Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 115

Toàn thành Túc Châu hô vang cái tên Nhuệ Kim quân, dọa cho tàn binh Thổ Phồn tháo chạy, giúp mọi người tránh được một kiếp nạn.

Cuộc chiến lần này đã khiến cả quân cứu viện lẫn quân thủ thành chịu nhiều tổn thất, nhưng đồng thời hàng vạn quân địch cũng bị tiêu diệt, Địch Ngân bỏ mình, Túc Châu bình an vô sự.

Nửa ngày sau, Nhuệ Kim quân mới lững thững tới nơi. Khi ấy dân chúng trong thành đang dọn xác quân địch, gom nhặt chiến mã của bọn chúng, đám cháy tại tháp Giám Tâm vừa tắt, khói đen vẫn còn chưa tan.

Thời điểm đến thực chẳng khéo chút nào, ví mà sớm hơn nửa ngày, chắc chắn người dân sẽ vô cùng hân hoan, kính trọng muôn phần, nhưng lúc này tình huống lại trở nên lúng túng. Bùi An Dân đối mặt với ánh mắt của dân chúng Túc Châu, cảm giác như có gai đâm vào lưng.

Bùi Tử Viêm cũng thấy xấu hổ, theo kế hoạch của cha thì Nhuệ Kim quân sẽ đến muộn hơn, vừa thể hiện quân uy đánh đuổi quân Phồn đang tàn phá, vừa áp đảo danh tiếng của nhà họ Hàn. Nào ngờ quân Phồn đã bại trận, vinh quang lần nữa rơi vào tay nhà họ Hàn, người dân khi nhắc đến Xích Hoàng đều rưng rưng nước mắt, coi nàng như vị Bồ Tát xả thân trừ yêu.

Quan Chân đại sư nhẹ nhàng cúi chào Bùi An Dân, chẳng hỏi nửa câu về việc đến muộn, “Cho lão nạp gửi lời hỏi thăm tới Bùi đại nhân, đa tạ ngài đã không quản ngại đường xa đến cứu viện. Lần này có thể đuổi được quân địch cũng là nhờ uy danh của Nhuệ Kim quân, quả thật may mắn.”

Ông càng khách sáo, Bùi An Dân càng khó xử, chẳng khác nào bị ánh mắt sâu xa của đối phương nhìn thấu, đành nói, “Đại sư dùng mưu trí đánh lui địch, chúng tôi hổ thẹn muôn phần, tình hình của Hàn Thất tướng quân thế nào rồi?”

Quan Chân đại sư chắp tay nói, “Hàn Thất tướng quân mang thai mấy tháng vẫn sẵn sàng xả thân cứu viện, vì chém giết Địch Ngân mà ngã từ trên cao xuống, tình hình trước mắt không ổn cho lắm, đang được các lương y chăm sóc.”

Bùi An Dân sửng sốt, “Hàn Thất tướng quân có thai? Thành thân từ bao giờ? Sao ta chưa nghe nói?”

Quan Chân đại sư từ tốn mỉm cười, “Có lẽ là do chưa truyền ra ngoài, chồng của tướng quân cũng đến đây, lần này Túc Châu có thể bình an cũng nhờ vào tài mưu trí và dũng cảm của vợ chồng họ.”

Bùi An Dân không tiện hỏi thêm, chuyển sang hỏi trong thành có cần trợ giúp gì không.

Quan Chân đại sư khéo léo từ chối, “Thiệt hại quân Phồn gây ra không quá nặng, trong thành vẫn có thể ứng phó. Lão nạp nghe nói Tây Châu đã thắng trận, tiểu Hàn đại nhân sắp trở về, xem ra đã không còn mối lo nào nữa, không cần làm phiền Nhuệ Kim quân. Bùi đại nhân gần đây có tham cứu Phật pháp, không biết tâm cảnh thế nào, đã nguôi ngoai nỗi đau mất con chưa? Nếu ngài ấy muốn ghé thăm Túc Châu, lão nạp chắc chắn sẽ đón tiếp.”

