Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 127


Duệ vương phủ, gần đến canh tư, phòng ngủ của Kiều Sở.
Nhìn thấy vật đang nằm trong tay, Kiều Sở nhíu nhíu mi tâm, không biết là nên mừng hay nên lo.
Được rồi, nếu chỉ một canh giờ trước ngươi vừa chiếm được hai đồ vật này nọ mà ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được, thì ngươi sẽ như thế nào đây?
Một vật nàng không biết chính là cái loại trân châu gì gì đó, còn vật kia thì nàng biết, chính là đồng hồ đeo tay của thế giới hiện đại.
Hai vật từ trên trời rơi xuống.
Hiện tại hai món đồ này, một cái là đang nằm trong tay nàng, còn cái kia nằm……trong bụng của nàng.
Nàng cúi đầu thở dài, bước xuống khỏi giường, mặt có chút diện vô biểu tình nhặt lấy giấy dầu rơi trên mặt đất, nếu không có chút chuyện bất thình lình xảy ra ngoài ý muốn, nàng sẽ không ở đây như thế này.
Trở lại một canh giờ trước.
Nàng lúc đó còn đang cẩn thận nghiên cứu động tĩnh ở cách vách, bất ngờ một đạo âm thanh vang lên đánh gảy suy nghĩ của nàng.
Có người nhẹ nhàng gọi tên nàng, Hải Lam.
Nàng giật mình, mạnh mẽ ngồi xuống.
“Lâm Lang, là ngươi sao, ngươi không sao chứ? Ngươi đang ở đâu? Ngươi hiện tại ở bên kia thế nào?”
“Ta hiện tại……….” Lâm Lang tựa hồ cười khổ một tiếng, muốn nói cái gì lại thôi, trong thanh âm lại ẩn ẩn mang vài phần phức tạp, “Ngươi trước đừng đề cập tới ta, thừa dịp hắn không có ở đây, ta đem vài vật đến cho ngươi____”
“Ta đã nói qua với ngươi rồi, không thể hao tổn tâm trí hơn nữa, ngươicó muốn chết không vậy? Ngươi mà chết thì ai cũng đừng nghĩ sống! Ngươi cho rằng ta đang nói giỡn sao?”
Nàng đang tập trung tinh thần lắng nghe, lại đột nhiên nghe một đạo thanh âm trầm thấp đầy giận dữ đánh gảy thanh âm của Lâm Lang.


Đó là giọng của nam nhân……
Nàng cả kinh, vội hỏi: “Lâm Lang, có phải là người lần trước ngươi nói cái gì giả cái gì sương gì gì đó đến đây đúng không?”
“Long Vô Sương.”
“Đúng đúng, Long Vô Sương.”
Không đúng, hình như người vừa trả lời nàng không phải Lâm Lang, là nam nhân kia! Nàng quýnh lên, lại nghe Lâm Lang nói: “Long Vô Sương, ta cùng bằng hữu của ta nói chuyện, ngươi quản ta làm cái gì.”
“Mặc kệ ngươi sao?” Nam nhân cười lạnh: “Niên Lâm Lang, ngươi đừng quên chính mình đã gả cho ta, ngươi hiện tại là cùng ta ngủ chung một giường!”
“Là ngươi ép buộc ta……”
Thanh âm của Lâm Lang nghẹn ngào đau khổ, Kiều Sở hoảng hốt, chỉ sợ Long Vô Sương làm Lâm Lang bị thương, nàng vừa định nói cái gì, âm thanh bên tai toàn bộ lại đột nhiên trở nên im ắng.
Nàng trong lòng nóng như lửa đốt, một lần lại một lần hô nhỏ cái tên của Lâm Lang.
“Nàng ngủ rồi, ngươi đừng quấy rầy nàng! Ta không biết ngươi là người nào, mà nàng vì sao phải cố chấp giúp ngươi, nàng có lẽ là thông qua kính nhìn thấu tương lai biết được đại nạn sắp tới của ngươi, muốn giúp ngươi, nhưng sinh tử là chuyện khó thay đổi, nàng chỉ có thể giúp ngươi ở những phương diện khác mà thôi.

Ngươi dù sao cũng là người mà nàng tâm niệm, cho nên ta sẽ giúp ngươi một lần, đem thứ gì gì đó nàng đã chuẩn bị đưa cho ngươi, về phần là họa hay là phúc, liền xem ngươi tự mình làm như thế nào.”
Thanh âm của nam nhân lại đột ngột vang lên bên tai, người này tạo cảm giác như hắn rất giống Duệ vương, dường như từ lúc sinh ra đã được trời ban cho năng lực có thể khiến người khác khiếp sợ.

Lòng nàng khiếp sợ, cắn răng nói: “Long Vô Sương, ta không cần ngươi giúp ta, ta chỉ muốn Lâm Lang bình an vô sự, ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng rồi? Vì sao ép buộc nàng? Ngươi hỗn đản!”
Long Vô Sương mặc kệ nàng, lạnh lùng nói: “Nàng muốn ngươi canh tư đến thư phòng của Duệ vương, cẩn thận chớ để người bắt được ngay lúc đó.

