Phi Hổ Thương

Chương 42



Triệu Vân ngồi trên lưng Bạch Mã, lẳng lặng quan sát kiếm pháp và khinh lộ của hai bên, thấy Chu Tấn quả thực có chiếm được chút thượng phong, Tô Uyển Vân dù là Dao Trì Liên Hoa Nữ, là bậc nữ kiệt giang hồ, nhưng Chu Tấn thân vốn là nhất môn chi chủ, võ nghệ quả có chỗ đặc biệt hơn người. Kiếm chiêu của gã có những chiêu ly kỳ biến ảo, chưa kể đến màn Huyết Độc Vụ từ mồm hắn thỉnh thoảng phun ra, tan vào không khí nhưng không biết có tác dung như thế nào.



Không nén nổi tò mò, Triệu Vân ngoái đầu lại, khẽ hỏi Hứa Hùng:



- Chu Tấn kia là nhân vật thế nào?



Hứa Hùng đáp:



- Y vốn là môn chủ Hấp Huyết Môn, có công phu Hấp Huyết Ma Công vô cùng bá đạo, nếu đối thủ sức lực kém hơn, để hắn đánh bị thương thì công phu ma công kia sẽ giúp hắn hút hết máu của đối phương, một là để uống, hai là để bắn tung ra không trung, đối phương rốt cuộc mất hết máu, kiệt sức mà chết. Anh em họ Chu không biết gia thế ra sao, nhưng sau khi bái Hấp Huyết Lão Nhân làm sư phụ thì được học hết chân truyền của Hấp Huyết Môn và sau đó lên nắm quyền chưởng lệnh. Hấp Huyết Môn mấy năm trước đã bị giang hồ hắc bạch hợp công xoá sổ do hành vi tàn ác, bá đạo, nào ngờ hai tên đầu sỏ trốn thoát lại theo Hạ Hầu Song Kiệt.



Hứa Hùng nói rất khẽ mà Hạ Hầu Đôn cũng nghe rõ, hắn hướng con mắt độc nhất nhìn Hứa Hùng gật đầu cười nói:



- Các hạ quả là người kiến văn rất rộng, biết rõ cả Hấp Huyết Môn và anh em họ Chu. Nếu ta không nhầm, các hạ là em họ của Cuồng Sư Hứa Chử, tên Hứa Hùng, biệt danh Tán Hồn Kỳ.



Triệu Vân giật mình kinh hãi nghĩ thầm:



- Hạ Hầu Song Kiệt quả danh bất hư truyền, công phu Cách Không Thính Nhĩ này, không phải ai cũng có khả năng luyện được.




Bỗng nghe Hứa Hùng đáp:



- Hạ Hầu tướng quân quả đoán đùng! Tiểu đệ quả thực là Hứa Hùng.



Hạ Hầu Đôn nói:



- Tào thừa tướng là người rất trọng nhân tài, bản thân anh em tại hạ cũng rất thích kết bạn, chẳng hay Triệu tướng quân và hai vị Tô, Hứa có thể đình chiến, theo về với thừa tướng, ta dám đem đầu mình ra bảo đảm chư vị sẽ được đối xử vô cùng trọng hậu. Phần tại hạ cũng sẽ chuẩn bị chút trà rượu để thỉnh giáo huynh đài đôi chút.



Hứa Hùng nói:



- Chúng ta mỗi người một chí hướng, xin tướng quân đừng nói những lời đó vô ích. Tốt nhất trên chiến trường, cứ phân chia thắng bại bằng sức lực, như thế có phải hay không?



Hạ Hầu Đôn nghe vậy cũng không lộ thái độ gì khác, chỉ tủm tỉm cười rồi quay nhìn ra phía trận đấu, Hạ Hầu Uyên từ đầu đến giờ thuỷ chung vẫn không mở mồm nói câu nào, chỉ có con mắt ốc nhồi đảo qua đảo lại hai bên, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.



Lúc này cuộc ác đấu trên đường trường đang rất kịch liệt. Thế kiếm của Chu Tấn biến ảo khôn lường, trong mấy chục hiệp mà gã lùn đã thay đổi đến hơn mười thứ kiếm pháp khác nhau.



Tô Uyển Vân cũng là bậc nữ kiệt, võ nghệ tinh thâm, kiếm pháp “Liên Hoa Tâm Kiếm” của cô luyện tới mức cực kỳ thuần thục, thêm vào thanh Phụng Tiên Kiếm cũng là báu kiếm trong các báu kiếm, vì thế, va chạm với cây Hấp Huyết Kiếm, Phụng Tiên Kiếm không hề tỏ ra chút lép vế nào.