Bùi An Dân không còn gì để nói, khách sáo vài câu rồi rời đi.

Bùi Tử Viêm vô cùng khó chịu, dù hắn nhập ngũ tòng quân song lại chịu ảnh hưởng của cha mình, do đó cũng không ủng hộ việc tiểu thúc theo phe Hàn thị, nay cha đã lên nắm quyền nhà họ Bùi nhưng Quan Chân đại sư chẳng hề nhắc tới ông, chỉ hỏi thăm Bùi Hựu Tĩnh, rõ ràng thái độ đã nói lên tất cả.

Bùi An Dân buồn bã rời chùa, trông thấy đằng xa có một đống gỗ cháy đen, gió lướt qua còn mang theo hơi nóng, dễ bề tưởng tượng khi tháp bốc cháy đáng sợ nhường nào. Hàn tiểu thư đang mang thai vẫn còn có thể lấy ít thắng nhiều, tính kế giết Địch Ngân, quả thật dũng mãnh phi thường, chẳng rõ nàng ấy đã cưới ai, cuối cùng vẫn chẳng có duyên với nhà họ Bùi.

Tâm trí Bùi Tử Viêm rối bời, Địch Ngân đã chết, mối thù của nhà họ Bùi coi như đã được báo, nhưng hắn không vui vẻ chút nào, lần xuất binh này hoàn toàn khác với dự tính của cha, phải trở về trong sự mất mặt.

Bùi An Dân không dừng lại, leo lên ngựa, “Đi thôi, cứ nán lại đây chỉ tổ thêm xấu mặt.”

Sâu trong chùa Pháp Tràng có một khoảng sân, đằng sau cánh cổng cây cối um tùm, cảnh vật rải rác, trúc xanh đan xen đá trắng thấp thoáng bên ô cửa, vừa tinh tế lại vừa yên tĩnh, làm thư thái lòng người.

An Anh im lặng đứng bên ngoài, Lục Cửu lang bước ra cửa, vẻ mặt tuấn tú nhưng nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

An Anh dâng lên một hộp ngọc, “Đây là Lộc Ký Tử từ Thiên Trúc, Trọng Dương Tô từ Toái Diệp cùng Tử Cầm chỉ có ở Ôn Túc, đều là dược liệu quý có thể giúp an thai, xin để thầy lang xem xét kỹ lưỡng trước khi sử dụng.”

Biểu cảm trên mặt Lục Cửu lang khẽ thay đổi, hắn nhận lấy hộp ngọc, “Đa tạ.”

An Anh liều một phen mạo hiểm, không những giúp đoàn thương buôn an toàn mà còn thuận lợi kết giao với nhà họ Hàn, có thể nói là một vụ lời to, cô bình tĩnh đáp, “Hàn Thất tướng quân là niềm tự hào của muôn dân Hà Tây, chút đóng góp nhỏ bé này có thấm vào đâu, các hạ yên tâm, tôi sẽ giữ kín chuyện hôm nay, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời.”

Lục Cửu lang chỉ gật đầu, “An tiểu thư có lòng, mai sau nhất định sẽ đền đáp.”

Nói đoạn, hắn xoay người bước vào phòng, giao hộp thuốc cho các thầy lang, bọn họ thấy thứ thuốc trong hộp thì vô cùng ngạc nhiên, cùng chụm đầu bàn tán một hồi.

Lục Cửu lang đi vào phòng trong, Hàn Minh Tranh mê man đã tỉnh. Sau khi ngã xuống từ trên cao, bụng nàng đau dữ dội, máu chảy không ngừng, đã có dấu hiệu sẩy thai, những danh y giỏi nhất trong thành đều đến khám nhưng tình hình không mấy khả quan.

Lục Cửu lang dịu dàng vuốt má nàng, nhỏ nhẹ an ủi, “An gia vừa tặng ít linh dược điều trị, đang cho người sắc thuốc rồi, uống vào sẽ đỡ thôi.”

