Một toán binh sĩ ồn ào khiêng tấm biển sơn mài đặt ngay ngắn dưới mái hiên, hai chữ “Lục phủ” sáng lấp lánh ánh vàng.
Sân vườn giờ đây đã không còn hoang tàn, thay vào đó là sự nguy nga tráng lệ, cây cối xanh tươi, tường nhà mới tinh, rất có dáng dấp của phủ đệ danh gia vọng tộc.
Hậu viện lại càng có nét riêng, hồ nước tĩnh lặng soi bóng cầu cong, trúc xanh biếc che phủ hai tầng lầu, đài cao nâng đỡ mái nhà cong vút, có thể đưa mắt nhìn ra tám hướng. Lầu các thanh thoát, bốn phía đều có hành lang, cửa sổ làm rất lớn, chỉ cần mở ra sẽ cảm nhận được sự trong lành thoáng đãng. Trước lầu trồng một cây cổ thụ, bóng cây đung đưa chiếu xuống mặt hồ, trong nước cá chép bơi lội tung tăng, trên bờ có khóm tử vi nở rộ.
Thạch Đầu ngẩn ngơ, “Tiêu tốn một đống bạc, quả nhiên đẹp hơn nhiều so với những phủ đệ khác, vào ở chắc chắn mát mẻ lắm đây.”
Lục Cửu lang nhặt một hòn sỏi, búng tay bắn nó đi, tạo nên gợn nước lăn tăn trong hồ, đoạn đứng dậy hài lòng nói, “Tiền viện tùy ngươi chọn, lầu các là của ta, không ai được phép vào.”
Thạch Đầu thất vọng, “Kể cả ta à?”
Lục Cửu lang hào phóng ưu đãi, “Có thể vào sân, nhưng muốn lên lầu phải gọi một tiếng, không thì đừng trách ta đánh ngươi.”
Thạch Đầu hí hửng, chỉ là không hiểu lắm, “Nhưng ở một mình có gì vui, ở chung mới sướng chứ.”
Lục Cửu lang quay người ra ngoài, phân phó, “Ngươi đến chỗ môi giới mua vài nô bộc, không cần nhiều, chọn ba năm người thật thà, về dạy quy củ rồi sắp xếp binh lính canh giữ hậu viện, không được tự ý đi lại.”
Thạch Đầu ngỡ ngàng đi theo sau, “Phủ lớn thế này, ba năm người làm sao đủ, ta lại không biết chọn người, sao cậu không tự đi?”
Lục Cửu lang không trả lời, nhảy lên ngựa đi ra ngoài, chẳng biết đi đâu.
Thạch Đầu chỉ có thể nghe theo, nhưng vì hắn chưa bao giờ mua người nên dẫn theo hai binh lính lanh lợi, chợt phát hiện phố xá chật kín người, chen chúc đông hơn hẳn mọi hôm, thậm chí dân chúng còn có phần háo hức như đang mong đợi điều gì.
Đương khi cảm thấy khó hiểu, hắn nghe người xung quanh bàn tán mới nhớ ra, vỗ trán kêu lên, “Ôi trời! Quên mất không nói với Cửu lang, hôm nay người Hàn gia đến kinh thành, tướng quân cũng đến!”
***
Lục Cửu lang đến một tửu lầu bên cạnh đường Chu Tước, người hầu bàn cúi mình niềm nở, dẫn hắn lên gian phòng đã đặt trước.
Không ngờ vừa đặt chân lên cầu thang, hắn đã chạm mặt một tên mặc áo hoa, say khướt bước ra từ một gian khác, trông thấy hắn thì mừng quýnh, vội ôm chầm lấy tay hắn, “Quả đúng là Lục Cửu, gọi mấy lần không trả lời, nay bắt được ngươi rồi nhé.”
Lục Cửu lang mỉm cười, không để lộ cảm xúc, khẽ giật tay ra, “Cao huynh đang uống với ai thế? Hôm nay không được, ta có hẹn rồi, để hôm khác ta nhất định sẽ tiếp.”
Nhưng tên kia đâu chịu buông, nằng nặc kéo hắn vào phòng mình, “Mặc xác có hẹn với ai, Lưu Biền và Vệ Tư số đỏ quá, ta đã thua sạch ba nghìn lượng, ngươi phải cứu huynh đệ này một phen.”
