Thẩm Minh đoán Thiên tử có ý định khởi binh đánh Lương Châu, cũng lường rằng quần thần sẽ kịch liệt phản đối hòng ngăn chặn tiêu tốn quá nhiều lương thảo, kiểu gì trong triều cũng sẽ tranh luận gay gắt mấy ngày liền, nhưng không ngờ sự việc lại diễn ra suôn sẻ hơn dự tính.
Âu cũng là nhờ vụ mất tích bí ẩn của nhóm Vương tử Đạt Già.
Toán sứ giả người Phồn hống hách bá đạo, yêu cầu đủ điều vô lý, các quan tiếp đãi dọc đường nếm khổ không ít, làm gì có chuyện chủ động tìm hiểu tung tích của bọn chúng. Mãi đến khi Địch Ngân nổi giận truy hỏi mới phát hiện sau khi đoàn người vào Kinh Xuyên thì không thấy trở ra, tới lúc điều tra thì đã qua vài tháng, mọi dấu vết đều đã biến mất, chỉ có thể đổ cho giặc cướp hoành hành.
Đương nhiên Địch Ngân không chịu bỏ qua, từ chối khoản bồi thường của triều đình, khởi binh đánh Linh Châu, tuy quân đội Sóc Phương đã kịp thời ngăn chặn nhưng tổn thất không nhỏ. Thiên tử lập tức quyết định xuất binh chiếm lại Lương Châu, dẫu quần thần có dị nghị nhưng khi nghe tin quân Hà Tây cùng Thiên Đức xuất chiến, không cần triều đình bỏ thêm chi phí thì không còn ngăn cản.
Thiên Đức quân an nhàn quá lâu, binh tướng nằm mơ cũng không ngờ lần này thực sự phải viễn chinh, tiến ra chiến trường.
Lão Hình đã thay da đổi thịt sau vài tháng huấn luyện khổ cực, mặt mày đen sạm, thân thể rắn chắc, mỡ thừa biến mất, không biết bao nhiêu lần ông cắn chặt răng đến bật máu, hối hận vì bị vàng bạc mê hoặc, thậm chí đi ngủ nằm mơ cũng thấy mình đang luyện tập vung thương.
Đám tân binh trải qua những ngày lăn lộn trong máu và mồ hôi, nếu không vì quy định kẻ tự ý đào ngũ sẽ bị chém đầu thì chẳng ai chịu nổi cả, đến lúc nhận được số quân lương nặng trĩu, nhiều người đã bật khóc, mơ hồ không rõ là oán hận hay vui mừng.
Khi lệnh xuất quân ban xuống, lão Hình đã trở nên vô cảm, chỉ biết lặng lẽ theo đại quân tiến bước, nhưng lúc nhìn thấy lá cờ lớn thêu chữ “Lục”, ông vẫn có cảm giác đang ở trong cơn mơ, rõ ràng bản thân chỉ là một gã bảo vệ quèn mà sao lại bị ma xui quỷ khiến trở thành lính tráng, thậm chí còn phải cùng chiến đấu với quân đội Hà Tây thần dũng vô địch.
Thời tiết Tây Bắc thay đổi thất thường, khi phát binh trời còn ấm áp, nhưng gần đến Lương Châu đã đột ngột trở lạnh.
Doanh trại của quân đội Hà Tây nhiều chi chít, từng đống lửa sưởi ấm bốc khói, không khí âm u đầy uy nghiêm.
Trận chiến lần này vô cùng quan trọng, Hàn Bình Sách đích thân lĩnh quân xuất chinh, Nhuệ Kim quân và Huyền Thủy quân cũng ra trận, một phần Hậu Thổ quân ở lại thủ thành.
Hai quân hợp lực, Lục Cửu lang không để binh sĩ truyền tin mà tự mình dẫn cận vệ đến bàn bạc chiến sự. Hắn phụng lệnh triều đình, còn là thống lĩnh của Thiên Đức quân nên dù Hàn Bình Sách chán ghét đến đâu cũng không thể từ chối gặp, có điều sắc mặt vô cùng khó coi.
Lục Cửu lang không chút để tâm, liếc qua một lượt các tướng lĩnh trong trướng, không thấy Hàn Minh Tranh, biết Hàn Bình Sách đã để nàng lánh mặt.
Sau khi trải qua nhiều biến cố trong gia tộc, Hàn Bình Sách đã trưởng thành hơn nhiều, trong lòng cũng càng trầm lắng.
