Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 92

Vốn dĩ Tư Trạm đâu biết những chuyện ô uế tại Bắc Khúc, mãi đến khi hộ vệ Hàn phủ nghe được lời đồn mới tìm hiểu ngọn ngành.  

Cậu chưa kịp báo với anh em Hàn thị đã tự ý hành động, kết quả chẳng những không đánh được Đạt Già mà bản thân còn bị thương, bị Hàn Chiêu Văn mắng cho một trận, cảm thấy không còn mặt mũi gặp tướng quân nhà mình, sáng hôm sau thức dậy, cậu do dự mãi mới lặng lẽ đến võ trường.

Hàn Minh Tranh thấy trán cậu sưng một mảng, không hỏi nguyên do, “Bị thương chỗ nào?”

Tư Trạm ngượng ngùng đáp, “Bị đấm hai cú, không nặng lắm, vai trái hơi bị trật khớp.”  

Hàn Minh Tranh đưa tay xoay cánh tay của cậu, thấy gân cốt vẫn ổn mới nói, “Coi như đệ biết chừng mực, không mang theo đao kiếm ra ngoài. Trong vòng năm ngày không được luyện tập, chờ lành rồi hãy tiếp tục.”

Tư Trạm cúi đầu đáp một tiếng, giúp nàng thu dọn đao thương đặt vào giá vũ khí, bất ngờ phát hiện một cây trường thương đã bị gãy làm đôi.  

Hàn Minh Tranh nói vu vơ, “Trong lúc tập bất cẩn làm gãy, vứt nó đi.”

Cây thương này làm từ gỗ gân trâu của vùng Huy Châu, gỗ cực kỳ chắc, có thể chịu nổi lực chém của đao kiếm, không biết phải dùng bao nhiêu lực mới làm gãy được nó. Tư Trạm đang thắc mắc thì bỗng nhớ lại từ khi trở về từ Nhiếp phủ, tướng quân chưa hề bước chân ra khỏi cửa, lập tức hiểu ngay điều gì.

Cậu càng nghĩ càng xót xa, tức giận oán thán, “Tất cả đều do tên họ Lục làm hại tướng quân! Đồ vong ân bội nghĩa, đêm qua hắn cũng có mặt ở Quán Nguyệt Lâu, không những không đánh lũ Phồn mà còn ngăn cản đệ.”

Hàn Minh Tranh im lặng một lát, “Có thể Lục Cửu lang có khó xử nào đấy, đệ đừng để tâm nữa. Chờ ta quay về Hà Tây sẽ dạy bọn chúng một bài học trên chiến trường.”

Tư Trạm căm phẫn nói, “Hắn khó xử cái nỗi gì, phải là đắc ý mới đúng, nghe bảo vơ vét không ít lúc tịch thu gia sản.”

Hàn Minh Tranh nhẹ giọng, “Trường An là đất của Thiên tử, quyền quý đầy rẫy. Ta là tiểu thư Hàn gia mà còn thế này, huống chi hắn chẳng có chỗ dựa, làm sao để đứng vững được đây? Chỉ có tàn nhẫn mới đạt được quyền thế, nhưng cái giá phải trả là kết oán khắp nơi, rất nhiều kẻ đang chờ hắn ngã ngựa, cớ gì phải so đo với hắn?”

Tư Trạm nghe ra ẩn ý trong lời nói, không khỏi thắc mắc, “Vậy rốt cuộc Lục Cửu lang là người tốt hay xấu?”

Hàn Minh Tranh dừng một lúc, “Hắn là một con sói vừa hung tợn vừa xảo trá, độc ác gian manh, ai gặp cũng thiệt thòi, không phải người tốt.”  

Dù nói vậy nhưng nàng lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng như đóa hoa nở trong gió, vừa thanh thoát lại trầm lặng.

***

Cùng lúc đó, hậu viện của Lục phủ im phăng phắc, cửa sổ lớn bé cài then khoá chặt, bỗng dưới lầu có tiếng gọi vọng lên.  

Thời gian qua Thạch Đầu chỉ ở nhà dưỡng thương, ăn uống toàn thịt cá đồ bổ, được gia nhân hầu hạ hết mực, đến nỗi đi vệ sinh cũng có người dìu, làm hắn mập lên một vòng, cảm thấy buồn chán nên đến hậu viện tìm Lục Cửu lang.