Liên Hoa Tâm Kiếm là pho kiếm pháp thiên về phật môn thiền định, người học được pho kiếm pháp này phải có tấm lòng quảng đại bao la, khi xuất chiêu thì phải tâm định, khí nhàn, mũi kiếm xoè ra như bông hoa sen đón đỡ chư phật, dùng tâm khiển kiếm, khi biến hóa, kiếm chiêu cũng sẽ phóng ra những chiêu tuyệt diệu.



Hai bên chiến đấu mãnh liệt mấy chục chiêu và đều hiểu là muốn đả bại đối phương không phải chuyện dễ dàng, trừ phi phát huy những chiêu hiểm độc để thủ thắng.



Chu Tấn nóng ruột, bắt đầu phát động trước, hắn quyết định dùng đòn cương mãnh, trực tiếp đối kiếm với Tô Uyển Vân, muốn dùng sức mạnh để đàn áp đối thủ, chứ không muốn dùng cái ảo diệu của kiếm chiêu nữa.



Song kiếm chạm nhau “chát” một tiếng rùng rợn.



Chu Tấn chủ quan, cho là sức lực đàn bà con gái chỉ có hạn, nội lực tất nhiên kém phần mãnh liệt, ngờ đâu sự thực đã ra ngoài sự tiên liệu của gã, nội lực của Tô Uyển Vân cực kỳ hùng hậu chẳng kém gì gã.



Hai bên tiếp một thế cương kiếm, vẫn giữ thế quân bình, kẻ nửa cân người tám lạng, không ai chiếm được tiện nghi. Chu Tấn còn đang kinh ngạc, Tô Uyển Vân đã nổi tính hiếu thắng, lập tức sấn gần lại để chiến đấu, Phụng Tiên Kiếm rung lên, phát huy kiếm chiêu liên miên bất tuyệt, nhắm đánh vào những chỗ trí mạng của Chu Tấn kích tới.



Ðột nhiên Chu Tấn quát lên một tiếng thật to rồi cử kiếm lên, xuất tuyệt chiêu Phá Thiên Kiếm, thế kiếm rít lên, rạch toang không khí, nhằm Tô Uyển Vân đánh tới.



Tô Uyển Vân cũng không vừa, lập tức Phụng Tiên Kiếm ôm chặt trong tay, xuất chiêu Liên Hoa Hướng Nhật, mũi kiếm toả ra thành một toà sen rực rỡ, bay lên đón đánh Chu Tấn.




Hai bóng người chập lại, song kiếm va nhau loảng choảng, hai người khựng lại, chập vào nhau rồi dang xa ra.



Tất cả những người quan chiến chú ý nhìn lên thấy hai người đối lập nhìn nhau không chớp mắt, chợt Chu Tấn thở phào một cái rồi nói:



- Võ công của cô nương quả nhiên cao cường, ta không chiếm được lợi thế rồi, thù sát tử huynh đệ, nếu hôm nay ta không đòi được, đành để kiếp sau vậy.



- “Các hạ nói thế có nghĩa là chịu nhường đường cho chúng ta qua?” Tô Uyển Vân ngừng kiếm, gò cương ngựa hỏi.



Chu Tấn lắc đầu:



- Không phải, điều đó có nghĩa là võ công cô nương dù cao, nhưng muốn qua khỏi nơi đây thì phải dẫm qua xác ta, ta thua thì phải chết, thù huynh đệ sẽ để đến kiếp sau báo trả.



Tô Uyển Vân nghe vậy, mặt hoa sầm lại, không nói gì thúc ngựa xiên xiên phóng ra một chiêu kiếm, nhằm cổ Chu Tấn kích tới. Gã môn chủ Hấp Huyết Môn lạng người đi tránh sang một bên rồi lại tiến lên tấn công.



Tô Uyển Vân thủy chung không nói nửa lời, vung kiếm đang đà đâm, vòng trở lại một hình vòng cung, gạt phăng kiếm chiêu Hấp Huyết của Chu Tấn, rồi bình tĩnh đón tiếp.



Hai bên lại tái diễn cuộc đấu. Lần này cuộc đấu kéo dài đến hơn 50 hiệp thì kiếm thế hai bên đều chậm lại và đụng chạm nhau luôn, tiếng choang choảng vang lên không ngớt, hoa kiếm bắn tung toé, trông cả hai thanh kiếm như hai con rồng đang quẫy lộn đánh lẫn nhau. Hiển nhiên cả hai người đều lâm vào tình trạng mỏi mệt, kiếm chiêu phóng ra khó lòng biến hóa theo như ý muốn.