Nội đan này chính là bảo vật tiên gia, mặc dù lưu lạc dưới nhân thế mấy trăm năm đã mất đi linh lực, nhưng vẫn còn có chút tác dụng.”
Nàng còn đang hơi hơi ngửa đầu lắng nghe, một viên lạnh lẽo gì gì đó đã bất ngờ trợt tiến vào trong miệng nàng, trôi thẳng xuống cuống họng, dường như là một viên trân châu.
Nàng còn đang cả kinh, một vật này nọ gì đó nữa lại “Ba” một tiếng rơi vào trên tay nàng.

Nàng nhặt lên liền thấy, dĩ nhiên là một cái đồng hồ đeo tay.
Nàng còn đang muốn hỏi tình hình của Lâm Lang, mà âm thanh của Long Vô Sương cũng đã hoàn toàn biến mất.
Nàng không biết tại sao Long Vô Sương lại bảo nàng đến thư phòng của Duệ vương, nhưng chiếc đồng hồ kia tựa hồ có tác dụng để nàng canh thời gian.

Canh bốn, tức là vừa rạng sáng, nếu như không có đồng hồ, nàng quả thật không thể phân biệt được thời gian chính xác lúc này là lúc nào.

Nàng không dám ngủ, tay nắm lấy đồng hồ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Nếu không có chút ánh sáng óng ánh từ đồng hồ chiếu ra, nàng sẽ không nhìn thấy cái gì phá cửa sổ rơi vào phòng.

Dù sao, vật kia cũng quá mức nhỏ.
Một tiếng vang nhỏ trên mặt đất qua đi, một cỗ hương khí lập tức lan tỏa ra không khí.

Nàng cảm giác thấy rất buồn ngủ, thời điểm sắp chìm vào giấc ngủ, trong bụng đột nhiên dâng lên một cỗ lãnh khí chạy xuyên qua cuống họng, xông thẳng lên mũi, cơn buồn ngủ của nàng nhất thời đều biến mất hầu như không còn.
Nàng đem giấy dầu thả lại trên mặt đất, khẽ cười khổ, nàng đại khái có thể đoán được cái kia là cái gì.
*****
Thư phòng Duệ vương.
Một giờ mười.
Kiều Sở có chút khiếp sợ nhìn đồng hồ trong tay, nghĩ nghĩ, sau đó đem đồng hồ thả vào trong ngực.
Hiện tại nàng đang nấp trong bức bình phong phía sau chiếc giường nhỏ.

Chiếc giường này nàng ấn tượng rất sâu sắc.

Trong đêm tân hôn đó, hắn ở trên chiếc giường này đã thô bạo mà chiếm lấy nàng, nàng hơi lắc lắc đầu, đem cảnh tượng ngày đó đè nén lại trong lòng, lại nhìn bức bình phong nàng đang ẩn thân đánh giá một chút.

Một nửa tấm bình phong đã được xếp lại, đủ để che toàn bộ người nàng, sau lưng chính là vách tường.

Nếu không có người kiểm tra, nơi này tuyệt đối rất an toàn.

Nàng AQ¹ nghĩ nghĩ, nghĩ muốn phân tán sự căng thẳng càng lúc càng tăng lên trong lòng.
Hai bên án thư, hai ngọn đèn dầu yếu ớt cháy, trên bàn có có văn kiện đang đọc còn chưa có khép lại.
Nàng tới đây theo đúng thời gian mà Long Vô Sương đã nói, nhìn thấy bốn phía thư phòng đều không có tới bóng dáng một hộ vệ nào, dường như người nọ đã để cho toàn bộ đều lui đi hết.

Nàng vừa bước vào phòng, nhìn thấy trên án thư đèn dầu vẫn đang cháy, thư quyển còn chưa đóng lại, theo bản năng đưa tay sờ sờ ghế dựa, cảm thấy vẫn còn hơi ấm của người, dường như người nọ vừa mới ra ngoài, rời đi cũng hết sức vội vàng.
Rốt cuộc Long Vô Sương và Lâm Lang muốn nàng tới nơi này làm cái gì? Nếu vạn nhất để hắn phát hiện, hắn sẽ xử lý nàng như thế nào đây? Nàng có nên rời đi hay không?
Chính lúc nàng đang do dự cân nhắc, đột nhiên nghe một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, dường như đang có rất nhiều người tới.
Nàng cả kinh, lúc này có muốn rời đi cũng không kịp nữa rồi.

Mà nàng có cảm giác, nếu nàng thật sự bị bắt ngay lúc đó, tuyệt đối sẽ chết một cách rất khó coi.
Nàng nhìn thấy bức bình phong rất thích hợp để ẩn thân, tự an ủi mình một chút, nếu không có người kiểm tra, nơi này tuyệt đối an toàn_________
Cửa mở.

Bình Luận (0)
Comment