“Như thế nào, trà này không ngon à? Không hợp khẩu vị của nàng sao?”
Hắn thản nhiên nói, bước tới gần.
Nàng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, ngữ khí cũng nhẹ như hắn: “Trà nguội rồi, còn có thể uống nữa sao?”
Nàng có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn, nhìn thấy hắn vẫn đang nhìn miếng sành vỡ nát trên mặt đất cùng bếp lò vẫn còn cháy nằm trên bàn, tay lập tức cảm thấy ấm áp, đã bị hắn nắm tay kéo đi, nghe được hắn nhẹ giọng nói: “Đi, ta đưa nàng đi uống chút trà nóng.”
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay to đang nắm lấy cổ tay chính mình, lạnh nhạt nói: “Buông tay.”
Hắn lại giống như mắt điếc tai ngơ, nắm tay nàng kéo đi.
Nàng hơi hơi kinh hãi, xưa nay chỉ cần là nàng mở miệng yêu cầu, hắn đều nhất định sẽ làm theo, cho dù hắn không muốn, nhưng hiện giờ………
Không biết là từ lúc nào mà hắn dường như đã thay đổi, tựa như ngày đó hắn cuối cùng vẫn không có giết Kiều Sở.
Trực giác mách bảo nàng không thích Kiều Sở, không chỉ vì tính toán đối với nàng, mà vì ở thời đại này, ở nơi người đấu đá với người này, ngươi lừa ta gạt, phải công kế công tâm, mới có thể sinh tồn, mới có thể thành công.
Nàng không muốn làm, nhưng không làm không được, có điều giống như lời nàng đã nói với Cảnh Bình, nàng không thích không muốn giết người cũng không phải là giả bộ.
Chính là khi đó bị hắn bức bách khiến nàng bực bội, cũng là do lo nghĩ đến sự an toàn của hắn, nhưng cuối cùng cũng không kiên trì muốn hắn đi giết Kiều Sở.
Mà hắn cuối cùng……..cũng không có giết nàng ta.
Là Kiều Sở đã làm cho hắn thay đổi sao? Nàng không tin, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi như vậy, sao có thể?
Nàng biết, Kiều Sở bị bệnh, đêm nay hắn sẽ qua đêm trong phòng Kiều Sở.
Hoàng đế đang quan sát hắn, cho nên hắn phải làm như vậy.
Nhưng chính vì thế nên đêm nay nàng mới hẹn mọi người tới Phi Thiên tự, nàng phải chứng minh suy nghĩ của nàng không có sai.
Thế nhưng hắn không có đến.
Hắn nếu có chút chuyện cần giải quyết, vì cớ gì lại không cho người lại đây báo tin? Hay sự thực là hắn đang quyến luyến ôn nhu?
Nàng kinh ngạc trong lòng, nàng mà cũng có thể giống như những nữ tử tầm thường ăn giấm chua sao? Kia vẫn là nàng sao?
Nàng cả kinh, đem toàn bộ cảm xúc này nhận lấy, thấp giọng nói: “Lâm triều canh năm sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị tiến cung đi là vừa.”
“Còn một canh giờ nữa, ta từ nơi này qua đó là tốt rồi.”
Ngữ khí của hắn nhẹ như không, không chút gợn sóng.
Nàng dừng bước: “Nhưng ta phải đi về…..Hơn nữa, bọn họ cũng đã đi hết rồi, có cái gì để ngày mai hẳn thương nghị.”
“Bọn họ đi rồi, nàng theo bồi ta.” Tròng mắt hắn thâm sâu, nhìn chằm chằm nàng, nói.
Hắn một câu đánh gảy nàng…..Nhưng lại không cho nàng cơ hội khước từ.
Nàng nhìn thấy ánh mắt hắn nóng rực, mà hắn lại không có ý muốn che giấu.
Nàng nửa mừng nửa sợ, hắn chính là yêu nàng.
Có điều, nàng không thể thương hắn….Nàng đã có người nàng yêu sâu đậm, nàng biết…Tương lai nàng và người kia sẽ cùng nhau một chỗ.
Cho nên, nàng muốn giúp hắn, nhưng nàng không muốn thương hắn.
Nàng cắn răng, lạnh lùng nhìn hắn: “Buông tay.”
Duệ vương híp mắt, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Tùy nàng thôi, vậy ngày mai gặp lại.”
Trong lòng nàng trầm xuống, kinh ngạc nhìn cánh tay chính mình buông thỏng một bên.
Hắn chưa bao giờ như vậy đối với nàng!
Bóng dáng thẳng tắp đó cứ thế mà hướng về phía cổng vòm mà đi.
Đột nhiên, tâm của nàng giống như bị lấy đi, trước khi nàng kịp ý thức được mình đang làm cái gì, nàng đã chạy đến phía sau lưng hắn đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“Thượng Quan Kinh Hồng, lòng ngươi thật ác độc, ngươi đối xử với ta như thế sao?” Nàng lạnh lùng cười nói, thanh âm lại có chút run rẩy khó có thể nhận ra.
Hắn chậm rãi xoay người lại, ngưng mắt nhìn nàng: “Linh nhi, ta chẳng qua là làm theo yêu cầu của nàng mà thôi.”
Xưng hô của hắn đột nhiên khiến nàng chấn động.
