Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 48

Lục Cửu lang đoán không sai, đại hội tỉ võ không phải chỉ tổ chức cho vui mà bởi vì Thiên tử đã ban chiếu lệnh, yêu cầu quân Hà Tây phối hợp với quân Sóc Phương, quân Chấn Võ và quân Hà Đông cùng nhau tiêu diệt đại quân Hồi Hột đang xâm lược miền Nam.

Đại quân Hồi Hột này đã lượn lờ tại núi Thác Tử nhiều năm, ban đầu muốn chiếm thành Thiên Đức bằng vũ lực, nhưng vì nơi đó phòng thủ quá chặt chẽ nên không thể ra tay. Chúng còn mặt dày gửi thư đòi triều đình cống nạp, do bị khước từ nên đã chia quân xâm lược phía Nam, khiến biên giới rơi vào tình cảnh lầm than, cuối cùng Thiên tử quyết định phát động thảo phạt.

Đại hội tỉ võ không chỉ nhằm tuyển chọn nhân tài mà còn là dịp để các quan lớn và đại gia tộc tụ họp cùng bàn bạc việc xuất quân. Sau khi đại hội kết thúc, năm quân bắt đầu đóng cửa luyện binh. Lục Cửu lang không những không bị trừng phạt mà còn được thăng chức lên làm phó doanh, phụ tá cho chủ tướng Phương Nghị.

Phương Nghị là con trai của Phương Cảnh, chủ soái của Xích Hỏa quân, mẹ là chị ruột của Hàn Nhung Thu, tính ra phải gọi Hàn Nhung Thu một tiếng cậu. Phương Nghị rất khách khí với Lục Cửu lang, đối xử khá tử tế trên mọi phương diện.

Dưới quyền Lục Cửu lang bây giờ có thêm hơn trăm binh lính, còn gọi Thạch Đầu và Vương Trụ đến làm thân binh, y chang hai tướng Hanh-Cáp*. Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được niềm vui khi chỉ huy người khác, chẳng qua không thể gần gũi với Hàn Thất được nữa, thiếu đi những buổi tập luyện hàng ngày.

(*Đây là hai nhân vật trong Phong thần diễn nghĩa đóng vai trò hỗ trợ Khương Tử Nha giành chiến thắng, về sau hai ông được phong bảo vệ Tây Thích Môn (chùa) mở mang giáo hóa, bảo hộ Pháp bảo, đó chính là thần ‘Hai tướng Hanh-Cáp’. Có thể nói hình tượng hai ông như “thần gác cửa”.)

Dù cả hai vẫn ở cùng một quân doanh nhưng cứ như cách một ngọn núi xa, ngay cả khi tình cờ gặp Hàn Thất trên đường, nàng cũng tảng lờ không thấy. Sau khi đại hội tỉ võ kết thúc, tâm trí nàng chuyển sang quân vụ, bất kể Lục Cửu lang có đắc ý thế nào nàng cũng không bận lòng, càng không quan tâm đến những lời đàm tiếu trong quân.

Nhưng Lục Cửu lang lại không thể ngăn mình tìm kiếm hình bóng nàng, như dùng ánh mắt đuổi theo chú chim phượng hoàng tuyệt đẹp.

Dẫu cho chim đã bay đi, không bao giờ ngoảnh lại.

***

Ba tháng sau, trên thảo nguyên đại bàng tung cánh, cỏ cây úa vàng, đại quân mang theo khói bụi tiến bước.

Nhằm đề phòng người Phồn thừa cơ tấn công, Hàn Nhung Thu để lại một phần quân lực phòng thủ rồi dẫn chín vạn binh mã tiến quân xa, hội quân với quân Sóc Phương tới từ Linh Châu, chuẩn bị đối đầu với ba mươi vạn quân Hồi Hột.

Hàn Thất dẫn hai vạn quân, nhận lệnh chặn đánh một cánh quân Hồi Hột ở phía Nam rồi sau đó sẽ hội tụ với đại quân.

Khinh kỵ binh của Xích Hỏa quân tiến rất nhanh, chuẩn xác chặn đứng quân địch, sau một trận huyết chiến đã diệt gọn bọn chúng, cuối cùng hành quân đến Độc Sơn Hải nghỉ ngơi. Khu vực này là vùng chân núi kéo dài, cỏ mọc tốt tươi, rất thích hợp cho ngựa hoang sinh sống, ngặt nỗi xung quanh lại bị bao bọc bởi sa mạc và vực sâu nên chỉ có số ít người chăn ngựa và dân du mục cư ngụ.

