Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 44

Mặc cho hành động của mình bị xem là ngỗ nghịch, hứng vô số lời bàn tán chỉ trích, Lục Cửu lang mạnh dạn nói, “Mong đại nhân thành toàn cho chí nguyện của tiểu nhân. Nếu may mắn giành chiến thắng, tiểu nhân xin được giữ chức phó doanh!”

Hàn Bình Sách ngạc nhiên, tức quá hóa cười, “Phó doanh? Tiểu tử này nghĩ muội đã đè đầu cưỡi cổ hắn, không cho hắn sự thăng tiến xứng đáng.”

Hàn Thất vẫn một vẻ điềm tĩnh, không nổi giận, “Đúng là muội đã chèn ép hắn thật, để xem cha nói gì.”

Mọi người đều dõi mắt nhìn phản ứng của người đứng đầu Hà Tây. Nhưng Hàn Nhung Thu chỉ cười, không những không trách mắng mà còn tỏ vẻ tán thưởng, “Người trẻ tuổi cần phải có dũng khí. Nếu có thể thắng, quả thật xứng đáng với chức phó doanh.”

Đám đông xôn xao kinh ngạc, lời này tương đương với việc đồng ý cho cuộc thách đấu.

Lục Cửu lang lập tức nói thêm, “Đa tạ đại nhân. Tiểu nhân xin thách đấu với Hàn Thất tướng quân, môn thi đấu là đấu vật!”

Hắn giành chiến thắng ở hạng mục thương mã nhưng lại xin thách đấu môn đấu vật. Hàn Nhung Thu thoáng ngạc nhiên, không khỏi cau mày.

Hàn Bình Sách liền tiến lên nhận lời, “Ngươi muốn thi đấu vật? Ta sẽ ra sân chơi với ngươi.”

Lục Cửu lang đã đạt được mục đích, nhất quyết không nhượng bộ, “Tiểu nhân xin thách đấu với Hàn Thất tướng quân, Hàn đại nhân đã đồng ý rồi.”

Hàn Bình Sách nghiến răng đến mức quai hàm căng cứng, cười gằn một tiếng, “Muội ấy là con gái, ngươi lại đòi đấu vật? Ngươi có biết xấu hổ không hả?!”

Lục Cửu lang rất giỏi đối đáp, bình thản trả lời, “Khi Hàn Thất tướng quân huấn luyện binh sĩ, cô ấy chưa bao giờ coi mình là nữ, trong chiến đấu chỉ bàn về mạnh yếu.”

Một câu nói vô cùng sắc sảo, nếu dùng lý do là phụ nữ để tránh né trận đấu thì chẳng khác nào thừa nhận Hàn Thất là kẻ yếu. Kẻ yếu làm sao có thể giữ chức chủ soái, thậm chí dẫn dắt vạn quân tác chiến?

Hàn Bình Sách không có tài ăn nói, bị kích động đến mức hai mắt bốc hỏa, vừa định mắng chửi thì bị em gái chặn lại.

Hai mắt Hàn Thất đen thẳm, lạnh lùng liếc xuống, “Thỏa ý ngươi, đấu vật.”

Hàn Nhung Thu trầm tư, có vẻ muốn ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không nói ra, trở về vị trí trên khán đài.

Bùi Hựu Tĩnh điềm nhiên quan sát, với hiểu biết của ông làm sao không hiểu rõ, ông nói, “Tuy tên tiểu tử này đã có chút tiền đồ nhưng vẫn quá ranh ma, ngay cả ông cũng dám toan tính. Thất a đầu chịu thiệt thòi rồi, làm cha không xót sao?”

Hàn Nhung Thu im lặng một lúc, “Người trẻ tuổi thông minh quá ắt khó tránh khỏi đi lạc đường, cần phải khoan dung một chút.”

Bùi Hựu Tĩnh cười mà như không, “Chỉ ông mới có tấm lòng rộng lượng bực ấy. Kẻ ranh ma mà không biết ơn, nếu là ta thì đã xử lý từ lâu rồi, chớ quên nhổ bỏ cỏ dại ngăn nó mọc cao, làm hại cây tốt.”

Hàn Nhung Thu trầm mặc không nói, ấn đường nhíu chặt như cây kim sắc nhọn.

Bùi Hựu Tĩnh quay lại nhìn con trai mặt mày xám xịt thất vọng, không khỏi xót xa, “Đừng thất thần nữa, trận đấu sắp tới cũng hiếm lạ đây, lại ngồi xem đi.”