Hàn Minh Tranh đã nằm nghỉ nửa ngày mà mặt mày vẫn nhợt nhạt, mãi mới có sức mở miệng, “Sao chàng lại rời thành Thiên Đức? Nếu triều đình truy cứu, ấy là tội tày đình.”

Lục Cửu lang im lặng một lúc, đoạn lạnh lùng nói, “Làm sao ta có thể không đến? Nàng mang thai nhưng không hề cho ta hay một lời, giấu kín như bưng, là nàng sợ ta biết được đúng không? Hàn gia làm gì mà không tìm nổi một người cầm quân, lại để phụ nữ mang thai ra trận?!”

Trong lòng hắn đang bốc hỏa, vừa tức giận khó chịu lại vừa hoảng sợ không thôi, rất muốn mắng thật hung nhưng thấy nàng đang yếu, hắn chỉ nói vài câu rồi im lặng, lên giường cẩn thận ôm ấp nàng.

Hàn Minh Tranh biết lần này mình đã hành động liều lĩnh, gây nguy hiểm cho sinh linh trong bụng, nàng duỗi tay ôm bụng, thì thầm, “Đứa bé này giống hệt chàng, chỉ thích giả vờ, ban đầu không có động tĩnh, đến khi phát hiện thì bụng đã lớn, còn nôn đến mức chẳng thể ăn uống.”

Lục Cửu lang thấy nàng gầy đi nhiều, trong lòng càng thêm xót xa.

Hàn Minh Tranh im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Không phải ta muốn giấu chàng, mà mẹ sợ nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người ta dị nghị, hơn nữa chúng ta cách nhau quá xa, có nói với chàng cũng vô ích, hà tất làm phiền thêm. Xích Hỏa doanh chỉ còn lại năm nghìn quân lực, hoàn toàn không đủ để chi viện, ta phải mượn thêm ba nghìn binh từ bộ tộc Hồi Hột và hai nghìn binh của bộ tộc Lật Đặc mới gom đủ một vạn, nhưng xuất thân của những binh lính này quá phức tạp, tướng lĩnh bình thường rất khó cầm quân.”

Đứa bé đến ngoài dự tính, nhưng Hàn Minh Tranh không hề hối hận, đã hoan ái với hắn thì có thai là chuyện sớm muộn, sinh con ra vẫn được. Nhưng khi nghe tin Túc Châu cầu cứu sau khi đại quân xuất chinh, nàng buộc phải từ bỏ an toàn của mình.

Hàn Minh Tranh nằm trong vòng tay Lục Cửu Lang, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ và thân thuộc bao quanh. Bàn tay to lớn, thô ráp của hắn khi chạm lên má nàng lại dịu dàng đến lạ, chính đôi tay này đã bắn chết Địch Ngân, cũng chính đôi tay này đã đỡ lấy nàng khi rơi từ trên tháp cao.

Hàn Minh Tranh không kìm được dụi vào lòng bàn tay hắn, cảm thấy vừa xót xa vừa ấm áp, khẽ bảo, “Cũng may chàng đã tới, nếu không… có lẽ lần này đã đi thật. Giờ mọi chuyện xem như đã yên ổn, nhưng tội tự ý rời bỏ chức vụ không phải nhẹ, chàng nên mau chóng trở về đi.”

Lục Cửu lang cảm nhận được sự ẩm ướt giữa những ngón tay, nâng khuôn mặt nàng lên, trông thấy mắt nàng ngấn lệ, con tim hắn run lên, lòng tràn ngập yêu thương vô hạn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn liếm, “Ta ở bên nàng, không đi đâu nữa.”

Hàn Minh Tranh bị  nụ hôn của hắn làm nhột nơi mi mắt, cố nén nước mắt, khẽ nở nụ cười, “Đã là Phòng ngự sứ rồi mà sao còn nói những lời hồ đồ thế? Ta sẽ bảo Tư Trạm báo với trong chùa một tiếng, sắp xếp người lặng lẽ hộ tống chàng, tránh để triều đình trách tội.”

