Phi Hoàng Dẫn - Tử Vi Lưu Niên

Chương 96

Sư tử lao đến nhiều lần nhưng lúc thì bị đánh, lúc lại vồ hụt, chưa bao giờ nó gặp phải con mồi khó đối phó đến vậy, càng lúc càng khiến nó phát điên, xông tới ngoạm vào cành cây đã tấn công mình, cái miệng to lớn cắn phập một phát, cành cây gãy làm đôi. Mọi người đứng bên trên hốt hoảng, căng thẳng nghẹt thở.

Sư tử vứt bỏ cành cây gãy, không do dự nhào tới đối thủ. Người đàn ông nhanh chóng lăn ra sau tránh né, sau đó bất ngờ bật dậy nhảy lên lưng sư tử, dùng toàn lực quấn chặt cổ thú dữ.

Sư tử điên cuồng gầm lên, cuộn mình lăn lộn dữ dội, cố gắng hất người xuống khỏi lưng. Cổ nó rất to nên không dễ siết chặt, cú lăn của nó nặng nề hệt núi đổ, nếu là người bình thường chỉ sợ đã tan xương nát thịt, nhưng người đàn ông vẫn kiên cường bám trụ, bá quan trên bờ nín thở theo dõi.

Người và thú quần nhau rất lâu, cuối cùng người đàn ông đã kiệt sức, bị sư tử hất văng ra xa, dù chính nó cũng bị siết chóng mặt nhưng vẫn chưa từ bỏ con mồi, loạng choạng tiến tới, há to cái miệng với bộ răng sắc nhọn.

Đám đông thất kinh hét toáng, cho rằng tên nô lệ chắc chắn sẽ mất mạng dưới hàm sư tử, nhưng đúng lúc này lại thấy hắn bật mạnh dậy, khiến răng sư tử va vào chiếc mặt nạ sắt, ngay sau đó cơ thể nó ngã ngửa, rống lên đau đớn, từ bụng nó máu phun như suối.

Mọi người sững sờ không hiểu chuyện gì, có người tinh mắt nhanh chóng phát hiện bụng sư tử có một vết thương lớn, ruột gan lòi cả ra ngoài.

Sư tử đã không còn giữ được vẻ oai phong của chúa sơn lâm, lảo đảo ngã xuống, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, vũng máu dưới bụng lan thành vũng lớn.

Toàn thân người đàn ông bê bết máu, chẳng rõ có bị thương nặng hay không, hắn dựa vào vách hồ thở dốc một cách vô lực, trong tay cầm một con dao ngắn màu đen.

Bá quan ồn ào bàn tán, hoá ra người kia có mang theo vũ khí, chỉ là nó quá nhỏ, vào khắc cuối mới tìm được cơ hội để mổ phanh bụng sư tử, tạo nên chiến thắng kỳ tích.

Thiên tử không khỏi thán phục, “Dũng sĩ như vậy quả hiếm có trên đời, nên được trọng thưởng!”

Hàn Chiêu Văn đứng từ xa quan sát, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, con dao đen trong tay người kia sao lại quen đến thế.

Lúc này Lý Duệ đã có thể thở phào, vẻ mặt vô cùng chắc nịch, bất kể tên nô lệ Côn Lôn này có phải là Lục Cửu lang hay không, sư tử đã chết, người vẫn sống, sau này sự thật sẽ sáng tỏ. Y nhìn quanh, thấy Lý Phù nghệt mặt vô cùng khó coi, trong lòng cực kỳ hả hê.

Nhưng ngay sau đó, Lý Phù bỗng bật cười, là một nụ cười đầy ác ý, đám đông chung quanh cũng lập tức xôn xao.

Lý Duệ lại nhìn xuống hồ, kinh hãi khi thấy ba con báo đang chui ra từ khe đá, lặng lẽ vây quanh người đàn ông đã kiệt sức, một lần nữa tình hình trở nên nguy hiểm. Lý Duệ lập tức tiến về phía Thiên tử toan tiết lộ sự thật, yêu cầu binh lính xuống cứu người, nhưng lập tức bị Lý Phù ngăn cản.

Lý Phù cười nửa miệng, thấp giọng nói, “Ngũ đệ tốt của ta, vội cái gì? Người sống, cùng lắm phụ hoàng trách ta vài câu; nhưng nếu người chết, đệ mới có thể làm to chuyện.”

Lý Duệ trừng mắt nhìn Lý Phù, định đẩy y ra thì đột nhiên nghe thấy Lý Phù nói nhỏ vào tai, “Một con chó đổi lấy ngôi vị Trữ quân, thế nào hả? Ta sẽ xin bị biếm thành thường dân, chẳng phải đúng ý đệ và phụ hoàng sao?”

Lý Duệ không ngờ Lý Phù lại nói thế, y ngạc nhiên ra mặt, lòng xao động.

Chẳng một ai biết đến sóng gió ngầm giữa hai vị Hoàng tử, nhưng Lục Cửu lang sau khi hạ sư tử đã ngẩng đầu nhìn qua, thấu rõ mồn một. Hắn nhễ nhại mồ hôi, sức cùng lực kiệt, mà ba con báo vẫn đang tiếp cận.

Tuy báo nhỏ con hơn sư tử nhưng thân hình bọn chúng dài hơn một người, đặc biệt rất giỏi phối hợp săn mồi. Chúng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của sư tử vọng vào khe đá, mạnh dạn bò ra ngoài, ban đầu định tranh ăn xác sư tử nhưng lại bị thu hút bởi thứ mùi trên người Lục Cửu lang, xem hắn là con mồi ngon nhất.

Lục Cửu lang nhìn xuống con dao đen trong tay, cũng may nó khá nhỏ, giấu trong ủng không bị phát hiện, lưỡi dao sắc đến nỗi chỉ cần đâm một nhát đã xẻ được bụng sư tử.

Hắn rất muốn ngước nhìn đám đông lần nữa, tìm kiếm bóng hình mà mình hằng nhung nhớ, nhưng cuối cùng vẫn không ngẩng lên.

Hắn đã từng khao khát chiến thắng, muốn được vinh quang và công nhận để giành lấy con tim nàng. Vậy mà giờ đây hắn thua còn thảm hơn trước, số phận nhẫn tâm đập tan mọi nỗ lực của hắn, nghiền nát nó thành tro bởi những cú đấm tàn khốc.

Ba con báo hạ thấp người xuống, chuẩn bị tấn công.

Bá quan nhao nhao, nhiều người lấy làm xót thương thay, thậm chí có người sốt sắng muốn khẩn cầu Thiên tử.

Lý Phù lại nói lớn, “Nếu đã thắng sư tử, đấu với báo có gì khó khăn? Xin các vị cứ kiên nhẫn chờ xem!”

Hoàng tử đã lên tiếng, bá quan chỉ có thể im lặng.

Thẩm Minh cảm thấy không vui, rõ ràng dũng sĩ đã kiệt sức, làm sao có thể chiến đấu tiếp nữa, song chàng cũng không mấy bận tâm về một nô lệ. Đúng lúc này chàng bị Hàn Minh Tranh thu hút, nàng đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng khác mọi khi, môi bị cắn đến bật máu, khiến chàng vô cùng ngạc nhiên.

Hàn Minh Tranh bỗng cất tiếng, giọng kkhàn khàn, “Bệ hạ, dũng sĩ không nên chết dưới nanh thú, xin cho phép thần xuống hồ cứu người!”

Rồi chẳng đợi có được cho phép hay không, nàng lập tức nhảy lên lan can, men theo sợi dây thừng treo cạnh lồng gỗ lao xuống.

Thẩm Minh giật mình đưa tay kéo lại, nhưng ngay cả vạt áo nàng cũng không thể chạm tới.

Hàn Chiêu Văn từ xa chen đến, hoảng hốt hét lớn, “Thất muội!”

Quần thần không khỏi chấn động, trong chớp mắt, bốn bề rộ lên tiếng hô hoán loạn xạ.

Cái chết của một nô lệ không đáng giá, nhưng Hàn Minh Tranh lại là em gái của Tiết độ sứ Hà Tây, là Tuyên Uy tướng quân được Thánh thượng thân phong, đằng sau nàng là Hàn gia Hà Tây nắm trong tay hơn mười vạn hùng binh, thống lĩnh một cõi biên cương.

Thiên tử cũng giật mình, vội vàng hô to, “Mau mau xuống cứu người! Không được để Hàn tướng quân bị thương!”

***

Lục Cửu lang cúi gục đầu, vẫn đang trong cơn mê vì kiệt sức, bao âm thanh ồn ào bên trên không lọt nổi vào tai, hắn cũng chẳng còn sức để tránh né.

Con báo đầu đàn nhảy lên, há cái miệng dữ tợn toan cắn vào vai cổ hắn, hơi thở tanh tưởi của thú dữ xộc thẳng vào mũi, râu báo quệt qua má, Lục Cửu lang lặng lẽ chờ đợi cơn đau thấu xương cùng những cú cắn xé đến chết.

Thế nhưng ngay trong khoảnh khắc này, con báo bị bật lên giữa không trung, mắt nó tròn xoe ngỡ ngàng, một tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, thân báo nặng nề rơi xuống đất, bụi bay tung tóe.

Mọi người im bặt, hoảng hốt tới nỗi không tin nổi vào mắt mình, liền sau đấy rộ lên những tiếng hoan hô.

Hàn Minh Tranh vừa đáp xuống đất đã lao thẳng tới như một tia chớp. Con báo đầu đàn toàn tâm tấn công Lục Cửu lang, tính mạng hắn đang treo trên sợi tóc, trong lúc nguy cấp, Hàn Minh Tranh túm lấy đuôi con báo như túm cây roi sắt, giật một phát thật mạnh, con báo bị nàng quật ngược lại, rơi xuống đất phát ra tiếng động tựa sấm rền, vang rõ tứ phía.

Lục Cửu lang ngừng thở, trước mắt hắn hiện lên bóng lưng mảnh mai nhưng kiên cường, khí thế hiên ngang can trường, như một con thú cái đẹp đẽ oai hùng, bất chấp tất cả đứng chắn trước mặt hắn.

Đôi mắt sau mặt nạ sắt bỗng nhoà lệ, như một toà cát bị sóng biển xô, lặng lẽ sụp đổ.

Dù đầu con báo da dày thịt chắc nhưng cú quật bất ngờ vẫn khiến nó kinh ngạc, nó lắc đầu đứng dậy, lông trên người xù lên, đôi mắt căm giận nhìn chằm chằm kẻ địch, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, hợp lực với hai con báo khác bao vây nàng.

Hàn Minh Tranh nhanh chóng né tránh cú vồ của con báo đầu đàn, đá văng con báo bên trái toan cắn vào đùi nàng, con thứ ba lao lên, miệng nó vừa định ngoạm xuống thì đã bị nàng dùng một tay chặn ngang hàm, hất tung nó lên, khiến nó đập mạnh vào con đầu đàn đang lao tới.

Hàn Minh Tranh tay không chống trả, lấy sức một người đánh lùi ba con báo, khiến văn võ bá quan trên bờ hồ trố mắt, không nói nên lời.

Đàn báo tấn công mấy đợt, Hàn Minh Tranh càng nguy hiểm. Con đầu đàn xảo quyệt và hung ác nhất, nhân lúc hai con báo còn lại cầm chân, nó nhắm vào điểm yếu của nàng. Hàn Minh Tranh vừa đẩy lùi một con báo, chân đạp lên con thứ hai, khi thấy con đầu đàn lao tới, không còn đường tránh, nàng thẳng thừng nhét cánh tay phải vào miệng con báo.

Mọi người kinh hoàng hét toáng lên, có người nhát gan chẳng dám nhìn. Thế nhưng dưới đáy hồ không hề có cảnh đứt tay bi thảm, trái lại con báo đầu đàn hoảng loạn giãy giụa, liều mạng lùi về sau, trong miệng nó rớt ra một cái lưỡi đẫm máu, còn tay áo của Hàn Minh Tranh rách nát, để lộ lớp giáp sắt.

Vào cung không được mang theo vũ khí, nhưng Hàn Minh Tranh thân ở đất khách, quen với việc phải tự vệ mọi lúc mọi nơi nên đã đeo giáp tay, vừa không trái quy chế lại có thể ngăn cản một phần tấn công, nhờ đó nàng mới không sợ răng nanh của con báo, dùng tay không kéo đứt lưỡi nó.

Con báo đầu đàn bị thương nặng, lùi về phía sau. Hàn Minh Tranh rảnh tay đối phó với con báo dưới chân, liên tục đánh vào cột sống yếu ớt của con thú khiến miệng nó sủi bọt máu, đến khi con báo thứ ba lao tới, Hàn Minh Tranh lập tức lăn người né tránh, con báo kia đã bị gãy cột sống, không thể bò dậy.

Con báo thứ ba vồ hụt mấy lần, bắt đầu sợ hãi. Bấy giờ toán thị vệ cũng đã xông đến ứng cứu, nó lập tức cụp đuôi, kêu lên một tiếng rồi chạy vào khe đá trốn mất.

Hàn Minh Tranh hai tay vấy máu, toàn thân lấm lem bụi đất, phát quan rơi xuống, đôi tay run rẩy vì kiệt sức, nàng lúc này không có dáng vẻ của một quý nữ nhưng chẳng ai dám bật cười.

Quần thần đứng trên bờ hồ lặng im theo dõi, không giấu nổi sự kính nể trong mắt.

Cuối cùng Lục Cửu lang cũng thoát khỏi cửa tử, Lý Duệ nhìn thị vệ đỡ hắn dậy, lòng ngổn ngang trăm bề cảm xúc, vô thức thở ra, “Người tính không bằng trời tính, dù Hoàng huynh có bày trăm phương ngàn kế thì ý trời cũng đã định.”

Ánh mắt Lý Phù ngập vẻ thâm độc, một lát sau cười lạnh, “Ý trời? Vậy để ta xem rốt cuộc trời cao định ý cho ai!”
Bình Luận (0)
Comment