Bùi Hành Ngạn vẫn ủ rũ vì thất bại, nghe lời cha, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lập tức ngạc nhiên bật thốt, “Lục Cửu lang! Hắn đang đấu với Hàn Thất?”

Bùi Hựu Tĩnh thành công khiến con trai phân tâm, thản nhiên đáp, “Hắn cũng học con thách đấu, nhưng chọn đấu vật.”

Dù Bùi Hành Ngạn muốn chiến thắng Hàn Thất nhưng vẫn có lòng tự tôn của công tử thế gia, ngay lập tức tỏ ra ghê tởm, “Đấu vật với con gái, con không làm nổi cái chuyện vô liêm sỉ đấy.”

Bùi Hựu Tĩnh khẽ cười, “Hắn chỉ một lòng muốn thắng chứ nào biết đến liêm sỉ. Con cháu họ Bùi mà như vậy, chẳng thà không có còn hơn.”

Hai cha con trò chuyện không hạ giọng, câu nói lọt vào tai Hàn Nhung Thu, khiến ông chỉ biết cười cay đắng.

***

Binh lính Xích Hỏa doanh rì rầm bàn tán, cực kỳ thắc mắc. Đến khi thấy Hàn Thất tướng quân và Lục Cửu lang cùng bước vào sàn đấu, tiếng nghị luận càng lúc càng dữ dội.

Đàn ông thi đấu vật vốn đã thu hút, huống hồ nay còn là Hàn Thất tướng quân tự mình ra sân, khiến binh sĩ càng thêm tò mò, hận không thể có cái cổ dài mười trượng mà vươn vào sân quan sát.

Trong quân doanh, thi đấu vật giống như trò chơi hằng ngày, không thiếu những lần cá cược ngầm. Nhưng những năm gần đây Lục Cửu lang rất ít khi tham gia, vì hắn càng lúc càng mạnh, tỷ lệ cược thấp đến nỗi không ai dám mở sòng.

Trên khán đài, ánh mắt của quý nhân mỗi người một vẻ. An Anh khấp khởi mong chờ, chợt nghe An phu nhân nói, “Hàn Thất tiểu thư không nên nhận lời trận này.”

An Anh vẫn còn là thiếu nữ suy nghĩ ngây thơ, từng nghe những câu chuyện về việc nhẫn nhục học nghệ, một mai thể hiện tài năng làm trầm trồ thiên hạ, thế là cô nàng áp dụng lên Lục Cửu lang, nghe mẹ nói vậy bèn hớn hở hỏi, “Mẹ nghĩ Lục Cửu lang sẽ thắng ạ?”

An phu nhân ngồi đã lâu, cảm thấy mỏi mệt, uể oải nhấc tay, “Thằng đó chưa hẳn đã thắng, nhưng Hàn Thất tiểu thư chắc chắn sẽ thua.”

An Anh không hiểu, đôi mắt trong trẻo đầy ngờ vực.

Một tùy tùng có dung mạo xinh đẹp nhanh nhẹn châm ống điếu, cung kính dâng lên. An phu nhân nhận lấy, hít một hơi sâu, thần sắc thư thái, “Con có biết đấu vật là gì không?”

Đấu vật không chỉ được quân lính yêu thích mà dân chúng cũng ưa chuộng, thường được trình diễn cùng các tiết mục khác trong những dịp lễ hội. Đương nhiên An Anh đã từng xem qua, lập tức bừng tỉnh.

An phu nhân cầm ống điếu, phả ra một làn khói nhẹ, “Đấu vật là môn kề da kề thịt, dẫu gì Hàn Thất tiểu thư cũng là nữ nhi, hôm nay lại quấn kẹp với đàn ông trước mặt bao người, chuyện này mà truyền ra thì sẽ thế nào?”

An Anh nhất thời lặng thinh, không biết phải đáp lại ra sao.

An phu nhân lắc đầu, “Nhưng nàng đã bị khiêu khích trước mặt mọi người, lại có lời của Hàn đại nhân, không thể tránh né trận đấu này. Nếu không, nàng sẽ rất khó được lòng binh sĩ trong quân doanh. Chỉ có thể nói tiểu tử đó quá gian xảo, nghĩ ra mưu kế độc địa này. Dù Hàn Thất tiểu thư có thắng thì chắc chắn danh tiếng cũng sẽ bị hủy hoại.”

