Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 60

Sa Châu đã rộn ràng nhộn nhịp cả một tháng dài, đến khi Ngũ hoàng tử cùng đoàn người rời khỏi, toàn thành mới dần yên tĩnh trở lại.

Thương tích của Thạch Đầu và Ngũ Thôi đã lành lặn chín phần, hai người không chịu nổi sự buồn chán ở trạm quân dịch bèn theo Lục Cửu lang ra ngoài ăn uống, no đến mức không chân đi không nổi, để mặc hắn dẫn tới một căn nhà ở con đường phía nam.

Cửa ngõ căn nhà vô cùng công phu, tường trắng ngói đen, bên ngoài có cột đá để buộc ngựa, một dãy tường viện đều tăm tắp, ngay đầu hẻm chính là đường lớn. Tại một nơi tấc đất tấc vàng như Sa Châu thì có thể tưởng tượng được giá trị của căn nhà này, dù lương bổng của doanh quân Xích Hỏa có cao đến đâu, binh lính cũng khó lòng mua nổi.

Ngũ Thôi nhìn đến đờ đẫn, Thạch Đầu đã ngây người.

Lục Cửu lang lấy chìa khóa mở cửa, ba người đi một vòng trong ngoài, bố cục sân vuông vức, nhà cửa sạch sẽ sáng sủa, vừa tiện nghi mà vừa trang nhã, ngay cả cây cối cũng xanh tươi mơn mởn.

Thạch Đầu mừng rơn, “Cửu lang, đây không phải là mơ đúng không? An gia thật sự tặng cậu một căn nhà tốt thế này!”

Ngũ Thôi vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, “Tiểu tử nhà cậu may mắn thật, chỉ tiện tay cứu một lần mà đã được tặng nhà, sao Hàn gia không cho chúng ta một căn chứ!”

Thật ra nhà họ Hàn cũng thưởng bạc rất hậu hĩnh, nhưng Ngũ Thôi tiếc không dám dùng số bạc đó để mua căn nhà có vị trí tốt thế này.

Lục Cửu lang hiểu ẩn ý bên trong, nếu hắn chỉ là một tên lính quèn thì làm gì có chuyện An gia rộng rãi thế này. Song hắn không nói ra, cố kìm nén sự hả hê, bảo, “Nhà chính là của ta, phòng bên cho các ngươi, sau này ở trong thành có chỗ nghỉ chân, không cần phải vội vàng về doanh trại nữa.”

Phòng bên có đầy đủ bàn ghế, chăn gối mềm mại êm ái, Thạch Đầu nhào tới lăn một vòng, thích thú đến độ ngất ngây, “Thoải mái hơn trạm quân dịch nhiều, tối nay ta ở đây luôn!”

Ngũ Thôi thực sự ngưỡng mộ, vừa ghen tị vừa bắt bẻ soi mói, “Tặng cả nhà sao không tặng luôn mấy người hầu? Chẳng lẽ phải tự mình quét dọn?”

Lục Cửu lang chậm rãi nói, “Tất nhiên có tặng, nhưng ta không nhận.”

Ngũ Thôi nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, “Tặng không mà sao không nhận?”

Lục Cửu lang cười khẩy, “Ngươi tưởng cái gì cũng có thể nhận hả? Rảnh rỗi thì quét sân đi, đói bụng thì tự đi mua đồ ăn, ta còn có việc phải làm.”

Nói đoạn, hắn ném chìa khóa cho hai người rồi bước ra ngoài. Ngũ Thôi ngạc nhiên hỏi, “Lục Cửu có việc gì thế?”

Thạch Đầu đã đồng hành cùng hắn nhiều năm, coi căn nhà này cũng như nhà mình, vui sướng vô cùng, “Cậu ấy đi lấy bánh tiêu ở Nam Lâu, vội đi cho kịp giờ.”

Bánh tiêu ở Nam Lâu có nhân trộn với dầu ngựa, nổi tiếng bởi lớp vỏ giòn rụm, mặn mà thơm ngon, Ngũ Thôi vừa nghe lập tức chảy nước miếng, “Biết vậy ta cũng đi theo, bánh mới ra lò là ngon nhất.”

Thạch Đầu cười ha ha, “Ngươi tưởng dễ mua à, Cửu lang trả gấp đôi tiền để mang đến cho tướng quân đấy.”

Hy vọng của Ngũ Thôi tan biến, hậm hực nói, “Tướng quân ăn đủ thứ sơn hào hải vị, làm gì có chuyện nhận cái bánh rách ấy của hắn? Chi bằng cho ta còn hơn.”

