Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 67

Năm nay chủ nhân vùng Hà Tây bước sang tuổi sáu mươi. Ngày hôm ấy trời nhẹ trong lành, ánh nắng rực rỡ hắt lên những áng mây mỏng phản chiếu sắc màu lung linh, như khoác lên một tấm lụa mềm mại. Toàn thành Sa Châu được nghỉ ba ngày, nhà nhà treo đèn lồng đỏ, quét tước sạch sẽ, không khí vui mừng tràn ngập khắp phố thị.

Mấy con phố gần nhà họ Hàn chật cứng người, trong ngoài cổng lớn ồn ào không ngớt. Khách khứa vận áo gấm, liên tục có người được xướng tên. Giữa phố còn bày năm trăm bàn tiệc để thiết đãi các bô lão trong thành, cứ hết đĩa này là lên đĩa khác, mùi hương bay xa mấy dặm, ai nấy đều vui vẻ hân hoan.

Lục Cửu lang mua một món quà không đắt cũng chẳng rẻ mang đến tặng, nhưng không cố ý tiếp cận Hàn Nhung Thu. Các ông lớn tự có vô số người xu nịnh, thiếu gì kẻ cúi đầu khom lưng. Hắn yêu thích những thứ hoa lệ vàng ngọc nhưng biết chúng chẳng thể sánh được với phú quý trong vườn, thế nên chỉ mặc một bộ áo xanh mới tinh, dẫu không đeo trang sức vẫn phô được dung mạo anh tuấn, chỉ một dây lưng bạc thắt quanh hông cũng tôn lên đôi chân dài. Một mình hắn chiếm trọn vẻ phong lưu, thu hút ánh mắt của nhiều quý nữ, khiến đối phương thầm rung động.

Lục Cửu lang chẳng buồn để tâm tới cái nhìn người khác, một mình dạo chơi trong sân vườn, thấy ba anh em nhà họ Hàn đang bận tiếp đãi khách khứa, hắn lạnh lùng bĩu môi, quay sang xem quà mừng của khách.

Quà mừng thọ tặng nhà họ Hàn hôm nay chất cao như núi, những món quý giá được bày riêng một chỗ, đề rõ tên người tặng, cho phép mọi người thoải mái chiêm ngưỡng. Khách khứa kinh ngạc túm tụm lại, vừa hâm mộ người được tặng vừa khen ngợi sự hào phóng của người tặng. Những món đồ quý hiếm như ngọc Mã Lung của nước Tây Độc, minh châu Hỏa Huyền của nước Phù Nam, áo lông Cát Quang không thấm nước, còn cả viên Chiếu Dạ, chén Thanh Loa, ly Ngọc Đỏ, chiếu Tê Ti và gối Trọng Minh trong suốt như pha lê, món nào món nấy đều khiến người ta tấm tắc khen ngợi.

Lục Cửu lang vừa đến gần thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, tâm thần lập tức trở nên tỉnh táo, nhìn kỹ mới phát hiện một chậu hoa.

Hoa này có hình dáng thưa thớt, lá giống cánh lan, trên cành trổ một bông hoa tím nhạt, nhỏ nhắn như một con bướm sống động có thể đập cánh bay đi bất cứ lúc nào; mùi hương lại vô cùng độc đáo, không ít người cất lời khen.

Nghe nói đây là quà tặng của nhà họ Bùi, Lục Cửu lang cảm thấy không vui.

Bỗng đám đông rộ lên tiếng ồn, tất cả cùng nhau đổ về phía tòa nhà chính, thì ra vợ chồng chủ nhà Hàn thị xuất hiện tiếp khách.

Nhân lúc hỗn loạn, Lục Cửu lang đưa tay ngắt lấy bông hoa, nhanh chóng nhét vào ống tay áo, thong thả theo dòng người rời đi.

Hàn Nhung Thu trông có vẻ khỏe mạnh, nói cười rôm rả, nhưng thực chất từ sáng sớm đã cảm thấy trán nóng bừng, người ngợm uể oải. Ngặt nỗi khách khứa đến quá đông, chỉ cần có chút biểu hiện không tốt sẽ truyền khắp vùng Hà Tây nên ông đành phải gắng gượng.

Hàn phu nhân lo lắng cho sức khỏe của chồng, giao khách nữ cho con dâu tiếp đãi còn mình tập trung phụ chồng. May mắn Hàn Nhung Thu có nghị lực phi thường, không để lộ bất kỳ dấu hiệu khác thường nào. Ông lần lượt chào hỏi từng vị khách quý, hứng khởi chuyện trò, thậm chí còn nhận ra sứ giả Tây Châu đã mấy chục năm không gặp, gọi tên mụ của đối phương khiến đối phương xúc động rơi nước mắt.

***

Bên này được mọi người vây quanh, còn bên kia Bùi Hựu Tĩnh đang trò chuyện với Quan Chân đại sư. Thời trẻ Bùi Hựu Tĩnh từng được vị cao tăng này dạy binh pháp, tôn kính ông như thầy như trưởng bối, còn đặc biệt gọi con trai đến chào hỏi.

Quan Chân đại sư tuổi cao đức trọng, vẻ mặt hiền hòa, mỉm cười khen ngợi, “Thiếu niên lanh lợi như mặt trời mới mọc.”

Bùi Hựu Tĩnh rất sảng khoái nhưng miệng lại khiêm tốn, “Còn kém xa lắm, vẫn cần mài giũa nhiều, đâu sánh được với đệ tử của đại sư. Năm đó Hoằng Đàm vẫn còn là tiểu sa di mà nay đã trở thành cánh tay đắc lực của Hoằng Hải rồi.”

Hoằng Đàm là đệ tử cuối cùng của Quan Chân, đang đứng cạnh ông, chắp tay hành lễ.

Quan Chân khiêm tốn nói, “Tâm tính của đồ nhi vẫn chưa đủ, dẫn theo để giáo huấn một hai, tránh tự cao tự đại.”

Bùi Hựu Tĩnh không khỏi trêu đùa, “Chuyện này thì khó rồi, Hoằng Đàm đã đoạt danh hiệu đầu bảng trong cuộc tỉ võ, ai còn có thể giáo huấn được cậu ta?”

Quan Chân mỉm cười không nói.

Hoằng Đàm thẹn thùng, niệm một tiếng a di đà, “Bùi đại nhân quá khen, ngày hôm qua tiểu tăng đã thua một trận, đúng là nhân ngoại hữu nhân.”

Bùi Hựu Tĩnh thấy y lúng túng bèn chuyển chủ đề, “Hành Ngạn đem về một chậu hoa Na Lan Đề từ Cao Xương, dùng làm lễ mừng thọ đưa đến Hàn phủ, hoa đang kỳ nở rộ, nếu đại sư thấy hứng thú có thể đến xem.”

Na Lan Đề lẫn Mạn Châu Sa đều là kỳ hoa dị thảo được ghi trong kinh Phật, tương truyền có hương thơm đậm đà, đẹp như tiên vật, chỉ có ở Thiên Trúc, được các cao tăng và quý tộc ưa chuộng. Ở Trung Nguyên chỉ nghe tên, hiếm ai được chứng kiến.

Dù Quan Chân không bị thứ phàm tục mê hoặc nhưng nghe vậy cũng không khỏi động lòng, “Thật sự là hoa Na Lan Đề trong truyền thuyết sao?”

Bùi Hựu Tĩnh nén sự khoái chí, cười nói, “Giống hoa này rất khó nuôi dưỡng, phải tốn nhiều công sức mới sống được. Hành Ngạn, còn không mau dẫn đường cho đại sư?”

Bùi Hành Ngạn lập tức dẫn Quan Chân đi, nhưng khi đến chỗ đặt hoa thì bông hoa kỳ lạ đang nở rộ kia đã biến mất, chỉ còn lại một nhánh cành xanh trơ trọi như một sự chế nhạo trống rỗng.

***

Hoa Na Lan Đề quý hơn vàng được Bùi Hành Ngạn cẩn thận mang về từ Cao Xương, chỉ có một chậu sống sót, vừa khoe sắc chưa lâu đã bị người ta bẻ mất, khiến hắn suýt nữa phát điên.

Quan Chân đại sư nén thất vọng, chăm chú quan sát cành lá, đứng yên một lát rồi thở dài, “A di đà Phật, có lẽ lão nạp không có duyên với nó, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng lá, ngửi chút hương thơm còn sót cũng đã đủ rồi, xin cảm tạ Bùi thiếu chủ.”

Một lời đã nhắc nhở Bùi Hành Ngạn, hắn tức giận nói, “Đại sư chờ chút, nhất định ta phải tìm ra kẻ trộm hoa bằng được, tuyệt đối không tha!”

Sau khi hắn tập nhuần nhuyễn thuật bắn cung thì rất thích săn bắn, nuôi dưỡng một bầy chó vàng, khéo sao lần này có dẫn theo một con, lập tức bảo người dẫn đến để nó ngửi qua chậu hoa trống, sau đó thả nó ra tìm kiếm trong vườn. Khách quý trong sân bị chó vàng quấy nhiễu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhao nhao quay đầu nhìn.

Quan Chân khuyên nhủ, “Không cần thiết đâu Bùi thiếu chủ à, hôm nay khách khứa đông đủ, chớ nên làm kinh động, chủ nhà sẽ tự có cách xử lý.”

Nhưng Bùi Hành Ngạn đang nổi cơn thịnh nộ, làm sao nghe lọt, mải miết đuổi theo con chó vàng.

Chó vàng chạy trái chạy phải, cuối cùng đứng trước một góc vườn sủa điên cuồng vào một chàng trai. Người đó đá một cú, sượt qua mũi chó khiến nó sợ hãi co rúm lại, nằm rạp xuống đất rên ư ử.

Bùi Hành Ngạn thấy thế thì điên tiết, hận cũ thù mới cùng lúc chồng lên nhau, “Lại là mi!”

Lục Cửu lang đã bẻ hoa, đang chờ xem nhà họ Bùi tức giận, không ngờ Bùi Hành Ngạn lại dám thả chó tìm người ngay trong Hàn phủ, muốn lẻn ra khỏi vườn cũng chẳng kịp, hắn đành giả vờ không biết, “Ta còn tưởng chó hoang từ đâu đến quấy phá, hóa ra là của Bùi thiếu chủ.”

Ngửi thấy mùi hương lạ trên người hắn, Bùi Hành Ngạn nổi trận lôi đình, “Bùi gia có thù gì với mi mà hết lần này đến lần khác mi cứ khiêu khích gây sự? Ta nhất định phải lấy mạng chó của mi!”

Hắn vung nắm đấm tấn công nhưng nào phải là đối thủ của Lục Cửu lang, ngay lập tức bị chụp lấy cổ tay, không thể tiến tới.

Lục Cửu lang móc mỉa, “Có phải Bùi thiếu chủ đã quên đây là nơi nào rồi không, cũng dám tự tiện gây rối?”

Khách khứa bị quấy rầy, vội vã tụ lại xem. Quan Chân thấy tình hình không ổn liền sai đệ tử chia tách hai người.

Hoằng Đàm cũng bất ngờ, không khỏi hỏi, “Là ngươi bẻ hoa thật à?”

Quan Chân nhìn chàng thanh niên tuấn tú, hiên ngang lỗi lạc, trên người tỏa ra mùi hương kỳ lạ, hẳn là kẻ trộm hoa nhưng lại dám ngang nhiên như vậy, không khỏi cau mày, “Hoằng Đàm, con có biết người này không?”

Mấy khi Hoằng Đàm gặp được đối thủ ngang tầm, vốn dĩ rất ngưỡng mộ, nhưng không ngờ đối phương lại phạm lỗi nghiêm trọng, chắc chắn sẽ gặp rắc rối, y tiếc nuối nói, “Bẩm sư phụ, hắn chính là Lục Cửu lang.”

Cái tên Lục Cửu lang bây giờ vô cùng nổi tiếng, trước là đại hội tỉ võ kinh động lòng người, sau là hai lần cứu mạng Hàn Thất tướng quân đầy kỳ tích, Quan Chân nghe nói đồ đệ mình thua dưới tay hắn cũng không lấy làm lạ, nay nhìn kỹ lại thấy có nét quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Bùi Hành Ngạn đến chúc thọ nên không mang theo hộ vệ, Hoằng Đàm lại như bức tường chắn giữa hai người, hắn chỉ có thể tức giận mắng, “Đồ con hoang bị người ghét chó chê, con của đĩ điếm, toàn dùng thủ đoạn hèn hạ, không biết xấu hổ!”

Lục Cửu lang lớn lên trong lầu xanh, từng nghe không ít lời cay độc, nào có chuyện dễ dàng nổi giận, trái lại còn chọc tức, “Sao Bùi thiếu chủ chỉ dùng miệng thế? Đừng núp sau lưng người khác nữa, lên đây thử sức xem ai mới là con hoang hèn hạ, không biết xấu hổ.”

Bùi Hành Ngạn tức đến mức nổi cả gân xanh, bất chấp tất cả toan xông lên nhưng bị Hoằng Đàm kiên quyết ngăn cản.

Quan Chân âm thầm lắc đầu, Bùi thiếu chủ hành sự lỗ mãng, dễ bị kích động, còn Lục Cửu lang thân trộm báu vật lại còn khiêu khích, cũng không phải kẻ lương thiện. Ông biết người này có mối liên hệ sâu sắc với nhà họ Hàn, không muốn làm to chuyện, chắp tay nói, “Hôm nay là ngày hạ thọ của Hàn đại nhân, chớ có rối loạn chính sự, xin Bùi thiếu chủ đi theo lão nạp.”

Quan Chân quay lưng bước về chính sảnh, Hoằng Đàm nửa khuyên nửa ép dẫn Bùi Hành Ngạn rời đi.
Bình Luận (0)
Comment