Hắn gọi mấy tiếng Lục Cửu lang mới bước ra, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.

Thạch Đầu chẳng sợ, chỉ thấy khó hiểu, “Sao hôm nay Cửu lang không ra ngoài, bắt chước phụ nữ dưỡng thai à?”

Lục Cửu lang đá hắn một cú, Thạch Đầu nhanh nhẹn né tránh, trước giờ hai người vẫn quen đùa giỡn nhưng lần này Lục Cửu lang lại không đuổi theo.

Thạch Đầu càng ngạc nhiên, ngồi xổm xuống cạnh hắn, phát hiện khớp tay của hắn bầm tím rớm máu, sửng sốt hỏi, “Tay cậu làm sao thế này?”

Lục Cửu lang qua loa đáp, “Bất cẩn đấm trúng đồ vật.”

Thạch Đầu chạy ra tiền viện lấy thuốc bột, vừa băng bó cho hắn vừa lải nhải.

Lục Cửu lang nhìn chăm chăm vào hồ nước, tâm trí trôi dạt về nơi nào chẳng hay, mãi đến khi Thạch Đầu hỏi dồn dập mới kéo hắn về thực tại, “Ngươi muốn gì?”

Thạch Đầu nhắc lại, “Cửu lang có phần thưởng nào tốt không, cho ta vài món đem tặng tướng quân và Tư tiểu ca đi.”

Lục Cửu lang không mặn mà đáp, “Đi tìm Kỷ Viễn, thích gì cứ việc lấy, nhưng Hàn gia đâu thiếu mấy thứ ấy, còn lâu mới nhận.”

Thạch Đầu chớp mắt nói, “Ta biết tướng quân không thiếu, chỉ là chút lòng thành thôi. Ta còn muốn mang vài món cho tụi Ngũ Thôi, chứ không nhà họ mà rời khỏi Trường An thì sau này đâu còn cơ hội.”

Lục Cửu lang nhìn hắn một lúc lâu mới nói, “Ngươi nhớ bọn họ lắm à? Bây giờ chẳng phải ngươi đã nở mày nở mặt hơn xưa rồi sao?”

Giờ đây Thạch Đầu đã là Chiêu Vũ Hiệu úy hàng lục phẩm, địa vị cao hơn khi còn trong Xích Hỏa quân rất nhiều, thường xuyên được người ta nịnh bợ, hắn trả lời, “Nở mày thì nở mày, nhưng không cảm thấy vui vẻ bằng ngày ấy, giờ bên cạnh toàn là mấy kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, ta bất an lắm.”

Lục Cửu lang vỗ nhẹ lên đầu hắn, im lặng không nói.

Thạch Đầu có tâm tư riêng, cũng chẳng ngại bày tỏ, “Huống hồ, ta đem tặng họ vẫn còn tốt hơn Cửu lang cứ dăm ba bữa lại đem đi cho đám đàn bà Nam Khúc, chẳng khác nào ném tiền xuống sông.”

Lục Cửu lang cười lạnh, “Ngươi không hiểu đâu, tưởng ta vỗ về cô ta à? Càng tặng nhiều quà, cô ta lại càng khổ sở.”

Thạch Đầu quả thật không hiểu, thấy hắn không vui bèn kéo hắn vào kho lục đồ đạc, lại bắt một con cừu ngồi trong sân nướng thịt uống rượu.

Hai người nhậu nhẹt đến tận chiều tối thì một tin mật được đưa tới, Lục Cửu lang lập tức phi ngựa vào cung.

Trong cung đã xảy ra đại sự, Thiên tử đột nhiên phát bệnh trong tẩm điện.  

Đại Hoàng tử Lý Phù nhận được tin liền hộc tốc từ Thập Lục Vương Trạch chạy đến, nhưng bị Cấm quân chặn lại ngoài cửa khiến y giận tím mặt.

Người canh gác không ai khác chính là Lục Cửu lang, hắn khách khí nói, “Mong Điện hạ thứ lỗi, cửa cung đã đóng, không có lệnh không được phép mở.”

Lý Phù nén giận nói, “Tuy là cung quy nhưng việc có nặng nhẹ, nghe nói phụ hoàng đổ bệnh, ta lo lắm, phải vào cung thăm ngay, mong Lục tướng quân châm chước.”

Lục Cửu lang vẫn giữ thái độ kính cẩn không nhượng bộ, “Điện hạ thứ lỗi, hạ quan chỉ tuân lệnh hành sự, không dám tự ý thay đổi.”

Lý Phù nóng lòng như lửa đốt, không biết tình hình trong cung thế nào, nếu phụ hoàng băng hà mà mình không vào kịp, chẳng phải để Lý Duệ chiếm lợi hay sao? Y xanh mặt lớn tiếng quát mắng nhưng Lục Cửu lang vẫn ung dung, dẫn Cấm quân canh giữ cửa cung nghiêm ngặt, làm y chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.

Đến quá canh ba, cửa cung mới mở theo lệ, Lý Phù vội vã chạy vào.

Y tức tốc đến tẩm điện của Thiên tử, thấy hoàng đệ Lý Duệ đang rơi lệ dâng thuốc, Thiên tử đã tỉnh, cha con trò chuyện hòa hợp, thấy y đến thì chỉ nói vài câu qua loa rồi cho lui ra.

Lý Phù đứng sững ngoài điện, tâm trạng sợ hãi lẫn thất vọng, đêm nay quả thật là một đêm khắc cốt ghi tâm, oán hận không nguôi.

***

Chuyện Thiên tử đổ bệnh thực đáng xấu hổ, chỉ vì ngài dùng thuốc quá liều và tình dục quá độ, may mắn được thái y kịp thời cứu chữa, ngài hôn mê một canh giờ rồi tỉnh lại. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sự việc vẫn khiến bá quan lo lắng, lại lần đề nghị nên lập Trữ.

Thiên tử tuy thương Lý Duệ nhưng cũng biết thể lệ triều đại vốn truyền ngôi cho hoàng trưởng tử, một khi động chạm đến vấn đề này sẽ gây tranh cãi trong triều, do đó ngài khéo léo lảng tránh, gác lại tấu chương.

Lý Phù tự biết địa vị của bản thân chưa vững, xin vấn an nhưng không được đoái hoài, đành đến chùa cầu phúc cho Thiên tử mong đổi lấy vài lời khen về lòng hiếu thuận.

Y ở chùa tịnh tâm chép kinh, còn trong lúc đó Thương Thanh Thanh như bị ném vào lửa, chịu đựng mọi thúc ép của gã thái giám.  

Lục Cửu lang chẳng hề ghé Nam Khúc, nàng ta gửi thư mời hết lần này đến lần khác mà chỉ nhận về những món đồ xa xỉ phô trương khiến dân chúng quanh vùng chú ý, coi Lục Cửu lang là kẻ chìm đắm nữ sắc vung tiền như nước, các tỷ muội ai nấy đều ghen tị.

Mà đến lúc Lục Cửu lang chịu ghé thăm thì lại dẫn theo ba tên công tử ăn chơi. Thương Thanh Thanh cẩn thận trang điểm, bước ra nghênh đón với dung mạo mỹ miều phong tình khiến cả bọn mê mẩn.

Vệ Tư tỏ vẻ phong lưu tiếc hận, “Nếu nương tử mời ta, dù có phải giẫm lưỡi đao ta cũng đến, đâu vô tâm như Lục Cửu.”

Cao Tuý cười sung sướng nói, “Đúng thế, lần này cũng nhờ Lưu huynh nhìn chẳng đặng, bọn ta mới ép được hắn tới, nương tử định cảm tạ thế nào đây?”

Lưu Biền nửa châm chọc nửa cười bảo, “Lục Cửu cái gì, giờ người ta đã là Lục đại nhân rồi, mời hắn ra ngoài còn khó hơn lên trời, chuyến này nhất định phải chuốc hắn mấy chén.”

Lục Cửu lang lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt ngả ngớn, tình ý phóng túng, ai nhìn vào cũng thổn thức con tim, “Ta là kẻ võ phu, nào hiểu gì thư từ tình thú, định bụng xong việc sẽ tìm nàng, thế mà không đợi nổi hả?”

Thương Thanh Thanh mỉm cười thật tươi, tay cầm bình rượu bạc, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.

Bình rượu này do thợ lành nghề chế tạo, bên trong có hai lớp, ấn vào cơ quan có thể rót ra hai loại rượu, nàng ta tính chuốc say những người khác trước sau đó mới dụ dỗ Lục Cửu lang uống rượu thuốc, tiện bề hành động. Nàng ta tỉnh bơ bông đùa, “Thiếp chỉ sợ Lục Cửu lang chán ngấy thiếp, lại bị mỹ nhân nào khác hớp mất hồn.”

Cả bọn cười ha hả, bắt đầu uống rượu chơi trò, ầm ĩ đến tận khuya, Cao Tuý và Vệ Tư đã say quắc cần câu.

Lục Cửu lang tiện tay nhấc bình rượu, rót cạn chén rồi mở nắp ra nhìn, Thương Thanh Thanh sợ hãi, tim đập thình thịch.  

Lưu Biền bên cạnh giành lấy bình rượu, cười bảo, “Đâu cần quý nhân tự mình rót, việc nặng nhọc này cứ để bọn ta.”

Lục Cửu lang không tranh, hờ hững nói, “Trông chẳng có mấy rượu nhưng nặng phết, bình này là bạc nguyên chất à?”

Lưu Biền hơi khựng lại, nhưng lập tức bình thản trả lời, “Đồ vật trong phường đều chỉ bóng bẩy bên ngoài, trộn lẫn chì vào còn nặng hơn bạc thật, không đáng để mắt. Nương tử đã chịu khổ vì ngươi, sao không cùng nàng ấy uống thêm vài chén?”

Lục Cửu lang búng ngón tay vào chén rượu, điệu bộ buông thả, “Ta uống bao nhiêu cũng được, chỉ cần Thanh Thanh dùng miệng mớm cho ta.”

Cao Tuý và Vệ Tư dù đã say khưnhưng nghe thấy thế cũng cười phá lên cười.

Thương Thanh Thanh làm ra vẻ e thẹn, mắng yêu, “Trước bao nhiêu người mà không biết xấu hổ.”

Đang lúc mọi người ầm ĩ, Lưu Biền đột nhiên biến sắc, nhảy dựng lên, điên cuồng bóp cổ họng, ánh mắt hoảng sợ tột độ.

Cao Tuý tưởng hắn bị nghẹn bèn rót một chén trà đưa qua, Lưu Biền dốc cạn chén trà, bất chợt nôn ra, nước trà biến thành máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp tấm thảm dưới sàn.

Mọi người hoảng hốt, Lưu Biền đau đớn, máu bắt đầu rỉ ra từ mắt và tai, hắn cuống cuồng lao ra cửa, nhảy xuống hồ nước bên ngoài hớp lấy hớp để.

Cao Tuý và Vệ Tư sợ đến mất hồn, cuống cuồng đuổi theo, vừa túm lấy áo hắn ta vừa sai người hầu đi mời lang y.

Bên ngoài náo loạn, còn trong phòng Lục Cửu lang vẫn thảnh thơi tựa lưng, nhướn mày, như đang xem một vở chèo.

Thương Thanh Thanh như rơi vào hầm băng, không ngừng run lẩy bẩy, tự biết bản thân đã hoàn toàn thất bại, nghẹn ngào hỏi, “Làm sao ngươi biết được…”

Lục Cửu lang cười khẩy, giọng lạnh lùng quỷ quyệt, “Ta lớn lên trong thanh lâu, hiểu rõ lòng dạ kỹ nữ thật giả ra sao. Một gã thị vệ mạt rệp không tiền không quyền lại có thể được hoa khôi nương tử ái mộ, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?”

Thương Thanh Thanh tái mặt, ánh mắt hướng về phía bình rượu bạc.

Lục Cửu lang tháo dây buộc rèm, trói nàng ta lại như trói một con cừu, “Ta từng thấy thứ đồ tương tự trên biển Lĩnh Nam. Về phần Lưu Biền, từ lâu ta đã đoán ra có người đứng sau hắn, cô còn muốn biết gì nữa không?”

Thương Thanh Thanh bật khóc, vừa tuyệt vọng vừa oán hận, “Lục Cửu lang ngươi mưu mô tính toán, đừng hòng được chết tử tế!”

Lục Cửu lang chẳng buồn để tâm, ném nàng ta lên vai, cầm lấy bình rượu bạc bước ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment