Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 41

Bóng thương tấn công dồn dập như điện xẹt, biến hóa vô cùng khó lường. Lục Cửu lang tập trung toàn lực đối phó, sau một hồi xoay vần cuối cùng cũng tìm thấy sơ hở của đối phương. Hắn kìm nén niềm vui sướng, chớp thời cơ đánh liều một đòn. Nào dè lại rơi vào bẫy của đối phương, trong nháy mắt ánh thương lóe lên bên trái, đánh trúng vào bên hông được đai lưng bảo vệ, đẩy lùi hắn bật về phía sau, dù có áo giáp che chắn nhưng xương sườn vẫn đau nhói.

Mồ hôi lẫn cùng bụi đất, Lục Cửu lang uể oải rệu rã, khốn khổ vô cùng. Chẳng thể thấy rõ gương mặt của bóng người đứng ngược sáng, chỉ nghe nàng vô tình buông hai chữ, “Không được?”

Lục Cửu lang đã nghe hai chữ này vô số lần, lần nào cũng chọc hắn tức điên. Bóng dáng ấy y hệt cơn ác mộng không thể chiến thắng, hắn nghiến răng siết chặt cây thương, nhảy lên hét lớn, “Làm lại!”

Hắn ngã xuống lần này đến lần khác, lại từng lần từng lần đứng dậy, mặc cho mồ hôi chảy ròng ròng, chịu đựng vô số đợt thất bại.

Những tiếng “không được” và “làm lại” cứ nối tiếp vang lên, cuối cùng hóa thành sóng lớn gầm thét bên tai.

***

Lục Cửu lang bừng tỉnh giữa thảm cỏ, trước mắt trải rộng bầu trời xanh thẳm, ngọn cỏ ven đường khẽ đong đưa, ánh nắng ngày hè rực rỡ chói chang, cơn gió nóng nhẹ nhàng lướt qua, dòng sông dài dưới chân đồi vắt ngang đồng nội, chảy về phương xa.

Cơn giận dữ trong mơ biến mất, hắn thả lỏng cơ thể căng cứng. Đúng lúc này có một nhóm người cưỡi ngựa từ xa đi tới, dẫn đầu là Ngũ Thôi, trên con ngựa của Vương Trụ còn buộc thêm một con dê.

Thạch Đầu hô lớn từ xa, “Cửu lang! Bọn ta đã luyện xong rồi! Bắt được dê rừng!”

Côn trùng trong bụi cỏ giật mình bởi tiếng vó ngựa, nhảy loạn cào cào, Lục Cửu lang nhanh như chớp tóm được một con sóc.

Cả hội đội nắng mồ hôi nhễ nhại, giữa mùa hè hiếm khi được ra ngoài doanh trại luyện tập, vừa thấy sông là mừng húm lên, tên nào tên nấy vội cởi áo nhảy xuống sông đùa nghịch, khiến mặt nước trở nên đục ngầu. Tắm rửa thỏa thích xong mới leo lên bờ, tiểu binh trở về doanh trại trước còn các chiến hữu thân thiết thì ngồi xuống bên cạnh Lục Cửu lang.

Thạch Đầu kéo áo ướt, ngưỡng mộ nói, “Nắng cháy da cháy thịt lại phải ăn bụi bò cát tập luyện, chỉ mỗi Cửu lang sung sướng, được nằm ngủ trên đồi.”

Ai mà chẳng ghen tị, Lý Tương trêu, “Nếu ngươi có thể đứng đầu kỳ thi thì khỏi phải tập luyện.”

Vương Trụ thở dài, “Rõ ràng cả bọn nhập ngũ cùng một lúc, mà hồi ấy Lục Cửu còn yếu nhớt, chớp mắt mấy năm đã khác biệt thế này.”

Mọi người nhìn Lục Cửu lang, bỗng không còn nhớ nổi hình ảnh trước đây của hắn nữa.

Cậu thiếu niên ngày nào đã trở thành chàng trai trạc tuổi đôi mươi, tầm vóc cao lớn. Lục Cửu lang của hôm nay không còn là cậu trai thanh tú nam nữ khó phân, mà đã trở thành người cao to khôi ngô, vai rộng tay dài, mặt mày sắc sảo, khí chất mạnh mẽ ngạo mạn, dù đang lơ đễnh nghịch đuôi con sóc vẫn toát lên vẻ cuốn hút kỳ lạ, khiến người ta không thể rời mắt.