Nàng toan nói tiếp thì Lục Cửu lang đã ngắt lời, “Ta nói thật, từ nay về sau ta sẽ không đi đâu nữa.”

Hàn Minh Tranh ngẩn ngơ.

Ánh mắt Lục Cửu lang sâu thẳm, “Từ ba năm trước, ta bắt đầu cho người ở khắp các tửu lầu lớn nhỏ Trường An kể về truyền kỳ của Xích Hoàng Hà Tây, đến nỗi cả đô thành đều biết về nàng; lúc chinh phạt Lĩnh Nam ta nhận được tin Hàn Kim Ngô qua đời, đoán được Thiên tử sẽ triệu kiến nàng, quả nhiên đúng như ta dự liệu; đợi tới khi nàng chấp nhận gần gũi ta, mỗi lần hoan ái ta đều cố tình khiến nàng mang thai.”

Hàn Minh Tranh không tin nổi, há miệng toan lên tiếng. Lục Cửu lang lại bình tĩnh nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, “Hàn Minh Tranh, ta đã tính toán từ rất rất lâu, không chỉ muốn một đêm ân ái mà còn muốn trở thành phu quân của nàng, độc chiếm mình nàng. Ta chủ động xin đến thành Thiên Đức đánh giặc chính là để đánh hạ Lương Châu làm sính lễ, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ ta cam tâm vứt bỏ tất cả, chạy tới đây làm người đàn ông của nàng, nàng có chấp nhận không?!”

Hàn Minh Tranh chưa bao giờ nghĩ hắn lại tính toán xa đến thế, lòng chấn động không nói thành lời, một lúc sau nàng mới hỏi, “Ta đáng để chàng phí tâm vậy sao? Ngũ Hoàng tử vẫn chờ chàng trở về cống hiến, ở Trường An có tiền đồ rực rỡ, không phải chàng còn muốn làm đại quan nhất phẩm trong triều ư?”

Lục Cửu lang không định che giấu tiếp, “Khi ta rời Trường An đã không có ý định trở về, ở thành Lương Châu lần đầu tiên nàng cầu hoan ta, trong thâm tâm đã chấp nhận ta, chưa kể bây giờ nàng đã mang thai, vậy mà vẫn muốn đuổi ta trở về?”

Hàn Minh Tranh nghẹn ngào, không biết nên nói gì.

Lục Cửu lang hạ giọng khẩn cầu, “Minh Tranh, nàng là người ta yêu thương nhất, dù nàng mạnh mẽ đến đâu cũng không nên liều mạng chiến đấu khi đang mang thai, phải có người bảo vệ nàng và đứa con trong bụng nàng, ngoài ta ra còn có thể là ai? Đến lúc đứa trẻ chào đời, nó cũng cần một người cha ở bên, nàng nỡ lòng để nó giống ta, không cha không mẹ, bị thiên hạ cười nhạo là đứa con hoang không rõ gốc gác?”

Những lời của Lục Cửu lang đã khiến Hàn Minh Tranh mềm lòng, ngay lúc tâm trí đang vô cùng rối bời, bụng nàng bất chợt chuyển động, cứ như sinh linh bé nhỏ bên trong cũng đang hưởng ứng.

***

Chùa Pháp Tràng bị quân Phồn tấn công dữ dội nhất, nơi nơi là tường đổ vách nát. Dân chúng trong thành tự nguyện đến hỗ trợ, dọn dẹp những đồ vật hư hỏng, tu sửa chính điện, lấy nước lau chùi mọi ngóc ngách, các tăng nhân bị thương cũng được chăm sóc chu đáo.

Hoằng Đàm chậm rãi bước đi kiểm tra, vẫn cảm thấy như đang ở trong mơ.