Hội này tụ tập gồm những tay công tử ăn chơi khét tiếng ở Trường An, Cao Tuý là cháu trai của Lương Quốc công, Lưu Biền là cháu ngoại của Yến Sơn Huyện chủ, Vệ Tư là con trai út của Thị Lang bộ Hộ, tất cả đều làm thị vệ trong cung. Lục Cửu lang quen thân với họ, thường cùng nhậu nhẹt, đánh bạc hưởng lạc, xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết, cho đến khi được điều ra ngoài mới bớt giao du, không ngờ lúc này lại gặp nhau.
Lục Cửu lang sốt ruột, cổ tay rung lên làm tay Cao Tuý tê cứng, bị hắn thoát được, ai dè hắn ta lập tức hô hoán khiến năm sáu kẻ ăn chơi từ trong phòng ùa ra, cười đùa xúm lại kéo hắn vào phòng.
Cả bọn đang chơi bài lá, một ván cược cũng không nhỏ, Cao Tuý tuy xuất thân thế gia nhưng thua nhiều cũng nóng ruột, mà Lục Cửu lang vốn là cao thủ trong trò này, thắng thua đều nắm vững, lúc này không thể thoát thân, đành phải chơi cùng.
Lưu Biền là người lớn tuổi nhất, cười nói lấp lửng, “Tưởng đâu Lĩnh Nam là chốn khổ sai, ai dè Lục Cửu vừa đến đã lên chức tướng quân tứ phẩm, công lao kiếm dễ thật, còn rầm rộ xây lại phủ đệ, chẳng biết đã vơ vét được bao nhiêu từ phương Nam.”
Những kẻ thế gia ngồi đây vốn khinh thường xuất thân của Lục Cửu lang, nhưng hắn vốn tinh ranh, trong việc ăn nhậu cờ bạc không ai sánh bằng, luôn thu hút mỹ nhân vờn quanh, do đó mới có thể hòa nhập được với hội này. Giờ thấy hắn nổi danh trong triều, một bước lên mây xanh, cả bọn khó tránh khỏi sinh lòng ghen tị.
Lục Cửu lang ném ra một quân bài lá, nhẹ nhàng nói, “Chỗ đó muỗi nhiều hơn cát, phản quân tàn bạo gian ác, suýt nữa ta đã mất mạng, sao bì được với các huynh đệ ở Trường An ăn chơi vui vẻ, đợi khi xong việc, chúng ta cùng nhau hưởng lạc nào.”
Vệ Tư tự cho mình là phong lưu, thích thú với cờ bạc nhưng càng thích chuyện gió trăng, cũng không nhịn được châm chọc, “Mấy hôm trước Thương nương tử của Nam Khúc hạ mình, chủ động đến tìm ta nói chuyện, các huynh đoán xem thế nào, nàng ấy nghe nói Lục Cửu đã về nhưng không gặp được, bèn hỏi ta có phải đã có tình mới không! Ngay cả hoa khôi cũng rơi vào tay hắn, chẳng lẽ không mời nổi chúng ta vài bữa?”
Mọi người trêu ghẹo, Lục Cửu lang ngoài miệng cười mắng nhưng lòng dạ chẳng thể tập trung, nghe thấy tiếng người ồn ào dưới phố, không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, tâm trí trôi dạt.
Cả hội thay phiên ra bài, Cao Tuý đặt tay lên vai Lục Cửu lang khiến hắn không thể nhúc nhích, cố gắng kiềm chế sự bực bội, không còn nể nang như bình thường mà đánh thắng khiến mặt mũi cả bọn tái mét.
Cao Tuý thấy hắn càng thắng càng nhiều thì sung sướng cười tươi, đuổi hầu bàn đi, tự mình dâng trà rót nước.
Cuối cùng Lưu Biền cũng không chịu nổi tìm cớ tan cuộc, bấy giờ bên ngoài trời đã tối, người trên phố cũng thưa dần, Cao Tuý thân thiết tiễn Lục Cửu lang lên ngựa, tha thiết hẹn lần sau lại tụ họp vui chơi.
