Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 25

Gia chủ Bùi thị Bùi Hựu Tĩnh cưới vợ là công chúa Cao Xương, có với nhau một cậu con trai. Vì không để cả nhà phải chịu liên lụy bởi những cuộc khởi nghĩa, ông đã đưa mẹ con về triều đình Cao Xương cư trú lâu dài. Từ nhỏ Bùi Hành Ngạn đã được nuông chiều hết mực, năm ngoái cậu mới được đón về Cam Châu, hôm nay tính đi chơi cùng biểu huynh thì bị Nhị bá dẫn ra khỏi thành. Vốn đã không vui, nay còn thấy Thanh Mộc quân quần áo nhớp nhúa, đầu tóc rối bù, lôi thôi lếch thếch, cậu ta càng thêm chán ghét. Cũng may tính khí thiếu niên dễ thay đổi, vừa hay có ngựa tốt, cậu ta lập tức động lòng.

Hàn Bình Sách nghe nói thiếu chủ nhà họ Bùi tính ẻo lả, Nhuệ Kim quân của Bùi gia nổi danh khắp Tây Vực mà bản thân cậu ta không buồn bước chân vào quân doanh. Ban đầu chàng tưởng nói quá, nay thấy cậu ta dáng vẻ kiêu ngạo, ăn mặc sang trọng, bước đi không vững, quả thực chưa từng tập luyện, không khỏi tự nhủ thầm, ướm lời hỏi, “Thế đệ có thích cưỡi ngựa không?”

Bùi Hành Ngạn ngầm khoe khoang, “Nhà ta có vài con ngựa Đại Uyển, thường cưỡi khi đi chơi.”

Ngựa Đại Uyển quý giá lại chỉ để thiếu công tử này cưỡi chơi, Hàn Bình Sách cũng không bình luận, nói tiếp, “Ngựa Đại Uyển xuất sắc khỏi bàn cãi, nhưng ngựa Hồi Hột cũng không kém cạnh, sức bền rất dai, thích hợp cho những cuộc đua đường dài, thế đệ thử một lần sẽ biết.”

Hai người đi tới bãi nuôi ngựa, bên ngoài có một toán binh sĩ tụ tập, lúc thì hò reo lúc lại cười đùa, không khí vô cùng rộn rã. Hàn Bình Sách không đuổi binh sĩ đi, giang rộng hai tay chen vào bên trong, còn tiện tay kéo theo Bùi Hành Ngạn.

Người đông nghịt, mùi mồ hôi nồng nặc xộc vào mũi làm Bùi Hành Ngạn suýt nghẹt thở, bình thường cậu ta đi đâu cũng có tùy tùng dọn đường, rất ít khi tiếp xúc gần như vậy. Hơn nữa đêm qua trời đổ mưa, bùn nhão dưới đất chưa khô, bị binh sĩ dẫm lên nhão nhoẹt khiến đôi giày của cậu lập tức lấm bùn, càng thêm khó chịu. Nhưng vừa ngẩng đầu, cậu lập tức bị thu hút.

Giữa sân có một con ngựa Hồi Hột bờm dài, toàn thân đen bóng tựa gấm, mạnh mẽ linh hoạt, nhảy trái nhảy phải muốn hất người cưỡi xuống. Người cưỡi ngựa bám chặt lấy bờm nó, mồ hôi nhễ nhại, dùng hết sức vẫn không giữ được thăng bằng, chẳng mấy chốc đã bị hất ngã, trông thật thảm hại, khiến đám đông được một trận cười bò.

Nhiều binh sĩ xung quanh lấm lem bùn đất, có lẽ đều bị con ngựa này hất ngã. Ngựa ô đắc ý dậm chân, mũi phì phò hơi nóng, cái đuôi ve vẩy ngạo nghễ làm người ta vừa tức vừa buồn cười.

Bùi Hành Ngạn thấy là ngựa ô giống tốt, đẹp đẽ hiếm có, cưỡi lên chắc hẳn sẽ rất oai phong, tức khắc dậy hứng thú.

Lúc này lại có một người nhảy lên lưng ngựa, Bùi Hành Ngạn thấy người này thân hình mảnh khảnh, không lực lưỡng như người trước, không khỏi sinh lòng khinh thường.

Hàn Bình Sách bên cạnh lên tiếng, “Đây là Thất muội nhà ta.”

Bùi Hành Ngạn kinh ngạc, chăm chú nhìn kỹ, thấy người kia dáng vẻ mảnh mai, quả nhiên là một thiếu nữ, có điều áo quần sờn cũ, tóc tai dính bụi trông chẳng khác gì binh sĩ bình thường, còn đám đông xung quanh đang reo hò cổ vũ.