Đúng vậy, nàng là Thanh Linh, là người mà hắn yêu nhất, tuy rằng tuổi tác bọn họ xấp xỉ, nhưng đối với hắn mà nói nàng cũng vừa là thầy cũng vừa là bằng hữu, hắn sao có thể như thế đối xử với nàng, bức bách nàng……
Nàng mạnh mẽ buông hai tay ra, hắn lại tiến tới gần nàng, bàn tay to chộp lấy, đem người nàng vây vào trong lồng ngực.
Trên mặt đột nhiên lạnh, chiếc khăn che mặt của chính mình đã bị hắn giựt đi mất.
Nàng hồi hộp nhìn khăn lụa vung lên không trung, rớt xuống mặt đất.
Trên mặt đất rải rác vài mảnh sành vỡ nát cùng lá trà ẩm ướt.
Hơi thở của hắn bá đạo rơi xuống trên cánh môi của nàng, không cần xin phép.
Nàng cũng quên mất phải kháng cự, toàn bộ người đều bị hắn vây hãm trong thân thể cao lớn của hắn, mùi hương thoang thoảng vương trên áo bào của hắn dụ dỗ sự liều lĩnh của nàng.
Rốt cuộc, nàng cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Độ ấm trên môi bất chợt tan biến rồi một lần nữa lại chụp lên, nhưng dường như không phải là môi của hắn, nàng hơi hơi kinh nghi, mở to mắt, nhìn thấy một ngón tay thon dài của hắn thật mạnh nhấn lên môi nàng một cái, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng, thản nhiên nhìn về phía cổng vòm.
Có tiếng bước chân đang tới gần.
“Đêm mai cho ta.”
Thời điểm có người bước tới trước sân, hắn tà mị ở bên tai nàng hạ xuống một câu này.
Nàng tất nhiên là hiểu hắn nói gì, trong lòng xấu hổ, đã thấy lão Thiết đang dẫn theo đám người Tông Phác quay trở lại.
“Các người như thế nào vẫn còn ở đây?” Nàng ngẩn ra, lập tức liền tỉnh ngộ, hung hăng trừng mắt nhìn Duệ vương một cái.
Thanh y nam tử trong lúc đó ánh mắt sắc bén, liền nhìn thấy khăn lụa che mặt rớt trên mặt dất, hắn cùng Tông Phác trao đổi một cái ánh mắt, đang muốn mở miệng giễu cợt đã thấy Duệ vương buông Thanh Linh ra, cúi người nhặt chiếc khăn che mặt kia lên.
Thanh Linh nhìn thấy trong mắt mọi người đều là thần sắc tựa tiếu phi tiếu, liền ngay cả lão Thiết trước nay luôn nghiêm túc cũng đang thản nhiên cười, trên mặt nàng nóng lên, nàng đang muốn nhận lấy chiếc khăn Duệ vương đưa qua, đột nhiên khóe miệng hắn giương lên, rút tay lại, đem chiếc khăn kia bỏ vào trong ngực.
Nàng quýnh lên, giận dữ nói: “Ngươi làm gì vậy!”
Duệ vương không chút hoang mang nói: “Sẽ trả lại nàng sau!”
Lục y nữ tử cùng hoàng y nữ tử nhìn nhau cười, nam tử đùa bỡn nói: “Thanh nhi, bộ dáng của ngươi cũng không phải chúng ta chưa từng thấy qua, một cái tiểu mỹ nhân xinh đẹp lại không để cho ai thấy, hôm nay cũng nhờ phúc của lão Bát mới để cho đám người chúng ta được chiêm ngưỡng đây.”
Thanh Linh cười lạnh: “Gia nhân, ta lập tức đi đây.”
Nam tử đón nhận cái liếc mắt của Duệ vương, cười khổ: “Ta đây liền hướng ngươi bồi tội.”
Mọi người cùng cười to, Thanh Linh cũng cười, đã thấy Duệ vương nhìn về phía Tông Phác: “Lão Tông, đêm nay hẹn ngươi ra đây là vì muốn ngươi ra mặt giúp ta một chuyện.”
Tông Phác hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nói đi, ta sẽ làm theo.”
“Chuyện binh phù thành hay bại lần này mấu chốt chính là nằm ở chuyến đi săn sắp tới, mấu chốt này bắt đầu từ ngươi.”
Thanh âm Duệ vương thản nhiên như đang bàn luận việc nhà, mọi người đồng thời rùng mình, đều biết là hắn đang nói đến đại cục, nhưng vì cái gì lại quan hệ đến chuyến đi săn?
Nghe Duệ vương nói xong, có người khiếp sợ nhưng cũng có người cười, Tông Phác cười khổ: “Ngươi này là cái loại bằng hữu kiểu gì vậy, loại sự tình này…..rõ ràng là muốn hại ta!”
Thanh Linh âm thầm nhìn Duệ vương liếc mắt một cái, người nam nhân này hiện giờ đã không còn là một thiếu niên giống ngày xưa nữa, hắn suy tính mọi việc đều cẩn thận đến nơi đến chốn, nàng dường như đã yêu hắn rồi, nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng đột nhiên nhớ tới, lục y nữ tử trước kia từng nói đùa với nàng, nói rằng: đến một ngày khi Duệ vương hoàn thành đại nghiệp, Thanh nhi, cho dù muội lúc đó không phải là hoàng hậu nhưng tất sẽ là ba ngàn sủng ái chỉ tập trung một người duy nhất là muội.
Trong lòng nàng lúc đó có chút kinh sợ, nhưng lại run rẩy mang theo sự vui sướng…