Thành Lương Châu bị người Phồn chiếm đóng đã nhiều năm, phòng thủ kiên cố như sắt, năm xưa Hàn Nhung Thu từng diễn tập chiến lược nhiều lần nhưng trước sau vẫn chưa nắm chắc phần thắng. Có khả năng việc công thành sẽ kéo dài rất lâu, bảo đây là một trận ác chiến thực chẳng ngoa, dẫu đánh hạ được thành thì tổn thất cũng sẽ không nhỏ.
Hàn Bình Sách chẳng buồn khách sáo, thẳng thừng nói, “Lục Phó sứ đến thật đúng lúc, lần này quân đội Hà Tây sẽ là chủ công, Thiên Đức quân trợ chiến phía sau, đuổi bắt tàn binh, thế nào?”
Để báo thù cho con trai nên Bùi Hựu Tĩnh cũng đích thân đến, tuy Lục Cửu lang mới gây sự với người nhà họ Bùi nhưng ông vẫn thản nhiên như thường, chẳng qua Bùi Tử Viêm bên cạnh còn trẻ, không giấu nổi cảm xúc, vừa trông thấy hắn đã sa sầm mặt mày.
Hoằng Hải của Hậu Thổ quân cũng đang quan sát đánh giá, năm xưa Lục Cửu lang chỉ là phó tướng nhà họ Hàn, sau khi phản bội lại tự gây dựng thành tựu, thăng quan tiến chức nhanh chóng, đến nay đã là tòng tam phẩm, lần này còn trở thành chủ soái của Thiên Đức quân, quả thực khiến người ta hết hồn, không ít lần các quân lén bàn luận về hắn.
Hoằng Đàm theo sư huynh ra trận, y từng giao đấu với Lục Cửu lang nên ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Vốn các bên đã bàn bạc xong, Lục Cửu lang lại dứt khoát từ chối, “Bệ hạ lệnh ta tới đây là để tấn công chứ không phải để theo sau quân đội Hà Tây nhặt vụn!”
Hàn Bình Sách tức đến mức muốn chửi thề, với năng lực tầm thường của Thiên Đức quân thì chưa chắc đã bắt được tàn binh quân Phồn, tên khốn kiếp này chỉ mưu cầu công trạng, được giao phần việc nhẹ nhàng mà vẫn muốn ra vẻ oai phong, chẳng biết tự lượng sức, chàng lập tức gằn giọng, “Vậy Lục Phó sứ có cao kiến gì?”
Lục Cửu lang không chút khách sáo, nói thẳng, “Giao việc đánh đuổi tàn binh cho Nhuệ Kim quân hoặc Huyền Thủy quân, Thiên Đức quân muốn đánh trận đầu!”
Triệu Anh không nhịn nổi châm chọc, “Cho dù Lục Phó sứ có dũng mãnh vô song, người Phồn chưa chắc đã chịu tránh đường, lỡ một kích không khiến bọn chúng rút lui thì Thiên Đức quân có trụ nổi không?”
Mọi người trong đại trướng đều có chung suy nghĩ ấy, trên mặt lập tức hiện vẻ khinh bỉ.
Lục Cửu lang không để ý, nói với Hàn Bình Sách, “Đánh trận không thể kéo dài, một khi để Địch Ngân vây thành mấy tháng, quân Phồn sẽ thừa dịp Hà Tây trống trải mà tấn công, tới lúc đó tiểu Hàn đại nhân sẽ đối phó thế nào? Rút quân chẳng khác gì tự bại, làm sao giải trình với Thánh thượng? Trận này phải đánh nhanh thắng nhanh, nhất định phải là Thiên Đức quân chủ công, quân đội Hà Tây phụ trợ!”
Hắn đã chỉ đúng những điều mà chủ soái đang lo lắng, trong đại trướng tức thì im lặng.
Một canh giờ sau, đôi bên bàn bạc xong xuôi, Lục Cửu lang vén màn bước ra, hỏi thăm vị trí của Xích Hỏa quân rồi thúc ngựa phi đến.
Trời vừa chập tối, quân doanh của Xích Hỏa đèn đuốc sáng trưng, dày đặc như sao.
Lục Cửu lang xưng danh tính, đi thẳng vào đại trướng trung quân, Cận vệ doanh xông ra ngăn cản, hắn cười quát lớn, “Được lắm Ngũ doanh, mở to mắt nhìn xem ta là ai?”
Người dẫn đầu chính là Ngũ Thôi, bởi vì trời tối nên hắn chưa nhìn rõ, nhưng vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì không khỏi sững sờ.
Thạch Đầu lập tức lao tới ôm chầm lấy hắn, chẳng màng hình tượng mà òa khóc, “Ngũ Thôi! Ta nhớ ngươi chết mất, không ngờ đời này còn có thể gặp lại!”