Con ngựa ô bất ngờ bị cưỡi thì hóa điên, lại dùng chiêu cũ nhảy chồm hất người. Thiếu nữ thân hình nhanh nhẹn, sức eo mạnh mẽ, đôi chân thon dài kẹp chặt vào bụng ngựa, mặc cho nó nhảy lên như cuồng long, nàng vẫn ngồi vững trên lưng nó. Các binh sĩ hò reo ầm ĩ làm tai Bùi Hành Ngạn ù đi, không khỏi cau mày.

Hàn Bình Sách huýt sáo cổ vũ em gái, cười nói, “Đây là con ngựa hoang người Hồi Hột bắt được gần hồ Cư Duyên, tính nết hoang dã, chưa ai thuần phục được, xem thử khả năng của tiểu Thất thế nào.”

Ngựa ô không có yên cương, ngoài bờm ra không có gì để bám, nhưng nó vô cùng hiếu động, liên tục nhảy nhót, nếu chỉ bám bằng tay thì nhất định sẽ bị hất văng. Thiếu nữ không mắc lừa, nàng thả tay ra, eo và chân như hợp làm một với ngựa, mặc cho nó câu vó hí vang. Con ngựa ô quậy phá đến kiệt sức, toàn thân đổ mồ hôi nóng vẫn không thể hất được người trên lưng xuống, cuối cùng phải dừng lại, thở dốc, cúi đầu như đã được thuần hóa.

Các binh sĩ hò hét hoan hô, đúng ngay lúc này, ngựa ô đột nhiên nhảy lên không trung, mạnh mẽ hất mông ra sau.

Tiếng reo hò biến thành tiếng la kinh hãi. Ngựa quá xảo trá, đã có nhiều binh sĩ Hồi Hột bị thương nặng vì cái trò giả vờ thuần phục này của nó, lần này nó lại giở thói cũ, muốn hất thiếu nữ trên lưng xuống để nàng gãy bảy tám chiếc xương.

Đáng tiếc ngựa ô đã gặp phải đối thủ cao tay hơn. Tiểu Thất không hề lơ là khắc nào, ngay cả khi nó cúi đầu yên lặng, nàng vẫn tập trung cao độ, không thả lỏng eo chân. Thân hình nàng nảy lên theo đà nhảy của ngựa, mái tóc buộc chặt bung ra, vạch nên một thác nước đen giữa không trung, rồi nhẹ nhàng theo thế ngựa đáp xuống.

Mưu kế không thành, ngựa ô hậm hực hí lớn, nhảy cẫng lần nữa, cuối cùng kiệt sức đành phải chịu thua. Tiếng reo vui vang dội khắp nơi, binh sĩ ùa tới khen ngợi sự mạnh mẽ thần kỳ của con ngựa.

Hàn Thất nhảy xuống ngựa, tự tay buộc yên cương. Lần này thuần phục ngựa tốn quá nhiều sức lực, đến nàng cũng toát mồ hôi. Nàng vuốt ve cổ ngựa một cách yêu thương, ngựa ô ngửi mùi, miễn cưỡng dụi vào tay nàng.

Sách bảo em gái mở miệng ngựa ra xem, nhận xét chuyên nghiệp, “Ngựa đực hai tuổi, dạy dỗ một năm là vừa.”

Mọi người ngạc nhiên, con ngựa này vốn đã cao lớn hơn ngựa thường, không ngờ mới chỉ là con non, chẳng biết khi trưởng thành sẽ oai phong nhường nào.

Bùi Hành Ngạn càng nhìn càng thích, “Ngựa tốt, không biết có thể cưỡi thử được không.”

Dù đã động lòng nhưng cậu ta vẫn rất ra vẻ, không chịu nói thẳng, định cưỡi ngựa vài vòng tỏ ra thích thú, người nhà họ Hàn sẽ tự khắc hiểu ý. Không ngờ vừa nói xong, Hàn Bình Sách thoáng ngần ngừ.

Không phải Hàn Bình Sách tiếc ngựa, chàng biết cha có ý muốn kết thân, sẽ không keo kiệt chuyện này. Nhưng ngựa ô tính tình hung dữ, chưa chắc quý công tử yếu đuối này đã điều khiển nổi, lỡ xảy ra chuyện lại càng thêm phiền toái.

Chàng không tiện nói thẳng, chỉ uyển chuyển đáp, “Ngựa mới quậy một trận, tạm thời không thích hợp để cưỡi. Nếu thế đệ thích, lát nữa ta sẽ cho người dắt tới.”

Nhưng Bùi Hành Ngạn đã quen được nịnh nọt, thấy chàng do dự thì tưởng Hàn Bình Sách không muốn tặng ngựa, liền thay đổi ý định. Cậu tính cưỡi ngựa rồi chê bai nó thậm tệ, sau đó từ chối nhận ngựa, làm mất mặt Hàn gia.

Cậu ta xỉa xói, “Thích cái gì, ta tò mò thôi. Hay là thế huynh tiếc không muốn cho?”