Thạch Đầu xoay chìa khóa, vui vẻ dạo bước quanh sân, chẳng để ý đến lời than vãn của hắn ta.

Ngũ Thôi không nhịn được lẩm bẩm, “Mà sao Lục Cửu dính lấy tướng quân thế? Muốn lấy lòng để thăng quan tiến chức hay còn ý đồ khác, sao ta càng nhìn càng thấy sai sai?”

Thạch Đầu lại lần nữa phủ nhận, “Chắc là muốn thân thiết hơn, gần gũi với tướng quân cũng chẳng có hại gì.”

Ngũ Thôi vẫn ngờ vực, khinh thường nói, “Đồ ngốc nhà ngươi, hỏi cũng bằng không!”

***

Lục Cửu lang đã đến Hàn phủ hai lần, lần nào cũng hào phóng tặng quà khiến người gác cổng có ấn tượng sâu sắc, báo tin cũng nhanh hơn, chẳng mấy chốc hắn đã được cho vào trong.

Hắn được dẫn qua hai sân nhà, bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ từ phía trước vọng đến. Ngay sau đó Phương Cảnh rảo bước đi ra, bắt gặp Lục Cửu lang thì lập tức nổi giận.

Hàn Chiêu Văn đuổi theo sau, sắc mặt cũng chẳng mấy khá khẩm.

Phương Cảnh không đếm xỉa tới Lục Cửu lang, hậm hực nói, “Hàn đại nhân cho thằng nhãi này làm phó tướng của con ta, giờ con ta không còn mà nó với Thất tiểu thư lại không hề hấn gì, chẳng lẽ chỉ có mạng người Hàn gia mới đáng quý?”

Hàn Chiêu Văn chống gậy, thành khẩn khuyên nhủ, “Dượng hà tất phải nói thế, Phương Nghị là người nhà, cha con cũng đau lòng không kém.”

Phương Cảnh càng tỏ ra u ám, “Ông ta đau lòng? Một đứa con rơi cũng có thể sống sót, Hàn gia được triều đình khen thưởng, hưởng hết vinh hoa, còn Phương gia được gì? Ta bị thương trong trận chiến ở Lan Châu, còn ở Độc Sơn Hải, đến xác con ta cũng không thể tìm về!”

Hàn Chiêu Văn định khuyên tiếp nhưng Phương Cảnh nào còn chịu nghe, hằm hằm bỏ đi.

Cuộc chạm trán này như đổ thêm dầu vào lửa, mà Hàn Chiêu Văn chẳng thể trách mắng được ai, chau mày với Lục Cửu lang, “Cậu đến đây làm gì?”

Lục Cửu lang không sợ Hàn gia Nhị công tử, đáp thẳng, “Hàn đại nhân cho phép thuộc hạ đến thăm Hàn Thất tướng quân.”

Hàn Chiêu Văn sững sờ, ánh mắt lướt qua bọc giấy hắn mang theo, cũng không biết nên nói gì, đành phất tay cho qua.

Hôm nay gió lớn, không thích hợp gặp khách ở sân, Hàn Minh Tranh đang nghỉ ngơi trong phòng trà bên cạnh nhà chính.

Các thị nữ cũng đã quen, thấy Lục Cửu lang đến thì tự động lui xuống. Hắn đặt bánh tiêu xuống, còn chưa kịp mở miệng thì Hàn Minh Tranh đã vươn tay tới.

Lục Cửu lang khựng lại, suy nghĩ đảo nhanh trong đầu, đoạn chìa tay ra. Hàn Minh Tranh mượn lực kéo, áo choàng rơi xuống, nàng thành công đứng dậy.

Lục Cửu lang lập tức minh bạch – nàng muốn thử đi lại khi không có thị nữ. Hắn nhanh chóng nâng tay đỡ lấy, quả nhiên giúp nàng đứng vững.

Hàn Minh Tranh đã nằm quá lâu, chân tay yếu ớt đứng không vững, được hắn dìu đi mấy bước mà trán đã thấm ướt mồ hôi.

Lục Cửu lang dừng lại, đưa nàng trở về ghế nghỉ ngơi.

Hàn Minh Tranh dùng có chút sức mà mặt mày đã trắng bệch, thở dốc mãi mới lấy lại hơi, “Lại lần nữa.”

Nàng thử đi đi lại lại nhiều lần, môi dần tím tái, mồ hôi túa khắp người, lồng ngực khó thở, rồi đột ngột ngã xuống.

Lục Cửu lang lập tức đỡ lấy, ôm nàng trở về quấn chặt trong áo choàng.