Lục Cửu lang thắng nhưng không cảm thấy vui, hắn nén cơn giận, quay đầu thúc ngựa về phủ, cũng chẳng màng đến nô bộc mới mua ra đón, trực tiếp đi thẳng vào lầu các ở hậu viện.
Trong lầu u ám, Lục Cửu lang đứng trước cửa sổ chạm trổ nhìn ra, thu hết Hàn phủ bên cạnh vào tầm mắt, nơi đó đang ồn ào đón chào chủ nhân mới, gia nhân bận rộn thu xếp đồ đạc.
Lầu nhỏ nơi nội quyến ở đã thắp đèn, cửa sổ vẫn khép nhưng có bóng người thon thả hắt lên khung cửa, dáng hình xinh đẹp, thần thái nhẹ nhàng, từng cử chỉ đều quen thuộc như xưa.
***
Bất kể Thiên tử có ý định phong ai kế nhiệm chức Tiết độ sứ đi chăng nữa, hiện tại nhà họ Hàn vẫn là người nắm giữ mười một châu Hà Tây, triều đình tiếp đón bọn họ vô cùng long trọng.
Nhị công tử của nhà họ Hàn dâng lên nhiều cống phẩm phong phú, được Thiên tử triệu kiến tới Ngự thư phòng, đêm đến còn mở yến tiệc trong cung, đón tiếp nồng hậu.
Những ngọn nến khổng lồ cháy bập bùng, những trụ vàng sáng chói lòa mắt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khắp đại điện, cung nữ và nội thị đứng hầu hai bên, trên bàn đầy sơn hào hải vị cùng mỹ tửu, nhạc công bắt đầu tấu nên những giai điệu vui tươi.
Yến tiệc trong cung dẫu có quy củ nhưng vẫn tự do hơn so với buổi chầu, các quan viên ngồi vào chỗ theo phẩm cấp. Thời bấy giờ có xu hướng ưa chuộng xa hoa, trang phục của quần thần sặc sỡ mọi màu sắc, đủ loại vàng tím, xanh biếc, xanh lục được tô điểm bởi những viên ngọc lấp lánh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Tại các tửu lầu ở Trường An, mấy năm qua người ta cứ kể suốt về những câu chuyện anh hùng Hà Tây, đến nỗi khi huynh muội Hàn thị vào thành là mọi người đổ xô đi xem; văn võ bá quan cũng tò mò, khi nhân vật chính bước vào đại điện, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn sang.
Hàn Chiêu Văn – Nhị công tử của nhà họ Hàn mặc áo bào đỏ thẫm, đeo đai ngọc, tướng mạo đường hoàng, một tay chống gậy bước đi toát lên vẻ nhẹ nhàng phong lưu, trang phục không quá lòe loẹt mà cũng không sơ sài, rất phù hợp với thân phận của y trong chuyến đi này.
Và hoá ra Xích Hoàng tướng quân nổi tiếng trong truyền thuyết lại là một cô gái trẻ, đôi mắt đen láy của nàng như chứa đựng sương tuyết nghìn năm trên dãy Kỳ Liên Sơn, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ thắm, khí chất anh hùng ngạo nghễ, nàng bận đồ đen của người Hồ nhưng vẫn nổi trội hơn cả đại điện rực rỡ, tựa màn đêm bao trùm ánh sáng chói lòa.
Người ta đã nghe vô số lời đồn về Xích Hoàng tướng quân, về vẻ đẹp của nàng, về sự đặc biệt của nàng, về sức mạnh khi nàng chỉ huy vạn quân, hoặc lời đồn rằng nàng có số mệnh khắc chết hôn phu, đã hăm sáu tuổi vẫn chưa cưới gả. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi người con gái ấy bước trên thảm đỏ tiến vào, cả đại điện lặng ngắt như tờ, ai ai cũng sững sờ.
Mấy năm gần đây Thiên tử đắm chìm trong thuật luyện đan, phần lớn cung yến do Hoàng tử thay mặt chủ trì, Lý Duệ từng đến thăm Sa Châu, có ấn tượng tốt về nhà họ Hàn, nên lần này chính y cử hành bữa tiệc.