Hàn Bình Sách đột nhiên bị quở, không biết đã làm gì khiến đối phương giận, đành nói, “Đâu có, vậy thế đệ nhớ cẩn thận.”

Bùi Hành Ngạn chẳng để ý, nghĩ bụng đến một đứa con gái có thể thuần phục ngựa mà không cần yên, nay yên cương đã gắn, biểu huynh từng tán dương tài cưỡi ngựa của mình, con ngựa này lại mới vận động mạnh xong, có thể nguy hiểm đến mức nào? Cậu ta lên ngựa, ngựa ô liếc mắt, rục rịch vó, không phản kháng.

Tiểu Thất biết rõ ngựa ô khó thuần phục, dù chưa từng gặp Bùi Hành Ngạn nhưng thấy ông anh nhà mình đích thân tháp tùng, chắc hẳn không phải người thường. Nhìn cách cậu lên ngựa, biết cậu chưa đủ kỹ năng, nàng không khỏi liếc anh trai.

Hàn Bình Sách cũng rất khó xử, đi kè kè một bên đề phòng.

Bùi Hành Ngạn không quan tâm, cho rằng Hàn Bình Sách tiếc ngựa thì càng thêm bực, kẹp chân thúc ngựa lao đi, bỏ xa mọi người, bấy giờ tâm trạng mới khá hơn.

Ngựa ô quả thật là giống ngựa tốt, chạy dọc hàng rào một cách vững chắc, Bùi Hành Ngạn phất cương toan phô diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Ngờ đâu ngựa ô đột ngột thở hắt ra, hất mông nhảy lên khiến cậu không kịp phản ứng, chân rời bàn đạp, ngã nhào xuống bùn.

Hàn Bình Sách chạy vội tới đỡ, các binh sĩ ùa vào hỏi han cậu có bị thương không.

Bùi Hành Ngạn có thể chịu đau, nhưng ngã lăn trong bùn trước mặt bao nhiêu người thì cảm thấy nhục nhã vô cùng. Con ngựa ô chạy trở về, dừng cách đó vài bước, ngẩng đầu hí như cười nhạo cậu.

Máu dồn lên não, cậu đẩy mạnh Hàn Bình Sách ra, giật lấy thanh đao của một binh sĩ, giận dữ chém về phía con ngựa.

Ngựa ô nhẹ nhàng tránh, chồm người lên, hai chân trước đá xuống. Bùi Hành Ngạn chân yếu lại bị trượt ngã, thấy vó ngựa to lớn áp sát thì sợ đến cứng đờ, không kịp né tránh.

Đột nhiên ngựa hí dài một tiếng, ra là Hàn Bình Sách chụp dây cương kéo nó sang một bên, tránh cho nó đả thương cậu ta.

Qua cơn hoảng hốt, Bùi Hành Ngạn càng thêm tức tối, lại cầm đao chém tiếp. Ngựa ô đang giằng co với Hàn Bình Sách, cổ bị kéo căng, không kịp tránh đi. Ngay lúc này, có người giật lấy thanh đao. 

Chính là tiểu Thất. Nàng ném thanh đao đi, đỡ Bùi Hành Ngạn dậy, “Ngựa không biết điều, mong các hạ chớ trách, xin mời vào trại nghỉ ngơi.”

Bùi Hành Ngạn bị cản, giận đến sôi gan, đẩy thiếu nữ ra, “Cút! Ngươi hôi chết đi được!”

Cả sân im phăng phắc, binh sĩ nổi giận chửi bới om sòm.

“Đồ ngu, không có năng lực lại đổ cho ngựa! Nếu không nhờ Hàn tiểu tướng quân kéo lại thì nhà ngươi đã bị giẫm nát rồi!”

“Đồ hèn không giữ nổi yên ngựa, còn có mặt mũi trách Thất tiểu thư, thứ vô dụng!”

Hàn Bình Sách sầm mặt, vô cùng khó chịu, nhưng đối phương là thiếu chủ Bùi gia, chàng giơ tay ngăn chúng binh sĩ, đanh giọng, “Tiểu Thất, đây là con trai độc nhất của Bùi thúc, Bùi Hành Ngạn.”

Dẫu sao Bùi Hành Ngạn cũng xuất thân từ danh môn, hiểu biết lễ nghĩa, lần đầu chửi một thiếu nữ mà còn là con gái nhà họ Hàn, tự biết mình không đúng. Nhưng nghe đám lính mắng nhiếc, cậu ta càng tức giận, lạnh lùng không thèm xin lỗi.

Tiểu Thất bị mắng thì sửng sốt, nghe xong anh trai giới thiệu, nàng không những không tức giận mà còn lùi về sau hai bước, bình thản nói, “Hành quân không tiện tắm rửa, ai ngờ đã khiến Bùi công tử khó chịu, xin lượng thứ cho.”
Bình Luận (0)
Comment