Ngũ Thôi biết Lục Cửu lang và Thạch Đầu đã thành danh nhưng không ngờ bọn họ sẽ xuất hiện trước mắt mình, hắn ngây người không thốt nổi một lời.
Lục Cửu lang bỏ mặc hai người, đuổi theo một tiểu binh vào quân trướng, ánh mắt lướt quanh một vòng.
Hàn Minh Tranh mặc áo giáp, trên bàn trải bản đồ quân sự, xung quanh nàng là các tướng lĩnh, không ít người trẻ tuổi sung sức, ánh mắt hai bên chạm nhau khiến bầu không khí tức khắc trở nên vi diệu.
Hàn Minh Tranh ngạc nhiên, dừng lại việc nghị sự, cho mọi người ra ngoài rồi hỏi, “Không phải ngươi đang thương thảo với Sách à, sao lại qua đây, nghị sự không suôn sẻ?”
Dù Lục Cửu lang đang nghĩ gì trong lòng thì ngoài mặt vẫn bình thường, “Đã bàn xong rồi, ta đến đây để hỏi một câu.”
Hàn Minh Tranh sợ hắn lại làm càn, nghiêm mặt nói, “Bậy bạ! Đại chiến sắp đến, còn không mau về chuẩn bị.”
Cũng may Lục Cửu lang chỉ hỏi, “Nếu ta công phá được thành Lương Châu, tướng quân sẽ thưởng gì?”
Bình thường hắn không gọi nàng là tướng quân, chỉ những lúc ân ái mới gọi trêu đùa, Hàn Minh Tranh nghe thế thì vành tai nóng bừng, “Chỉ giỏi khoác lác, khinh địch là đại kỵ trong việc binh, thắng rồi hẵng tính.”
Từ y phục đến tóc nàng đã nhuốm cát bụi viễn chinh, nhưng dung nhan vẫn kiều diễm hơn cả sương tuyết, tuy lời nói nghiêm túc song từ chân mày khóe mắt lại có nét yêu kiều dịu dàng, tựa cơn gió đầu xuân xua tan giá lạnh.
Lục Cửu lang cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt hẹp sâu thẳm, “Được.”
***
Bầu trời xám xịt, gió lạnh thổi qua mặt đất, thành Lương Châu đứng sừng sững đen kịt, tường thành cao vút như một nhà ngục bằng sắt không thể vượt qua. Muốn tấn công trực diện vào thành trì vững chắc như thế, phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng mới đủ đây?
Binh pháp có viết “thập tắc vi chi”(*), để công thành cần gấp mười lần số quân địch. Thiên Đức quân chỉ có năm vạn, không một ai hiểu tại sao đội quân yếu ớt này lại trở thành chủ công, trong khi quân đội Hà Tây hùng mạnh lại ở xa phía sau, bình thản quan sát như thể chẳng hề liên quan đến cuộc chiến.
(*) Trong 36 kế Binh Pháp Tôn Tử, “Thập tắc vi chi” nghĩa là khi mình mười mà địch chỉ có một thì hãy bao vây địch.Lục Phó Sứ cầm thanh Mạch đao ngồi trên lưng ngựa, sẵng giọng hỏi, “Trong thành Lương Châu có gì?!”
Quân lính ngơ ngác nhìn nhau, còn có thể có gì ngoài đám quân Phồn đáng sợ!
Lục Phó sứ nở nụ cười ngạo nghễ, hét lớn, “Bên trong có vô số vàng bạc, là núi kho báu mà lũ người Phồn đã cướp đoạt hàng chục năm nay! Phá thành có thể phát tài, hưởng cả đời không hết!”
Nghe vậy, vô số binh sĩ bỗng chốc nghẹt thở, ai mà không động lòng trước sự cám dỗ ấy?
Lục Phó sứ tiếp tục thêm mồi nhử, “Đã đổ máu, đổ mồ hôi ròng rã mấy tháng trời, chẳng phải vì ai cũng muốn phát tài hay sao! Đừng để quân đội Hà Tây đoạt mất cơ hội, sau khi vào thành của cải cướp được là của các ngươi, núi vàng ngay trong thành kia!”
Tiếng trống trận dậy khắp bốn bề, mưa tên dày đặc che lấp bầu trời, đoàn quân tựa đàn kiến đen xông thẳng về thành Lương Châu.
Nhưng dù của cải trong thành có hấp dẫn đến đâu, công thành vẫn không phải là trò đùa. Thiên Đức quân xông lên hết lớp này đến lớp khác, dựng thang chống lại kẻ thù đánh trả. Từ trên thành, hàng vạn mũi tên bắn xuống biến các binh sĩ thành những con nhím, chúng còn liên tục lăn gỗ lăn đá khiến máu thịt bầy nhầy, vương vãi khắp dưới chân thành.
Địch Ngân quan sát trận chiến không kìm được cười lạnh, “Ta còn tưởng lợi hại cỡ nào, hóa ra chỉ có vậy, thế này mà đòi công thành? Quân đội Hà Tây đúng là không hề nhúc nhích, y hệt tin đồn hai quân bất hòa, tên họ Lục chỉ muốn tranh công mà thôi.”
Phó tướng bên cạnh cũng đồng tình, “Nhìn là biết Thiên Đức quân chưa từng ra trận, chẳng mấy chốc sẽ tan rã.”
Chuyện tranh công trong quân đội vốn chẳng hiếm, ngay trên đất Phồn cũng đã xảy ra không ít lần, chẳng hạn như năm xưa đại tướng quân Ô Luân Hải đánh Vũ Châu, quyền tể tướng Khố Bố Nhĩ án binh bất động không chi viện, khiến Ô Luân Hải phải rút lui, từ đó hai bên trở mặt thành thù, khi con cả của Khố Bố Nhĩ là Khâm Trác bại trận, Ô Luân Hải ngồi yên không đến, để mặc hắn bị quân đội Hà Tây truy sát tới chết.
Tình hình trận chiến lần này rất tệ, vậy mà Lục Cửu lang vẫn kiên trì tấn công, đội đốc chiến của Ngụy Hoằng cầm đao đi tuần, chém ngay kẻ nào dám lùi bước, ép binh sĩ chỉ còn cách liều mạng xông lên.
Quân đội Hà Tây đứng xa quan sát, Hàn Bình Sách chỉ biết lắc đầu, “Dù công thành khó khăn nhưng không đáng để thương vong nặng nề đến vậy, Thiên Đức quân quá bạc nhược.”
Trong Nhuệ Kim quân cũng đang bàn luận, Bùi Tử Viêm lạnh lùng nói, “Cháu thấy hắn nằm mơ thì có, chắc chắn sẽ thất bại.”
Bùi Hựu Tĩnh không lên tiếng, dù ghét Lục Cửu lang nhưng ông vẫn hiểu binh lực luôn biến chuyển, không thể chỉ nhìn vào tình thế hiện tại.
Xích Hỏa quân cũng đang âm thầm quan sát, Hàn Minh Tranh ngước mắt trông về nơi xa, khói bụi cuồn cuộn dưới chân thành, tiếng hò hét sát phạt vang trời cùng trống trận dội lên nặng nề.
Tư Trạm không đành lòng, “Làm vậy có khác gì vào chỗ chết, cuối cùng vẫn phải dựa vào quân đội Hà Tây để đánh chiếm thành.”
Ngũ Thôi hôm trước ôm đầu khóc với Thạch Đầu, được dúi đầy châu báu, giờ lại càng lo lắng cho chiến hữu cũ, càng nhìn càng tái mặt, “Lục Cửu có điên không? Thế này mà đòi công thành sao, dù có phá được cổng, bên trong vẫn còn ung thành(*), vào rồi cũng chỉ chết thêm thôi!”
(*) Ung thành: một tường thành như hệ thống phòng ngự hình bán nguyệt bao bọc bảo vệ cổng thành trước sự tấn công của địch.Hàn Minh Tranh im lặng không nói, đôi mắt đẹp sâu thăm thẳm như đáy vực.
Tuyết bắt đầu rơi, cái lạnh ngấm vào da thịt, Thiên Đức quân xung phong liều chết càng lúc càng khốc liệt, dưới chân thành thi hài chồng chất, máu chảy thành sông, tổn thất đã vượt quá bốn phần, sí khĩ lụi tàn, chìm sâu trong tuyệt vọng.
Nhiều binh sĩ bắt đầu buông lời chửi rủa, “Mẹ nó! Chỉ có bọn ta phải chết, quân đội Hà Tây đâu rồi!”
Cảm xúc suy sụp dần lan tỏa, Thiên Đức quân bắt đầu dao động, ngay cả lưỡi đao của đội đốc chiến cũng không át được, đà tấn công dần chững lại, đội hình hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, thậm chí có vài binh sĩ còn xung đột với quan đốc chiến.
Đám tướng Phồn trên thành Lương Châu phá lên cười nhạo, công thành đâu chẳng thấy mà chỉ như đàn cừu béo đang được dâng lên.
Địch Ngân luôn dùng kính viễn vọng quan sát từ xa, thấy quân đội Hà Tây vẫn không nhúc nhích, bỗng cười lạnh lùng đầy âm hiểm, “Toàn quân xuất chiến, làm thịt con cừu này trước!”