Phi Hổ Thương

Chương 33







Khí trời bỗng đột ngột nóng nực, ngột ngạt đến lạ, không khí âm u, tiếng sấm bắt đầu vang rền, tia sét chớp chóa, lộp đột vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Chỉ một lát sau, mưa đã xối xả rơi.



Tiếng bước chân hối hả giẫm đạp lên lá khô và nước vũng trong rừng, từ xa dần gần, lát sau đã vào gần đến chỗ ba người Triệu Vân trú ẩn, nghe tiếng chuyện trò, dường như có khá nhiều người.



- Ôi chà, cơn mưa này to quá!



- Tướng quân, người không bị ướt chứ?



- Không sao, mưa đầu mùa tháng sáu đến thật đột ngột!




- Ở kia có cái tiểu miếu, chúng ta hãy tới đấy trú mưa đã. Vào trong đó chắc sạch hơn!



- Ngươi cứ vào đi, ta đi nhanh e vết thương lại bị động!



Triệu Vân hé mắt nhìn qua khe cửa tiểu miếu, nhìn thấy đúng là đám oan gia Tang Bá và hai tên còn lại trong Bình Bắc Tứ Thần, lòng thầm nhủ:- “Thì ra là bọn Tang Bá! Nhưng sao hắn lại bị thương nhỉ, lúc đấu với mình, hắn bỏ chạy mà”.



Ra hiệu cho Tô Uyển Vân và Hứa Hùng rút người vào sau cái bệ thờ, cả ba lại lắng tai nghe tiếng đám người Tang Bá vừa bước vào miếu, vừa nói chuyện tiếp.



- Xương Hỉ này!



- Tướng quân dặn gì ạ?



- Các ngươi phải kín miệng ngày hôm nay nhé, cứ báo cáo là Tôn Quan và Ngô Đôn bị loạn tên mà chết, cấm hở ra là gặp Triệu Vân.



Triệu Vân bất giác thoáng chau mày, thầm nhủ:



- Tưởng đâu Hỗn Nguyên Thần Tang Bá oai phong dũng cảm lắm, hoá ra cũng là một phường mềm nắn rắn buông mà thôi.



Trong đình im lặng hồi lâu, đoạn giọng Xương Hỉ vang lên:



- Tướng quân, sao lại phải sợ Triệu Vân đến thế?




Tang Bá không trả lời thẳng, lúng búng trong mồm nói lảng đi.



- Ồ, à! Ta đâu có sợ gì... chỉ sợ là... cơn mưa đầu mùa quả thật quá đột ngột...



Xương Hỉ cũng im lặng, không nói nữa, đám binh lính cũng không dám nói gì, chỉ vài tên cấp bậc chắc tổ trưởng mới dám bước vào trong tiểu miếu để tránh mưa, còn lại đám sỹ tốt vài chục tên còn lại đều đứng ngoài chịu mưa. Cả đoàn binh mấy trăm người, giờ chỉ còn vài chục tên lê thê lếch thếch ở đây.



Được một vài thời thần im lặng, chợt Doãn Lễ lên tiếng:



- Tướng quân, chúng ta tính sao giờ?



- Hà, binh tan, tướng nát, không ngờ Triệu Vân lợi hại thế, ta đã mất Ngô Đôn, Tôn Quan, sau đó lại gặp phải tên Trương Phi đồ tể kia nữa, may thoát mạng là tốt rồi, giờ ta chẳng biết làm sao nữa.



Xương Hỉ chen ngang:



- Triệu Vân và Trương Phi đều là đại hổ tướng thời nay, có thua chúng thì cũng chẳng bị Tào thừa tướng trách phạt đâu.



Tang Bá thở dài:



- Các người biết gì, Tào Tháo vốn coi ta như cái gai trong mắt, vì khi xưa, ta bắn thủng một mắt của Hạ Hầu Đôn, em họ hắn. Giờ ta thất trận, thế nào cũng lấy cớ để hại ta, ta quay về làm sao được.