Tuy Lý Duệ đã từng gặp Hàn Minh Tranh nhưng chỉ giới hạn ở lúc nàng bị bệnh, đâu ngờ nàng lại xuất sắc đến thế, y có phần kinh ngạc, thậm chí cảm thấy tiếc nuối. Nhưng y là Hoàng tử, đã gặp vô số mỹ nhân tuyệt sắc, thân phận của y cũng không cho phép y gần gũi với quan chức biên cương, suy nghĩ thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến, y mỉm cười trò chuyện với huynh muội Hàn thị, làm tròn trách nhiệm của chủ nhân, cuối cùng dẫn tùy tùng rời khỏi buổi tiệc.
Hoàng tử vừa đi, yến tiệc lập tức thả lỏng, trở thành nơi gặp gỡ giữa các quan viên.
Hàn Chiêu Văn đã tìm hiểu kỹ lưỡng về các đại thần trong triều, giao tiếp khéo léo, uống cạn từng chén rượu mà vẫn giữ được nụ cười, ngôn từ nhẹ nhàng, đối đáp nhanh nhẹn.
Hàn Minh Tranh thân là nữ nhi nhưng có thể chỉ huy quân lính, dung nhan tuyệt sắc chẳng thua kém ai, khiến các quan viên tranh nhau trò chuyện, mà nàng cũng không từ chối, cả đêm uống vô số chén rượu, người ngoài nhìn vào cũng lấy làm kinh ngạc.
Rượu trên yến tiệc được rót liên tục, ca múa biểu diễn không ngừng, hàng trăm người ồn ào đến tận nửa đêm, có người say gục trên bàn, có người thao thao bất tuyệt, mà nhiều nhất là những nhóm tụm năm tụm ba uống rượu, cuối cùng không còn vây quanh huynh muội Hàn thị nữa.
Hàn Chiêu Văn thở phào, nhai một miếng thịt khô, ánh mắt lướt qua chúng quan rồi dừng lại ở bên cạnh điện, đoạn nhìn sang em gái nhà mình, “Thế nào?”
Hàn Minh Tranh vẫn dửng dưng, đặt chén rượu xuống, đứng dậy, “Không sao, muội đi thay y phục.”
***
Hàn Minh Tranh uống quá nhiều, bắt đầu cảm thấy lâng lâng, song nàng vẫn cố gắng kìm nén không bộc lộ ra ngoài. Nàng thay y phục rồi trở về, giữa đường bước chân liêu xiêu, cảm thấy không ổn, lập tức rút túi tiền đưa cho nội thị, tìm một góc đình để nghỉ ngơi.
Góc đình này rất khuất, tối tăm ít người lui tới, nàng dựa vào nghỉ ngơi được một lúc thì bỗng cảm thấy có điều bất thường, tinh thần cảnh giác, mở mắt ra.
Bên ngoài đình xuất hiện một bóng đen, người nọ đột ngột lên tiếng, giọng nói quen thuộc vừa như chế giễu vừa như cười nhạo, “Tưởng đâu nàng có bản lĩnh ngàn chén không say, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi.”
Hơi thở của Hàn Minh Tranh đông cứng, im lặng không đáp.
Ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng trong cung đằng xa hắt đến, lờ mờ soi sáng hình bóng của Lục Cửu lang.
Năm năm không gặp, hắn càng thêm cao lớn, tuấn tú khôi ngô, vết sẹo trên má đã mờ, không những không ảnh hưởng đến dung mạo mà còn tăng thêm vẻ hấp dẫn hoang dã, khí thế vô cùng mạnh mẽ, từng bước tiến đến như một con mãnh thú.
Hàn Minh Tranh vô thức ngồi thẳng dậy, cơ thể căng thẳng, ánh mắt cũng thay đổi.
Bỗng Lục Cửu lang dừng bước, không đến gần nữa, “Gặp lại cố nhân, chẳng buồn nói một lời nào sao?”
Hàn Minh Tranh thở phào một hơi, nhưng không biết nói gì, một lúc lâu sau mới đáp, “Lục tướng quân, đã lâu không gặp.”
Lục Cửu lang im lặng, chợt cười khẩy, “Ngày trước ta luôn bị nàng sai bảo, từ bao giờ xứng được gọi một tiếng Lục tướng quân.”