Hàn Thất trèo lên một ngọn đồi cao phóng mắt nhìn ra xa, những rặng núi liên miên dưới vòm trời trải dài bất tận, cỏ cây rậm rạp, tít đằng kia có một chiếc lều tròn màu xám trắng, bên ngoài lều là một đàn ngựa đang thong thả gặm cỏ, một ông lão đang xách xô vắt sữa, bên cạnh là con chó đốm nằm nghỉ.

Bất thình lình có mấy người cưỡi ngựa đến bên lều, không biết nói gì, ông lão liên tục lắc đầu.

Một người phụ nữ trẻ chạy ra khỏi lều, lớn tiếng mắng chửi bọn chúng, nhưng những kẻ đó lại cười lớn, rút đoản đao ra. Tiếng kêu thảm thiết của ông lão vang vọng khắp đồng nội, con chó cũng sủa lên đau đớn.

Người phụ nữ lao đến chỗ ông lão vừa ngã xuống, bị bọn hung đồ vặn chặt hai tay. Tiếng gào thét giãy giụa của cô chỉ khiến bọn chúng càng cười khoái trá. Lại thêm một tiếng rú thảm thiết, con chó trung thành cũng đã vong mạng.

Trước mắt người phụ nữ tối sầm, bóng dáng dữ dằn của kẻ thù che khuất cả bầu trời, quần áo cô bị xé rách, hơi thở hôi hám của bọn chúng ập đến như những con thú đói khát, mà ngay bên cạnh là xác chết của ông lão và con chó.

Bỗng dưng bọn chúng loạn hết lên, buông cô ra, chuyển sang cầu xin tha thứ trong sợ hãi. Nhưng thiết kỵ binh áo đen đã xông tới, trước những binh sĩ dũng mãnh chân chính, bọn hung đồ chỉ như cỏ dại yếu ớt, dễ dàng bị lưỡi kiếm chém chết.

Người phụ nữ trần truồng ngơ ngác nhìn lên bầu trời, không hề có cảm giác may mắn vì được cứu sống, bởi lẽ chẳng binh sĩ nào sẽ bỏ qua phụ nữ, mọi thứ chỉ trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng lần này cô đã nhầm, một chiếc áo choàng được ném tới phủ lên người cô, các binh sĩ không hề tiếp cận cô mà chỉ kiểm tra hơi thở của ông lão, sau đó lắc đầu.

Người phụ nữ ngẩn ngơ khép áo ngồi dậy, trên má còn đọng vệt nước mắt, ngơ ngác hỏi, “Các anh là binh lính ở đâu?”

Tốp binh sĩ ngoảnh đầu đi nơi khác – cô ta vẫn để hở tấm lưng trần, với những binh sĩ lâu ngày không gần phụ nữ thì ấy là điều cực kỳ khó chịu.

Người đàn ông to cao đứng đầu phải cố gắng không nhìn, khàn giọng nói, “Coi như cô gặp may, tướng quân của bọn ta là nữ, không thể khoanh tay đứng nhìn phụ nữ bị làm nhục. Mau chóng rời đi nơi khác đi, lần sau không chắc sẽ may mắn thế này đâu.”

Nói đoạn, y chuẩn bị rời đi, nhưng người phụ nữ trẻ đột ngột lao đến, cái đầu bù xù tóc tai ngẩng lên, “Nữ tướng quân? Các anh là Xích Hỏa quân?”

***

Hàn Thất hồ nghi nhìn người phụ nữ trước mặt, nàng không nhớ rõ khuôn mặt này lắm nhưng thấy rõ sự trẻ trung mạnh mẽ, dã tính đáng yêu cùng nước da có phần thô ráp rám nắng.

Người phụ nữ vừa thấy nàng liền rơi nước mắt, muốn lao tới nhưng bị vệ binh chặn lại, lắp bắp nói, “Quả nhiên là cô, tôi biết cô… tôi từng nhảy múa cùng cô, cô không cần tôi, chỉ cần những người đàn ông khỏe mạnh nhất, mấy năm trước cô đã dẫn quân đến làng chúng tôi…”

Hàn Thất sực nhớ ra, ra lệnh cho vệ binh lui xuống, hỏi, “Cô là người Ốt Mạt? Sao lại đến đây?”