Thạch Đầu gãi đầu, “Cửu lang luôn luyện tập cùng tướng quân, đương nhiên phải khác rồi, nếu số ta cũng hên như thế thì tốt quá chừng.”

Cả đám bật cười, Ngũ Thôi đùa, “Ngươi á, trụ chưa nổi một ngày đã bị đánh cho ngu người.”

Trong thâm tâm bọn họ đều cho rằng Lục Cửu lang rất đặc biệt, tiểu tử này thật sự quá may mắn, được Hàn Thất tướng quân đích thân chỉ dạy, sau mấy năm đã trở thành nhân tài xuất chúng trong quân ngũ; nhưng nói đến thăng tiến thì lại khó hiểu, luyện tập đến mức đó mà thậm chí không lên nổi chức tiểu đội trưởng, đến giờ vẫn chỉ là lính thường, chẳng bằng đồng đội xung quanh.

Ngũ Thôi hỏi, “Doanh trại đang đồn về việc năm quân tỉ võ, Sử Dũng chắc chắn sẽ tham gia, còn cậu thì sao?”

Vương Trụ tiếp lời, “Tất nhiên phải tham gia rồi, nghe nói nhiều người tai to mặt lớn sẽ đến xem, Lục Cửu có dịp thể hiện tài năng.”

Lục Cửu lang nhón tay bứt hạt cỏ cho sóc ăn, nói bâng quơ, “Thể hiện rồi sao nữa, chẳng lẽ sẽ nâng ta lên một bậc?”

Thạch Đầu bất mãn, “Cửu lang mạnh như vậy, sao không thể thăng tiến, chắc chắn có người cố tình chèn ép cậu.”

Còn ai khác vào đây, đương nhiên là Hàn Thất rồi. Sử Dũng đã trở thành doanh trưởng cận vệ doanh, từng một lần lớn gan đề cập với nàng, song vẫn không có kết quả.

Lục Cửu lang cụp mắt, lạnh nhạt nói, “Không sao, dù gì ở trong quân ta cũng không thiếu tiền cá cược, đủ sống thoải mái.”

Mười một châu Hà Tây đã quy về quốc thổ, Sa Châu ngày càng sầm uất, Lục Cửu lang đưa bạc của mình cho Vương Trụ đầu tư vào đoàn thương buôn, lợi nhuận thu về không nhỏ.

Lý Tương ở bên cạnh nói, “Nghe bảo phần thưởng của cuộc tỉ võ rất hậu hĩnh, nếu thắng là phát tài đấy.”

Vương Trụ rục rịch muốn mở sòng cá cược, ra sức khích lệ, “Đúng đúng! Nếu ngươi thắng, bên trên sẽ không thể lấy cớ chèn ép ngươi được nữa.”

Mọi người lần lượt khuyên nhủ, Lục Cửu lang không đáp, buông tay thả con sóc, “Các ngươi về doanh trước đi, để ta yên tĩnh một mình.”

Thời gian không còn sớm, mấy người kia sực nhớ phải về nướng dê, bèn lên ngựa rời đi.

Lục Cửu lang ngồi giữa bụi cỏ suy nghĩ miên man, cho tới khi mặt trời khuất bóng, ráng chiều bao phủ đất trời, bốn bề yên tĩnh nhẹ nhàng, chim rừng cất tiếng líu lo, bỗng từ xa có tiếng vó ngựa vọng đến.

Hắn nhìn qua kẽ cỏ, một con ngựa ô cao lớn dừng bên bờ sông, cưỡi trên lưng ngựa chính là Hàn Thất.

Mấy năm qua hai người đã luyện tập cùng nhau vô số lần, nhẽ ra phải vô cùng thân thiết, nhưng Hàn Thất chưa bao giờ nói nhiều ngoài việc chỉ dạy, dù hắn đã trưởng thành đến mức có thể cùng đối kháng, nàng vẫn không đối xử đặc biệt với hắn, trước sau một vẻ lạnh lùng. Lục Cửu lang tích tụ bao nỗi oán hận lâu ngày, nằm sấp trong cỏ không lên tiếng, ác ý nghĩ thầm, nếu nàng cũng cởi đồ tắm rửa, ngại gì không nhìn một lần cho bõ.

Hàn Thất mới từ thành trở về doanh trại, có lẽ cũng bị cái nóng thiêu đốt, nàng nhảy xuống ngựa đi đến gần bãi cạn, ánh hoàng hôn phản chiếu lên mặt sông lấp lánh như một dải vàng óng ánh, vỗ về thân hình nhẹ nhàng của nàng.

Hàn Thất cúi người vốc nước rửa mặt, con ngựa ô bên cạnh khoan khoái uống nước, vui vẻ giậm chân, làm ướt áo nàng, nhưng nàng chẳng giận, tựa vào đầu ngựa to lớn dụi nhẹ, đầy dịu dàng bao dung.

Nét mặt này rất khác với Hàn Thất, trong doanh trại nàng uy nghiêm lạnh lùng, kỷ luật nghiêm minh, như một cây roi quân kỷ; trên chiến trường lại sắc sảo lẫm liệt, máu văng lên trán cũng chẳng nhíu mày, không có lấy một nét nữ tính.

Nhưng đây đích thị là nàng, Hàn Thất đã cao hơn nhiều so với thời thiếu nữ, nét ngây thơ cũng đã biến mất, chân mày thanh mảnh tựa cánh chim xanh, đôi mắt long lanh rực sáng. Có lẽ vì chung quanh không một bóng người, nàng khẽ mỉm cười, cánh môi hồng mềm mại nhướng lên, lộ ra chiếc răng trắng bóng như ngọc, thần thái vui vẻ rạng rỡ. Nàng lau khô những giọt nước trên lông mày, cởi giày xắn ống quần, bước xuống sông chơi đùa cùng con ngựa ô, hất lên những chuỗi nước trong veo, để lộ cánh tay và đôi chân thon dài.

Khi vui đùa đã đủ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa yêu quý, ngón tay tỉ mỉ chải qua lớp bờm đen dày, mép áo vải cũng lóng ánh dưới nắng hè.

Giữa đất trời bao la, cỏ mọc ngút ngàn, dòng sông vàng óng chảy êm đềm.

Một người một ngựa dưới ánh hoàng hôn, cảnh đẹp đến nỗi ngỡ như là ảo ảnh.

Đến khi ánh nắng nhạt dần, trên bờ sông chẳng còn ai, Lục Cửu lang mới bừng tỉnh hoàn hồn.

***

Tuy năm quân Hà Tây là đồng minh nhưng bình thường mỗi bên đóng giữ một châu, hiếm khi cùng cử tinh anh tranh tài võ nghệ như lần này. Vô số nam nhi trong quân đội hăng hái, quyết tâm giành lấy vị trí đứng đầu.

Đại doanh Thanh Mộc đang trong thời kỳ tu sửa nên địa điểm tỉ thí được đặt tại Xích Hỏa doanh, tin tức vừa lan ra đã khiến toàn doanh trại bùng nổ. Nhìn thấy khán đài cho cuộc tỉ thí đang được dựng lên, bọn họ hận không thể chạy lại giúp khiêng gỗ. Binh sĩ hăm hở bàn tán, ngay cả bữa cơm cũng có vẻ ngon hơn.

Việc tuyển chọn trong quân cũng sôi nổi không kém, những thanh niên trẻ máu nóng thích ganh đua, không có việc gì cũng muốn tranh tài, huống chi lần này là cơ hội hiếm có, nếu lọt vào mắt xanh của quý nhân sẽ lập tức một bước lên mây.

Trong sân luyện tập của đại doanh cũng dâng cao khí thế, nhiều ngày liền thi đấu tuyển chọn, thắng bại vô số, có người vui mừng hớn hở, có kẻ thất vọng ủ rũ, cũng có những kẻ chỉ đến góp vui, tiếng cười rộ vang nơi nơi, náo nhiệt hơn cả lễ hội.

Ngay cả việc tuần tra ban đêm cũng nới lỏng ba phần, Vương Trụ lom khom như đang giấu cái bụng bầu tám tháng, lén lút chui vào doanh trại.

Sử Dũng móc ra từ trong áo Vương Trụ một vò rượu, vui vẻ nhe răng cười, “Ngươi được lắm, không phí tiền của ông đây.”

Vương Trụ khoái chi lấy ra thêm một gói thịt kho, cả bọn ngửi thấy mùi thơm, hí hửng ngồi quây thành vòng.