Thình lình, có tiếng vang ra từ trong góc tối của điện thờ:



- Vậy thì các người đi chầu Diêm Chúa là vừa.




Tang Bá, Xương Hỉ và Doãn Lễ giật mình, cùng đứng phắt dậy, ngó lom lom vào trong điện thờ. Trong bóng tối, một bóng người từ từ bước ra, tay phải cầm giáo dài, tay trái cầm cây gươm sắc lẻm, ánh lửa hắt lên sống gươm sáng lấp lánh. Tang Bá và đồng bọn nhìn kỹ, hoá ra là Triệu Vân.



Tang Bá trông thấy Triệu Vân thì hồn vía lên mấy, định dợm bỏ chạy, Triệu Vân quát vang một tiếng, Tang Bá rụng rời chân tay, chỉ thấy Triệu Vân lao tới, mũi Phi Hổ Thương lấp loáng, mũi thương đã đâm suốt từ trước ngực ra đằng sau Tang Bá. Hai cận tướng Dương Lễ, Xương Hỉ chưa kịp trở tay cũng bị Thanh Hồng Kiếm lia một vòng, hai tướng người đứt cổ, kẻ bạt đầu, cùng ngã lăn ra, chết không kịp kêu một tiếng.



Bọn binh lính còn lại thấy chủ tướng chết cả, lại thấy kẻ thù là khắc tinh thì sợ hãi, vứt bỏ cả giáo gươm, chiêng trống, đội mưa đạp cửa xông ra ngoài mà bỏ chạy. Hứa Hùng biết ý, ngay lập tức ra tay thu dọn đám xác chết vứt hết ra đằng sau, lại lấy mấy cái lu sành mẻ chứa đầy nước mưa dội một lượt, bao nhiêu máu me của bọn Tang Bá chảy ra đều được gột rửa sạch, thoáng chốc, căn tiểu miêu lại như chưa bao giờ xuất hiện Tang Bá và đám chư quân.



Cảnh vật trong đêm vẫn âm u bị bao phủ bởi một tấm màn đêm huyền bí. Thỉnh thoảng văng vẳng vài tiếng chim kêu đến não nùng khiến người nghe phải âu sầu ảo não.



Nghỉ ngơi một đêm yên bình, chẳng mấy chốc, vầng kim dương đã ló rạng từ phía đông. Trời bắt đầu sáng! Ngôi cổ tự đã qua một đêm dài lạnh lẽo. Ánh nắng bắt đầu xuyên qua cành cây kẽ lá, núi đồi, phá vỡ những âm u rùng rợn của bóng đêm.



Tô Uyển Vân vẫn dựa lưng vào nền gạch cũ của miếu thần điện, tay ôm chặt A Đẩu ngủ ngon lành. Hứa Hùng ngồi ngay cửa, Tán Hồn Kỳ gác ngang đùi, mắt nhắm hờ không biết là ngủ hay thức. Chỉ có Triệu Vân là thức sớm, một ánh nắng lẻ loi xiên qua lỗ ngói thủng, chiếu thẳng vào lòng bàn tay đang để ngửa của Triệu Vân.



Mỉm cười, Triệu Vân từ từ đứng lên, vươn vai một cái rồi nhẹ nhàng nói:



- Vân muội, Hứa các hạ, chúng ta lên đường thôi.



Hứa Hùng vươn vai, ngáp một cái thật to rồi đứng vùng lên, còn Uyển Vân thì lắc lắc cổ vài cái rồi mới nhẹ nhàng ôm A Đẩu đứng lên. A Đẩu ngày hôm qua bị dằn xóc nhiều nên mệt, giờ vẫn ngủ li bì. Triệu Vân nhẹ nhàng đón thiếu chủ vào lòng, buộc chặt áo giáp rồi cả ba cùng lên ngựa, nhằm hướng cầu Trường Bản lao tới.


Bình Luận (0)
Comment