Cả Hạ Hầu Song Kiệt lẫn Triệu Vân, Hứa Hùng đều nghĩ bụng:



- Nếu cứ để hai người này còn tiếp tục đấu nữa thì e rằng sẽ đi tới chỗ hai bên cùng chết.



Ðột nhiên, Tô Uyển Vân thét lên một tiếng, Phụng Tiên kiếm đang ở tay phải đột ngột chuyển sang tay trái, tay phải rảnh rỗi lập tức vung chưởng đập vào vai Chu Tấn.



Lão lùn chưởng môn Hấp Huyết loạng choạng người đi, chúi xuống yên ngựa, người ngả về phía trước.



Tô Uyển Vân lập tức thúc ngựa sấn lại, tay phải tiếp tục xuất chưởng đánh tới, cô hy vọng hạ đối phương mau chóng để hất xuống ngựa, dễ bề hạ thủ, bằng không thì cũng đánh ngã lăn ra đó.



Ngờ đâu Chu Tấn sức đàn ông vốn khoẻ hơn, trúng một chưởng của Tô Uyển Vân, dù máu miệng trào ra nhưng vẫn không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, lập tức né mình tránh khỏi phát chưởng của Tô Uyển Vân rồi xoay tay phóng chưởng đánh trả. Thế chưởng Chu Tấn rất kỳ ảo, vốn là tuyệt chiêu truyền đời cho các chưởng môn Hấp Huyết Môn, là một tuyệt chiêu công thủ vẹn toàn, hư hư thực thực khiến người ta khó mà lường được.



Tô Uyển Vân né tránh không kịp đánh trúng vai bên trái, con ngựa cũng không chịu được sức phản chấn của môn Huyết Chưởng, bước loạng choạng lùi lại ba bước nhưng đứng không vững, hất Tô Uyển Vân ngã lăn ra.



Chu Tấn lập tức hoành cương quay ngựa lại, quát lớn:




- Con bé kia, mau trả mạng cho em ta.



Tô Uyển Vân dồn hết sinh lực, chống kiếm đứng phắt dậy, thủ thế kín như bưng rồi quát:



- Ta còn có thể tái chiến được thì ngươi đừng hòng trả thù cho em ngươi.



Hạ Hầu Đôn nghĩ thầm trong bụng:



- Cô này sao mà kiêu căng thế! Nhưng quả thực quân Triệu Vân có những nữ lưu anh kiệt thế này, bảo sao hắn chẳng nổi danh tứ hải?



Chợt nghe Chu Tấn hắn giọng quát lên:



- Con tiện tỳ, đỡ kiếm đây.



Theo đà ngựa phi, Huyết Hồn Kiếm vung lên, tạo một màn mưa máu, sầm sập lao tới đầu Tô Uyển Vân.



Tô Uyển Vân vừa thủ thế, vừa lạnh lùng đáp:



- Để xem ngươi làm gì được bản cô nương.



“Choảng” hai cây báu kiếm lại va nhau, bắn lửa tung toé. Chu Tấn một chiêu xuất ra, không được như ý vì Tô Uyển Vân thủ thế quá kín đáo, đã hoàn toàn chống đỡ được thế công. Con ngựa vừa khựng lại chuẩn bị quay đầu, chợt tai Chu Tấn nghe tiếng Hạ Hầu Uyên quát lớn:



- Chu Tấn cẩn thận sau lưng!



Họ Chu chưa kịp định thần, đã thấy sau lưng lạnh buốt, một cảm giác tê tái lan toả từ lưng ra ngực, bụng, chân, tay, trí giác hắn mờ dần rồi hoàn toàn biến mất, cái chết ập đến rất nhanh.



Thì ra, Tô Uyển Vân dùng hết sức lực đỡ chiêu công của Chu Tấn, đồng thời thân hình cũng lập tức mềm ra như ngọn liễu trước gió lớn, ngả người bay lên quấn lấy hông ngựa, bám theo Chu Tấn. Trong khi Chu Tấn còn đang loay hoay gò cương ngựa thì mũi Phụng Tiên Kiếm sắc lẻm đã âm thầm đâm lút cán vào tim hắn, thân hình béo lùn của tên môn chủ Hấp Huyết Môn giẫy lên vài cái rồi ngã huỵch xuống đất, thân hình giống như em hắn Chu Phong, đỏ rực lên rồi tan biến thành đống máu bầm trông vô cùng ghê rợn.


Bình Luận (0)
Comment