Người phụ nữ lau nước mắt, lộ vẻ khổ sở lẫn không cam lòng, “Làng quá nghèo, tôi theo đoàn thương nhân đi qua đây, đã lấy ba đời chồng, những tưởng rằng có thể yên ổn nhưng bây giờ mọi thứ đều mất sạch.”

Nhiều nơi ở Hà Tây vẫn còn hoang sơ nghèo khổ, sinh sống rất khó khăn, người dân như những hạt mầm bay theo gió, thực sự không phải hoàn cảnh hiếm gặp, Hàn Thất chỉ biết im lặng.

Người phụ nữ không quá sa đà vào nỗi đau, hai mắt rực sáng, “Tôi hiểu rồi, cô đến đây để giết quân Phồn phải không? Chúng đã giết chồng tôi, tôi biết quân Phồn ở đâu!”

Hàn Thất ngẩn người, nhìn về phía Ngũ Thôi.

Ngũ Thôi lập tức trả lời, “Kẻ đã làm hại cô ấy là người bản địa, không phải quân Phồn, có thể cô ấy bị doạ sợ nên lầm tưởng.”

Người phụ nữ hít sâu một hơi, tức giận nói, “Tôi không lầm tưởng! Nếu chồng tôi còn sống, lũ khốn nạn kia còn lâu mới mò đến được!”

Ngũ Thôi cũng ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi, “Ông lão đã chết không phải là chồng cô sao?”

Người phụ nữ vừa cười vừa khóc, “Đó là cha chồng tôi, chồng tôi khỏe như trâu, hôm trước ra ngoài tìm con ngựa mất tích, tới lúc về đã thoi thóp, nói với tôi ở thung lũng phía Nam có mười vạn quân Phồn!”

Phương Nghị ở bên cạnh không kìm được thốt lên, “Không thể nào! Không thể có nhiều như vậy được!”

Nỗi đau của người phụ nữ chuyển thành giận dữ, hung dữ nói, “Chồng tôi là người chăn ngựa giỏi nhất ở Độc Sơn Hải! Nhìn một cái là biết ngay số lượng đàn ngựa, tuyệt đối không sai!”

Ánh mắt Hàn Thất trở nên nặng nề, “Xác chồng cô có còn đó không?”

Người phụ nữ gật đầu mạnh, “Các ngươi có thể kiểm tra, chỉ cần có thể báo thù cho chàng!”

Gần túp lều, một xác chết đàn ông được đào lên, Ngũ Thôi bịt mũi kiểm tra, quả thực bị thương bởi đao của quân Phồn, mũi tên trên xác cũng thuộc kiểu của bọn chúng.

Người phụ nữ căm phẫn nói, “Quân Phồn tưởng rằng chồng tôi đã chết nên không quan tâm nữa, chàng hôn mê đến nửa đêm mới tỉnh, được ngựa thồ về. Tôi không dám nói với người ngoài, chỉ bảo chàng bị sói hoang làm bị thương, nên lũ hung đồ lân cận mới mò đến hòng chiếm đoạt đàn ngựa và lều.”

Hàn Thất cử thám báo đi thăm dò khu vực thung lũng, mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Đại quân Hồi Hột đã lên đến ba mươi vạn đông đảo, ngay cả khi quân Sóc Phương và Hà Tây kết hợp thì số lượng vẫn không bằng. Nếu người phụ nữ này nói thật, có nghĩa là quân Phồn và quân Hồi Hột đã thành lập liên minh, gửi mười vạn quân đến hỗ trợ tấn công, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm.

Phương Nghị nhíu mày, “Chúng ta không nắm rõ tình hình từ xa đã đành, nhưng vì sao quân Sóc Phương lại không có tin tức? Dẫu bọn chúng được quân Hồi Hột yểm trợ hành quân ban đêm, không thể có chuyện bọn họ không hay  biết gì.”

Các tướng lĩnh bàn tán xôn xao, các phó tướng và nhiều doanh trưởng cũng kề tai nhau.