Những lời nói của An phu nhân khiến tùy tùng bên cạnh cũng nghiêng mình, hướng mắt nhìn về phía sàn đấu.

Không ai biết Hàn Thất đang nghĩ gì. Nàng lặng lẽ siết cổ tay áo, quấn chặt dải băng bảo vệ quanh khớp ngón tay. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng không khác gì những lúc xông trận – lạnh lùng và sắc bén, tựa như thanh đao vừa rút ra khỏi vỏ.

Luồng sát khí mạnh mẽ khiến Lục Cửu lang run lên, đồng thời cũng kích thích hắn đến tột cùng. Hắn không lùi mà tiến tới, lao thẳng vào nàng. Tiếng va chạm dồn dập vang lên khiến những người quan sát nín thở theo dõi.

Lòng dạ Hàn Bình Sách vô cùng rối bời, vừa lo lắng vừa bực bội, biết rõ rằng môn đấu vật là điểm yếu nhất của em gái mình.

Kỹ năng bắn cung và thương mã của Hàn Thất đều thuộc hàng xuất sắc, nhưng riêng đấu vật lại yếu hơn, vì nó đòi hỏi phải vặn xoắn đè vật đối phương, mà nàng lại là nữ, ngay giữa anh em cũng không tiện luyện tập cùng nhau, do đó khó nắm vững kỹ thuật khóa bắt. Điều này vốn chẳng có gì đáng lo, bởi lẽ khi ra trận, binh sĩ chiến đấu bằng đao thương chứ không phải bằng tay không, đâu ngờ lần này lại gặp trúng tên xảo quyệt Lục Cửu lang.

Lục Cửu lang vai rộng tay dài, cao lớn hơn Hàn Thất nhiều, vốn dĩ nên chiếm ưu thế, nhưng trong trận đấu này thế công thủ lại hoàn toàn trái ngược. 

Hàn Thất vừa dữ dội vừa nhanh nhẹn, là sự áp đảo toàn diện về sức mạnh lẫn tốc độ. Lục Cửu lang không kịp đề phòng, bị quét trúng cằm, lập tức đầu óc tối sầm, khóe miệng rách toác, trong miệng nếm thấy vị máu tanh. Hắn liều mạng bảo vệ đầu, vừa né vừa đỡ đòn trong đợt tấn công tới tấp dữ dội, không có cơ hội để tiếp cận. Sau hàng chục chiêu liên tiếp gặp nguy hiểm, hắn chỉ kịp né tránh trong gang tấc. Khi thanh gỗ cao ngang hông bị Hàn Thất dùng đầu gối đập nát, cả thao trường vang lên một tiếng *ồ* đầy kinh ngạc.

Sử Dũng nhìn mà co rúm người, cảm nhận nỗi đau như thể chính mình bị đánh, run rẩy nói, “Mẹ ơi, Lục Cửu tiêu đời rồi, hắn đã chọc giận tướng quân.”

Lúc này, mọi người đều sâu sắc cảm nhận được rằng nhắc đến đấu vật trước mặt Hàn Thất là muốn chết.

Nhưng sau hàng ngàn trận đấu vật trong quân, Lục Cửu lang đã luyện được phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Hắn vẫn kiên trì dưới sức ép nghẹt thở, thậm chí còn lợi dụng hàng rào để né tránh. Hàn Thất phải giảm lực để né hàng rào, khiến cú đấm của nàng chậm lại, tạo cơ hội cho Lục Cửu lang tấn công. Đáng tiếc là thời cơ hơi chệch một chút, hắn bị nàng đấm bật ra, văng xa cả trượng.

Mọi người hít một hơi, nhìn mà sợ hãi.

Hàn Thất hơi thở gấp gáp, lạnh lùng xoa vai hòng dịu đi cơn đau vì bị kẹp. Vừa rồi nàng suýt nữa bị khóa chặt vai. Nàng luôn cố gắng áp chế toàn lực nhưng đối thủ không ngừng tìm kiếm cơ hội tấn công.

Lục Cửu lang từ nhảy lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt sáng rực đầy khiêu khích, “Lần nữa!”

***

Mặc dù tâm trạng cực kỳ tồi tệ, Bùi Hành Ngạn vẫn bị trận đấu thu hút. Hàn Thất thì thôi, còn Lục Cửu lang trước đây chỉ là một binh sĩ gầy yếu, vậy mà nay lại trở nên cường hãn mạnh mẽ, sự thay đổi này khiến hắn chấn động vô cùng, càng thêm bất mãn.

