đã giống nhau , hoàng thượng không có chí hướng,Lâu Lan là cái xác không hồn, quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được nàng, đào ba thước đất cũng phải tìm, cho dù chỉ là…….Tro cốt!

Đợi cho hắn chính thức đăng cơ, sẽ cưới nàng làm hậu, dù là tro cốt.

“Vương tử…” Thấy Gia Luật Hằng đứng dậy muốn đi ra ngoài, người kia đi theo phía sau ồn ào không ngừng, kỳ quái , hiện tại đúng là thời cơ cực tốt, vương tử vì sao không tiến công? ! Không thể tưởng tượng!

Hai người một trước sau khi ra khỏi phòng trọ, liền hướng xe ngựa dừng ở ven đường đi đến, người nọ đi đến cởi bỏ dây cương, miệng còn không quên tiếp tục lải nhải, Gia Luật Hằng cảm thấy phiền, che lỗ tai làm như không nghe, đúng lúc này nghe được cửa thành chỗ truyền đến một trận ồn ào, không khỏi hứng thú đi đến.

“Mẹ ! Các người tại sao leo lên xe ngựa của ta nha? ! Muốn hù chết ta sao! Nếu không phải trong người ta hết tiền muốn vào trong lấy thức ăn , chỉ sợ các ngươi sẽ theo ta về nhà nha!” Một nam tử khôi ngô hung dữ gào thét nữ tử quỳ trước mặt hắn.

Tô Tiểu Lê khóc cầu hắn: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ta không phải cố ý .” Nàng và Tra Tiểu Tân liên tục ở trong xe ngựa ngây người mấy ngày, dựa vào đồ ăn trong xe ngựa mới sống đến hôm nay.

Người chung quanh lại nghị luận, có người thậm chí bắt đầu cười vang muốn nàng lấy thân báo đáp, Gia Luật Hằng không nhẹ không nặng chau lại lông mày, nàng kia nhìn qua hẳn tuổi không còn nhỏ ,cũng may thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt thanh tú, hơn nữa giờ phút này khóc sướt mướt làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, cũng xứng với nam tử khôi ngô kia.

“Vương tử, xe chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.” Người nọ đã ngồi trên lưng ngựa, Gia Luật Hằng nhún nhún vai, leo lên ngựa.

Nam tử khôi nghe Tô Tiểu Lê khóc càng tức: “Bồi tiền! Ta không thích nữ nhân! Ta thích nam nhân!”

“Van cầu vị đại nhân này , xin ngươi thương xót đi, tavà tiểu thư nhà ta cũng là bất đắc dĩ.” Tô Tiểu Lê cố gắng nói .

“Mẹ, đừng nói nửa , không đền ta bắt ngươi đi báo quan!” Nam tử khôi ngô không kiên nhẫn đưa tay muốn bắt nàng.

Trong tình thế cấp bách Tô Tiểu Lê la lớn: “Tiểu thư nhà ta biết vương tử Ấp quốc Gia Luật Hằng!” Tuy rằng nhiều thành đã thuộc Kỳ quốc, nhưng người lui tới nơi đây đa phần là Ấp quốc , nhắc tới hắn, hẳn là sẽ có người trợ giúp. Quả nhiên, nàng vừa nói, hiện trường yên tĩnh một chút,chiếc xe ngựa đi qua cũng chậm lại, Gia Luật Hằng nhấc màn xe lên nhìn nàng kia, mi là mi, mắt là mắt, nhìn qua có vài phần quen thuộc nhưng mà không biết là ai, phu xe hỏi hắn có muốn dừng hay không, hắn nói không cần, lại buông mành, không khỏi cười lạnh, nàng kia thật có tâm cơ, tính dùng tên của hắn để tránh nguy hiểm.

“Mẹ ! Lấy Gia Luật Hằng áp lão tử! Lão tử không sợ!”Nam tử khôi ngô vừa nghe xong càng phát cáu, cảm thấy bị nàng đùa giỡn , bước đến cỗ kiệu muốn đem Tra Tiểu Tân đang mê man lôi ra: “Lão tử hôm nay đem tiểu thư nhà ngươi mang đi!”
Bình Luận (0)
Comment