Lục Cửu lang ngay lập tức nhận ra tình hình bất ổn, nhìn Hàn Thất ở phía xa. mặt nàng u ám như băng đá tinh khiết, nhìn chằm chằm vào các binh sĩ đang nghỉ ngơi dưới chân đồi.

Lục Cửu lang bỗng hỏi, “Thạch Đầu, ngươi có sợ chết không?”

Thạch Đầu càng thêm bối rối, “Đã không phải lần đầu tiên đánh trận, sao lại hỏi câu này?”

Hàn Thất lại hỏi thêm vài câu nữa, người phụ nữ liên tục gật đầu, sau đó một đội trưởng nhận lệnh, dẫn theo hơn trăm binh sĩ theo người phụ nữ rời đi, biến mất giữa các đồi núi nhấp nhô.

Vương Trụ tò mò hỏi, “Họ đi đâu thế?”

Lục Cửu lang không để ý đến Vương Trụ và Thạch Đầu, hắn liên tục cân nhắc, tâm trí rối bời.

Sau một thời gian dài chờ đợi, thám báo đã truyền tin về: quân Phồn đang ở thung lũng cách đó bốn mươi dặm, đúng là có mười vạn quân, nếu đội quân này xuất hiện giữa lúc đang chiến đấu thì chắc chắn có thể lật ngược toàn bộ thế trận.

Không khí giữa các tướng lĩnh trở nên nặng nề, chúng binh sĩ chẳng hay biết gì, vẫn mải miết ăn cơm.

Thạch Đầu không kìm được hỏi khẽ, “Cửu lang, sao cậu không ăn? Bên trên bảo mọi người đổ đầy túi nước, chăm sóc tốt cho ngựa, cậu đang mơ mộng gì vậy.”

Lục Cửu lang không có tâm trạng ăn uống, vừa bực bội vừa sốt ruột, đột nhiên có lệnh truyền gọi hắn vào đại trướng.

Trong trướng đã thảo luận xong, nhiều tướng lĩnh đã rời đi, Phương Nghị nhìn Lục Cửu lang một cái rồi nhấc chân đi ra.

Hàn Thất đứng dậy sau bàn, gỡ Mạch đao trên giá xuống, lặng lẽ vuốt ve kiểm tra. Dạo gần đây nàng chủ yếu sử dụng thương, đã lâu lắm rồi không chạm vào thanh trường đao sắc bén này.

Lục Cửu lang đến cùng hai đội trưởng, nàng không quay lại, chỉ nói, “Các ngươi mỗi người dẫn một đội, chia làm ba đường đi thông báo cho đại quân. Ta sẽ cố gắng giữ chân mười vạn quân Phồn, ngăn chúng kết hợp với quân Hồi Hột. Thỉnh đại quân không cần tiếp viện, cứ dốc toàn lực đối chiến.”

Lục Cửu lang chấn động, không biết là sợ hãi hay vui mừng.

Hàn Thất nghiêng đầu, như thấu hiểu nội tâm sâu thẳm của hắn, cười nhẹ nói, “Ngươi không cần ở lại, đi đi.”

***

Trời đã tối, Lục Cửu lang mơ mơ màng màng cưỡi ngựa, dẫn đội vội vã đi xa, tâm trí đặc sệt.

Lấy hai vạn người đối phó với mười vạn, không có tiếp viện, đây là trận chiến chắc chắn sẽ chết.

Hắn không cần phải vờ chiến đấu, không cần giả chết, cũng không cần phải nghĩ cách trốn thoát, có thể rời đi một cách chính đáng, nhưng tâm trạng cứ như bị độc tố xâm lấn, khều ra nỗi xấu hổ và hối hận vô biên.

Ánh mắt lạnh lùng và hờ hững của Hàn Thất đã nhìn thấu sự bất mãn và sợ hãi trong hắn, hào phóng cho hắn con đường sống.

Nàng nhìn hắn như một kẻ thấp hèn, mà thật sự hắn cũng thấp hèn vậy đấy.

Lục Cửu lang từng nghĩ mình đã chiến thắng con phượng hoàng kiêu ngạo này trước mặt bao người, một chiến thắng không cần bàn cãi, đủ để ngang hàng với nàng.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả đã trở về chỗ cũ.

Hắn vẫn là tên vô lại ở thành Thiên Đức, không có gì thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment