Không ai nghĩ trong chuyến săn bắn lần này hoàng đế lại đem một chuyện nói ra.
Sáng sớm ngày hôm đó, khi mọi người rời khỏi doanh trướng chuẩn bị đi săn, hoàng đế nhìn khắp một lượt các con của mình xong đột nhiên cười nói, hôm nay liền coi như trẫm tổ chức một trận đấu đi, người nào thắng trẫm lập tức đem binh phù mười vạn binh mã tương công Tây Hạ thưởng cho người đó.
Binh phù, vốn vẫn chưa được ấn định sẽ giao vào tay ai, vậy mà lúc này hoàng đế lại đột nhiên nhắc tới.
Nhất thời, khắp nơi đều lặng ngắt như tờ.
Không ai có thể nghĩ tới, cũng không ai có thể tưởng tượng được!
Kiều Sở cũng cảm giác như bị sét đánh ngang tai, đây không phải là chuyện đi chợ mua đồ, đây là mười vạn binh mã! Lẽ ra hoàng đế nên tự chọn ra một người mới phải, nếu hắn lấy trận đấu để quyết định, như vậy không phải là phó mặc cho may rủi sao?
Nàng lặng lẽ đánh giá, chiều hôm qua khi mỗ Bát ôm nàng xuống xe ngựa, nhìn thấy trong đám người lại không có bất kỳ ai có thần sắc ngưng trọng, cho dù là Duệ vương hay là thái tử…, có lẽ chính bọn họ cũng không biết việc này đi.
Hoàng đế vì sao phải làm như vậy?
Thôi vậy, dù sao tâm tư của hoàng đế không phải thứ nàng có thể đoán, có điều Thượng Quan Kinh Hồng hắn liệu có nắm chắc được phần thắng hay không đây?
Trận đấu này quá mức hệ trọng, quan hệ đến mẫu thân của nàng, quan hệ đến tiền đồ của hắn! Nàng kinh hoảng trong lòng, chợt nhớ tới…Trước đó hắn đã nói qua, hắn cho đến chiều ngày hôm nay không thể tái vận công, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung cũng không thể…Vậy không phải là hắn thua chắc rồi?
Nàng nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn hơi hơi mím môi, tựa hồ cũng không có chút kinh hoảng nào như nàng, nhưng nàng biết……..Hắn không sợ hãi không hoảng hốt nhưng không có nghĩa là không có chuyện gì.
Tình thế hiện giờ đã lâm vào một cái tử cục!
Nàng đứng gần gần hắn, còn Lang Lâm Linh đang đứng ở bên cạnh hắn, cũng đang khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
Vẫn là những con người đó, nhưng vị trí của từng người hiện tại đều đã thay đổi.
Mọi người cũng không dự đoán được sẽ có trận đấu như thế này.
Trừ bỏ cung phi và những hoàng tử tuổi nhỏ cùng triều thần vẫn đứng bên cạnh hoàng đế, còn lại những hoàng tử đã có phủ đệ lẫn gia quyến riêng lúc này đều cùng người của mình tự tìm vị trí mà đứng, hoàng đế dẫn đầu đám người tiến đến gần bìa rừng.
Trừ những cấm quân đã tản ra tứ phía làm công việc bảo hộ, bên kia cũng đã sớm có mấy trăm cấm quân đang dắt ngựa chờ đợi điều phối.
Nàng cười khổ, Lang Lâm Linh còn không có biết Duệ vương trúng độc, vậy mà nàng ấy cũng đã lo lắng như vậy, cái đó chứng tỏ những đối thủ ở đây đều không thể xem thường!
Cảm giác có những ánh mắt lo âu đang nhìn lại đây, nàng biết, trừ bỏ đám người lão Thiết đang đứng gần bọn họ ra, còn có Tông Phác, đám người Trữ vương, ngoài ra còn có một đạo ánh mắt khác như có như không….Nếu nàng không sớm biết chuyện, tuyệt cũng không thể chú ý đến….
Chính là Trầm Thanh Linh….Duệ vương cũng thản nhiên nhìn qua, Trầm Thanh Linh hơi hơi nghiêng đầu đi.
Hai người bọn họ lúc đó tựa hồ đã phát sinh chuyện gì đó….
Đương nhiên, chuyện ấy cũng không liên quan tới nàng, cũng không cần nàng phải quan tâm.
Lúc này hoàng đế liếc mắt nhìn Hạ Hải Băng một cái.
Hạ Hải Băng gật đầu, sau đó vung tay lên, Phàn Như Tố cùng vài Vạn thị trường dẫn theo đám binh lính phụ giúp mang theo rất nhiều tiễn bá tiến lại gần.
(Tiễn bá: bia đỡ tên)
Rất nhanh, tiễn bá đã được cố định đâu vào đó.
Nàng có chút giật mình nghĩ, hoàng đế có lẽ đã sớm chuẩn bị từ trước, có điều, hắn lại không phân công cho Tào Chiêu Nam hay Mạc Tồn Phong đi bố trí giúp….Tào Chiêu Nam là người của thái tử, cái đó là điều mà cả Đông Lăng đều biết, nhưng Mạc Tồn Phong………?
Nàng thật không rõ tâm tư của hoàng đế, hắn để Hạ Hải Băng làm người bố trí, như vậy có phải là để công bằng hơn một chút….?
Có thể hoàng đế đã tính toán rất kỹ đến phương thức chọn ra người nắm binh phù, có lẽ là để ngăn cho mọi người mượn cớ, khiến cho binh phù cho dù sau này có rơi vào tay ai thì các đảng phái khác cũng không thể có lời dị nghị…Dù sao cũng là thông qua một trận đấu quang minh chính đại mà quyết định…
Có điều, mặc kế thế nào đi nữa, một khi trận đấu này quả thật không có tính xác định, hẳn là cũng sẽ có người thuận tiện động tay động chân!
Trận đấu săn bắn, trận tranh tài này rốt cuộc sẽ đấu như thế nào đây?
Nàng còn đang suy nghĩ, lại đột nhiên bị giọng nói của hoàng đế đánh gảy suy nghĩ: “Những đứa con của trẫm, phàm là người đã đủ tuổi, đã được phong tước vị lẫn phủ đệ, hôm nay đều có mặt ở đây! Qua ba trận đấu, sẽ loại bỏ dần dần, cuối cùng sẽ quyết định được binh phù giao cho người nào.”
Lời tuyên bố này của hoàng đế lại khiến cho những người có mặt ở chỗ này nhớ tới lần trận đấu tuyển phi ngày trước.
Lần này vẫn sẽ là ba đạo đề thi nữa sao?
Chỉ trừ bỏ tiếng ngựa hí ra, còn lại khắp nơi đều yên lặng đến cực điểm, mỗi người đều đang khiếp sợ chờ đợi tuyên bố tiếp theo của hoàng đế.
*********************
Tiếng gió thổi rì rào, xen lẫn với tiếng ngựa hí vang trời.
Binh phù thuộc về ai cũng sẽ đem thế lực trong triều đình phân chia một lần nữa.
Nếu thái tử bắt được binh phù, cái đó chắc chắn là sự nghiệp kế thừa của hắn không ai có thể phá nổi.
Còn nếu những hoàng tử khác bắt được binh phù, liền biến người đó trở thành một đối thủ có thể chống lại thế lực của thái tử, khi đó sẽ hoàn toàn phá hủy cục diện chân vạc chúng vương vẫn duy trì từ trước tới nay.
Lúc này, chỉ nghe Hạ Hải Băng cất cao giọng nói: “Đề thi trận đấu thứ nhất như sau, các chủ tử mỗi vị sẽ nhận một bộ cung tiễn, bắt đầu bắn vào hồng tâm trên tấm bia.
Thành tích sẽ được tính dựa theo vị trí mà mũi tên các vị bắn trúng, có bốn mức thành tích là Ưu, Lương, Trung và Kém.
Trận này sẽ phân thành hai hiệp, sau hai hiệp thành tích sẽ được gộp lại, sau đó sẽ đem bốn vị chủ tử có thành tích tốt nhất tiến vào trận đấu thứ hai.”
Kiều Sở chấn động, thoáng nhìn về phía thái tử, chỉ thấy sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm cẩn, bởi vì hắn biết Duệ, Hạ, Trữ vương là những đối thủ mạnh như thế nào, nhưng hắn không biết Duệ vương thân đã trúng kịch độc.
Mà nàng nhận thấy thần sắc của Kiều Mi cũng là khẩn trương, tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của nàng cho nên nàng ta cũng lạnh lùng cười.
Nàng lại nhìn Duệ vương….hắn đã trầm mặc tiếp nhận cung tiễn cấm quân truyền tới.
Những hoàng tử đang cầm trên tay cung tiễn có độ hơn mười người, chính xác mà nói là tham gia trận đấu có hơn mười người, nhưng cũng chỉ có bốn người có thể đi vào trận thứ hai.
Lão Thiết cùng Cảnh Bình trao đổi cái ánh mắt, trong mắt đều là lo lắng cùng nôn nóng sốt ruột….Vốn, võ công cùng tài nghệ bắn cung cưỡi ngựa của Duệ vương rất thâm hậu, thậm chí có thể hợp lại mà hạ gục được thái tử, thuận lợi bắt được binh phù, nhưng mà….Chẳng lẽ ý trời đã định như thế? Muốn để cho hai người hoặc thái tử hoặc Hạ vương bắt được binh phù?
Nhưng nếu Duệ vương mạnh mẽ vận công nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mà lúc này, thanh âm trong đám người lại đột nhiên càng thêm chấn vang.
Kiều Sở ngẩn ra, theo bản năng nhìn về những tấm bia ở phía trước, vừa nhìn thấy ánh mắt nhất thời liền biến hóa, trong lòng cũng kinh hãi….Bia như vậy, Duệ vương làm sao bắn?
Chẳng lẽ Duệ vương phải thua ở trận này sao?