Hàn Minh Tranh tảng lờ ý châm biếm, bình tĩnh đáp, “Hồi trước là ta sai, nay Lục tướng quân đã thăng tiến, đương nhiên không thể so sánh với khi ấy.”
Lục Cửu lang đanh mặt, “Tiếc rằng Hàn gia không còn như xưa, phải vượt ngàn dặm vào kinh cầu quan, ngay cả nàng cũng phải đi cùng tiếp rượu.”
Bầu không khí trong đình càng thêm căng thẳng.
Hàn Minh Tranh đã nhường nhịn nhưng vẫn bị châm chọc, lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, không buồn tranh cãi, “Trường An muôn màu muôn vẻ, Lục tướng quân đang độ xuân phong, hà tất phải quan tâm đến nơi xa xôi hẻo lánh. Thứ cho ta đang mệt, không có tâm trạng trò chuyện, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, mời ngài cứ việc.”
Nàng nhắm mắt dựa vào cột đình, chờ hắn tự rời đi, nhưng mãi lâu vẫn không nghe thấy tiếng bước chân xa dần, ngược lại cơn say ập đến, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Bóng đêm che khuất thân hình nàng, ánh đèn nhờ nhờ phản chiếu gương mặt xinh đẹp, cổ ngọc trắng ngần nghiêng nghiêng, trông nàng như chú chim phượng hoàng đang nhẹ nhàng nằm ngủ, chỉ cần tiến gần thêm bước nữa sẽ khiến nàng giật mình bay đi.
Lục Cửu lang lặng lẽ nhìn, chẳng hay đang nghĩ gì.
Tiếng nhạc trong bữa tiệc vẫn chưa ngưng, một lúc sau, đột nhiên có tiếng cười nói vọng tới.
Một người cười bảo, “Không phải nói nữ Xích Hoàng tướng quân đang ở gần đây à? Người đâu rồi?”
Người kia đáp, “Nếu nàng ta đã trốn ra ngoài, chứng tỏ đã say lắm rồi, cứ ép thêm vài chén nữa là xong ngay.”
Người trước lại nói, “Mỹ nhân như vậy tốt nhất là say đến mức không biết trời trăng đất dày, cởi hết y phục ra, thế mới tuyệt.”
Hai người vừa cười nói dâm đãng vừa mải miết tìm kiếm, bỗng một người thấy trong bóng tối có đôi mắt sáng rực như sói, sợ hãi giật mình.
Nhưng khi nhìn kỹ thì nào có sói, chỉ thấy một người tươi cười bước ra, thân thiết gọi, “Ơ kìa Tôn huynh đây mà? Ta vừa ra ngoài đi tiểu, sao huynh đã rời khỏi bàn tiệc rồi, chẳng phải yến tiệc đang vui sao?”
Tôn Khuê là con trai của Thái trung đại phu, làm thị vệ trong cung, gần đây mới nhận Nội Xu mật sứ
(*) Mã An Nam làm cha nuôi, tức khắc trở nên kiêu ngạo.
(*) Nội Xu mật sứ là danh hiệu của hoạn quan điều phối và giám sát thủ tục giấy tờ của hoàng đế.Lục Cửu lang xuất thân thấp kém nhưng có tướng mạo nổi bật, giỏi giao tiếp, Tôn Khuê vốn không để ý tới hắn, ai ngờ người này lại đột nhiên thăng tiến, chức quan còn cao hơn mình, hắn không thể coi thường như trước nữa, miễn cưỡng đáp vài câu lấy lệ.
Lục Cửu lang làm như không hiểu thái độ đó, nhiệt tình giữ chặt tay hắn, “Hiếm khi được ngồi cùng Tôn huynh, đêm nay nhất định phải uống cho tới bến, không được trốn đâu đấy.”
Tôn Khuê đâu có chịu, nhưng làm sao chống lại nổi sức mạnh của Lục Cửu lang, bị hắn nhiệt tình kéo vào nhập tiệc.
Tiếng cười nói cùng sự giằng co dần rời xa, để lại góc đình vẳng lặng phía sau ẩn mình giữa đêm đen.