Sử Dũng rót cho mỗi người một chén, liếm sạch rượu dính trên ngón tay, “Ta và Lục Cửu đều đã được chọn, không cần biết có thắng hay không, trước tiên cứ uống một chén đã.”

Ngũ Thôi tự tin đầy mình, “Chắc chắn sẽ thắng, đợi khi các ngươi làm rạng danh năm quân, bọn ta cũng được thơm lây.”

Rượu là loại rượu ngon, dù không phải loại danh tửu của Bách Vị Lâu nhưng vẫn thuộc loại hàng hiếm trong quân.

Lục Cửu lang im lặng nhấp rượu, hắn không giống Sử Dũng, tâm tư sâu kín, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

Thạch Đầu vừa vui vừa nơm nớp lo, “Nghe nói Bùi thiếu chủ cũng sẽ đến, không biết có gây sự không, Cửu lang có nên tránh không?”

Sử Dũng hùng hồn đáp, “Sợ gì hắn, đây là đại bản doanh của Hàn gia, chẳng lẽ trong doanh của mình lại chịu thiệt? Đợi Lục Cửu giành giải nhất, để xem mặt hắn lúc đó ra sao!”

Lý Tương cười chế giễu, “Mấy năm nay toàn nghe gì mà Bùi thiếu chủ trẻ trung anh dũng, thân thủ phi phàm, nhưng chưa từng thấy hắn ra trận lần nào.”

Vương Trụ cũng khinh thường, “Thổi phồng thanh danh thôi, mạng con nhà quý tộc quý giá biết bao, làm sao chịu xông pha chiến trường.”

Ngũ Thôi cũng tỏ vẻ khinh bỉ, “Hàn gia không bao giờ như thế, Hàn Thất tướng quân là nữ mà còn giết vô số kẻ địch, ai cũng tán dương một tiếng Xích Hoàng*.”

(*Xích hoàng: phượng hoàng đỏ.)

Hàn Thất dẫn binh lập nhiều chiến công, không thua kém người anh danh tiếng lẫy lừng, mấy năm gần đây đã nắm quyền chỉ huy một nửa Xích Hỏa quân. Khi ra trận, nàng mặc giáp đen tua đỏ, anh dũng không chùn bước, phần đa binh sĩ gọi nàng là Xích Hoàng, tiếng tăm dần lan rộng cả vào dân gian.

Lục Cửu lang nâng chén rượu, hờ hững nói, “Xích Hoàng cái gì, thổi phồng quá mức rồi, cũng không sợ các quân khác nghe được rồi cười cho.”

Ngũ Thôi chẳng để tâm, “Mắc mớ gì cười, Hàn Thất tướng quân có tài, toàn quân tâm phục khẩu phục. Bùi gia muốn đặt cho thiếu chủ nhà mình cái danh hổ báo thì mấy vạn binh của Nhuệ Kim quân có chịu thừa nhận không?”

Lục Cửu lang lười tranh cãi, chuyển đề tài, “Mấy người đoán xem tại sao tự dưng lại có cuộc tỉ võ này.”

Ngũ Thôi bị hỏi bất ngờ, “Ai biết, có lẽ là các ông lớn cao hứng nhất thời, muốn xem náo nhiệt?”

Sử Dũng cũng không rõ, “Cậu nghĩ gì thế? Có cơ hội thể hiện tài năng không tốt à?”

Lục Cửu lang cũng không giải thích, “Gần đây trong thành có chuyện lớn nào không?”

Vương Trụ là người nghe ngóng tin tức bên ngoài nhiều nhất, lúc này cũng mờ mịt đáp, “Không có gì đặc biệt, hình như triều đình có phái sứ giả đến, khen ngợi Hàn đại nhân một hồi, ban thưởng vài món báu vật.”

Lục Cửu lang tạm thời gác lại suy nghĩ, cười nhạt với Sử Dũng, “Ta muốn tranh ngôi đầu, ông anh cũng phải cố gắng đấy, đừng để thua ta.”

Sử Dũng chửi thề một tiếng, “Nói vớ vẩn, nếu ta thua, tự ta rửa chân cho cậu!”

Cả bọn cười ầm lên, vui vẻ khoác lác với nhau.
Bình Luận (0)
Comment