Bùi Hựu Tĩnh nhìn thấu suy nghĩ của con trai, vui vẻ nói, “Con chỉ cần nỗ lực luyện tập, nhất định sẽ không thua kém ai.”

Bùi Hành Ngạn không kìm được hỏi, “Cha nghĩ ai trong hai người sẽ thắng?”

Bùi Hựu Tĩnh thờ ơ cười nói, “Luôn tránh né chiến đấu, muốn thắng không phải chuyện dễ.”

Bùi Hành Ngạn cũng thấy có lý, lẩm bẩm nói, “Hàn Thất quá mạnh, đối thủ tất phải tránh né.”

Bùi Hựu Tĩnh cười chỉnh lại, “Sai rồi, là a đầu nhà họ Hàn đang tránh né. Dùng tấn công để tránh né chiến đấu, trông thì có vẻ mãnh liệt nhưng thực ra là để tránh việc bị khóa người. Có lẽ nó không giỏi đấu vật.”

Bùi Hành Ngạn chấn động, gần như không thể tin nổi, ánh mắt lại hướng về phía sàn đấu.

Dẫu Lục Cửu lang bị kéo vặn phần lưng hông nhưng lại cực kỳ phấn khích, máu trong người sôi trào, đến độ cả cơn đau cũng trở nên mờ nhạt. Cú đánh vừa rồi đã xác nhận suy đoán của hắn: chỉ cần tiếp cận được đối phương, không phải là không có cơ hội thắng.

Hàn Thất tiếp tục tấn công dồn dập như cơn gió dữ quét qua. Lục Cửu lang di chuyển lẩn tránh, chống đỡ, xoay mình chờ đợi thời cơ. Hai bên giao đấu hồi lâu, Lục Cửu lang bị gạt ngã lăn ra đất. Hàn Thất đuổi theo, không may bị khóa chặt mắt cá chân. Nàng lập tức nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng cuộn mình né tránh để không bị kẹp mắt cá, nhưng như thế đã cho Lục Cửu lang cơ hội kìm chế. Khi hắn chuẩn bị khóa chặt khớp, Hàn Thất phản công mạnh mẽ, cả hai hoàn toàn quấn lấy nhau.

Trận đấu vô cùng kịch liệt, thao trường theo dõi trong sự kinh hoàng, im lặng không một tiếng động.

Lục Cửu lang như đang vật lộn với một con thú mạnh mẽ, cực kỳ gian nan. Cơ thể Hàn Thất vừa dẻo dai vừa dũng mãnh, bùng nổ sức mạnh tuyệt đối. Dù Lục Cửu lang liều mạng vặn nàng thế nào, Hàn Thất vẫn thoát ra được. Lúc nàng định kéo giãn khoảng cách, Lục Cửu lang quyết không buông, lao vào hông nàng kéo người ngã xuống. Hàn Thất giận dữ, siết chặt lấy hắn, hai chân quấn quanh hông, khóa chặt cổ họng của Lục Cửu lang.

Lục Cửu lang cố gắng chịu đựng sự ngạt thở, thái dương đập thình thịch, dựa vào kinh nghiệm vô số lần thi đấu vật, hắn bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay của nàng, dùng sức ở vùng eo và bụng. Hàn Thất không đủ kinh nghiệm, cuối cùng bị hất ngã xuống, bị hắn đè dưới thân.

Hai người quấn lấy nhau vật lộn, khó phân định thắng bại. Hàn Thất nhiều lần thoát ra phản công nhưng luôn bị Lục Cửu lang hóa giải bằng kỹ thuật, thậm chí không có cả cơ hội để phản đòn. Tư thế quấn lấy nhau lại vô cùng khó coi. Nàng chưa từng đấu trận nào mà cảm thấy ngột ngạt đến vậy, cuối cùng dồn hết sức dùng trán húc mạnh khiến Lục Cửu lang cảm giác như đầu muốn vỡ ra, nhưng hắn vẫn chịu đựng không buông, mặc cho máu mũi chảy ròng ròng.

Mặt hai người gần kề nhau, đều kiệt sức và ướt đẫm mồ hôi.

Hàn Thất giãy dụa cũng không thoát nổi, biết mình đã hết cách, cuối cùng phải mở miệng, “Buông ra!”

Hai chữ này vừa thốt lên, ấy chính là dấu hiệu thừa nhận thất bại.
Bình Luận (0)
Comment