Phải một lúc sau Hàn Minh Tranh mới tỉnh táo lại, tâm trạng vô cùng tệ. Rõ ràng đã dưỡng thương nhiều ngày nhưng thân thể vẫn yếu ớt, hễ vừa vận động là đã đau đớn đến mức không thở nổi, thậm chí còn không bằng đứa trẻ lên ba.

Lục Cửu lang không nói gì, lấy một chiếc bánh tiêu ra cắn, tiếng nhai nghe giòn rụm, mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Hàn Minh Tranh im lặng hồi lâu, đoạn với tay lấy một chiếc bánh cắn thử, cảm nhận được vị mặn mà thơm cay, không khỏi hỏi, “Bánh ngon, ở đâu thế?”

Lục Cửu lang đáp, “Nam Lâu, mỗi ngày chỉ làm ba mẻ.”

Hình như Hàn Minh Tranh đã từng nghe ai nhắc tới, “Nghe nói không dễ mua?”

Lục Cửu lang nhẹ nhàng đáp, “Đâu phải chỉ có mỗi cách ngồi chờ, cách thức còn nhiều, miễn sao có bánh là được.”

Chỉ là câu trả lời bình thường nhưng không hiểu sao Hàn Minh Tranh lại nghe ra ẩn ý khác lạ, liếc hắn một cái.

Quả nhiên Lục Cửu lang có ý khác, “Dù không thể hồi phục nhưng nàng vẫn là tiểu thư Hàn gia nổi danh nhất, cuộc sống sẽ không thua kém ngày xưa.”

Hàn Minh Tranh đột nhiên thông suốt, “Rốt cuộc Cố thái y đã nói gì?”

Lục Cửu lang quyết định không giấu giếm, “Ông ấy nói nàng bị thương nặng, huyết ứ trong phổi, có thể cả đời không tiêu tan.”

Hàn Minh Tranh cảm thấy một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào tim, hiểu ra vì sao mẹ lại săn sóc đủ điều, không cho nàng tự ý rời giường; vì sao mỗi lần nàng vận động, thị nữ lại hốt hoảng như lâm đại địch; thậm chí ngay cả Sách cũng không nhắc đến chuyện trong quân ngũ, mọi người đều ngầm hiểu điều đó.

Lục Cửu lang thấy nàng cầm nửa chiếc bánh tiêu ngẩn ngơ, không đoán được cảm xúc của nàng, nhẹ nhàng bảo, “Không thể ra trận cũng có hề gì, chỉ cần chọn một phu quân mạnh mẽ gánh vác thì cũng như tự mình cầm quân.”

Hàn Minh Tranh không đếm xỉa đến hắn, một lúc sau tiếp tục cắn bánh, ăn xong mới mở miệng, “Lục Cửu, ngươi lấy chiếc hộp trên bàn sách lại đây.”

Lục Cửu lang lấy hộp đưa cho nàng, Hàn Minh Tranh mở ra, bên trong có một con dao ngắn màu đen cùng một túi gấm.

Hàn Minh Tranh đưa túi gấm cho hắn, Lục Cửu lang nhận lấy đổ ra lòng bàn tay, là mười mấy viên đá sáng óng ánh.

Hàn Minh Tranh bình tĩnh nói, “Con dao này được cho là bí bảo của vua Thiên Trúc, ta đã cho người gỡ hết đá trên vỏ dao, ngươi cầm lấy mà dùng, sau này mỗi ngày đến tập luyện cùng ta.”

Đá quý lấp lánh rực rỡ đủ để khiến bất kỳ cô gái nào trên thế gian đều thích thú, nhưng nàng lại xem như đồ bỏ, tùy tiện cho đi.

Lục Cửu lang không tỏ ra mừng rỡ, chỉ nói, “Nàng bị thương ở sâu trong phổi, cưỡng ép luyện tập sẽ không có lợi mà còn hại thân thêm.”

Hàn Minh Tranh không muốn nghe, “Chuyện này không liên quan tới ngươi, cứ việc tuân lệnh.”

Lục Cửu lang im lặng cúi đầu, ánh mắt rơi vào con dao ngắn trong hộp.

Hàn Minh Tranh hơi ngạc nhiên, “Ngươi không thích ngọc quý mà muốn con dao này?”

Lục Cửu lang vẫn không nói gì, ánh mắt khó đoán.

Hàn Minh Tranh rút dao ra kiểm tra, lưỡi dao đen nhánh không có trang trí nhưng sắc bén đến rùng mình, mang theo sát khí lạnh lẽo vô hình, “Ngươi đúng là có con mắt tinh tường, nhưng không thể cho ngươi được. Dù người khác nói gì đi nữa, ta nhất định sẽ cầm nó quay trở lại chiến trường.”
Bình Luận (0)
Comment