Khi Xích Hỏa quân giao chiến với quân Phồn, chùa Pháp Tràng mới có có thời gian nghỉ ngơi, nhưng hầu hết các tăng binh đều đã hi sinh, Hoằng Đàm cố xốc dậy tinh thần, toan lao vào quyết chiến cùng Xích Hỏa quân thì giữa đường lại gặp Lục Cửu lang, bị hắn thuyết phục, y lập tức để tăng nhân trong chùa truyền tin cho dân chúng, toàn thành đồng loạt hô hào làm lung lay ý chí quân địch, Lục Cửu lang dẫn mấy trăm người xung phong, một lần nữa khiến quân Phồn khiếp sợ rút lui, quả thật không khác nào kỳ tích nhiệm mầu.

Đương lúc Hoằng Đàm xuất thần, một tiểu sa di đi đến báo tin, sau một hồi đắn đo, y quyết định tìm gặp sư phụ.

Quan Chân đại sư vừa kết thúc buổi tụng kinh, nghe xong bèn nói, “Lục thí chủ chỉ giữ một vài người lo giặt giũ quét tước, còn lại đều đã trả về, xem ra cậu ấy muốn đích thân chăm sóc cho Hàn Thất tướng quân, vậy cứ thuận theo sự sắp xếp của cậu ấy, đáp ứng đủ mọi thứ cần thiết là được.”

Hoằng Đàm lưỡng lự chốc lát rồi hỏi, “Tuy cậu ta đã cứu Hàn Thất tướng quân nhưng suy cho cùng cũng không còn là thuộc hạ của Hàn gia, thật sự phải nghe theo ý của cậu ta sao?”

Quan Chân đại sư lần chuỗi hạt, mỉm cười đáp, “Tất cả chấp niệm đều có nhân quả, Xích Hoàng mang thai, Phòng ngự sứ đang tâm vứt bỏ tất cả mạo hiểm tới đây, vậy còn gì phải lo lắng nữa, cứ để bọn họ tự lo liệu thôi.”

Hoằng Đàm xoa cái đầu trọc, chỉ cảm thấy tình yêu thật khó hiểu, y hỏi tiếp, “Đồ đệ nghe bảo có người từ Trường An hộ tống một cô gái đến tìm Hàn gia Sa Châu, biết tin Hàn Thất tướng quân ở đây, cô ấy muốn xin gặp nhưng bị Lục thí chủ từ chối, còn bảo cô ấy hãy trở về nơi đã tới, bây giờ cô gái kia đang khóc ngoài cửa, vậy nên làm thế nào cho phải?”

Quan Chân đại sư cũng không rõ manh mối, ông chỉ đáp, “Con hãy đích thân hỏi thử xem lai lịch cô gái ấy thế nào, nếu không quan trọng thì đưa ít tiền rồi tiễn đi, tránh những rắc rối không đáng có.”

Sở Phiên Phiên được Thẩm Minh đưa đến Hà Tây để nhờ vả Hàn Thất tiểu thư. Hộ vệ của tướng phủ đã mệt mỏi vì một chặng đường dài, nên khi đi ngang Túc Châu nghe tin Xích Hoàng đang ở chùa Pháp Tràng thì lập tức quay về, bỏ lại Sở Phiên Phiên tự đi cầu kiến. Nàng ta báo danh Thẩm công tử, còn cầm theo bức thư viết tay nhưng lại bị tăng nhân thẳng thừng từ chối, khiến nàng tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào.

Những tiểu sa di thấy nàng dung mạo xinh đẹp mong manh, không khỏi động lòng trắc ẩn.

Sở Phiên Phiên đang cúi đầu khóc nức nở thì trước mặt xuất hiện một vị tăng nhân.

Người đó nói bằng giọng trầm thấp, nghiêm nghị ôn hòa, “Hàn Thất tướng quân đang bị thương cần được tĩnh dưỡng, không thể tiếp khách, xin hỏi vì sao nữ thí chủ nhất quyết xin gặp, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Sở Phiên Phiên ngẩng đầu lên, làn mi cong ướt át, đôi mắt ngấn lệ như một đóa hoa lê đọng sương.

Bất thình lình có một luồng lực vô hình đánh trúng Hoằng Đàm, hơi thở của y ngẽn lại, lòng ngực trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment