Như vậy là tốt rồi, lòng nàng khẽ thả lỏng, nhắm mắt lại, rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập tới, ý thức cũng chậm rãi dần trở nên mơ hồ.
Nhưng cũng rất nhanh lại tỉnh lại…Là bởi vì lạnh nên tỉnh lại.
Mà tựa hồ nàng tỉnh lại không đúng thời điểm, bởi vì khi nàng tỉnh liền cảm giác trên môi hơi ngứa ngứa, có thứ gì đó đang để trên môi nàng, mang theo một mùi hương nhàn nhạt của thuốc, hình như là…tay?
Hắn còn chưa ngủ sao? Trong lòng nàng run lên, cũng không biết có phải là do nàng đang bị thương cho nên sức chống cự kém, hay là do bãi săn bắn chết tiệt này lại bỗng dưng lạnh thêm?
Nàng nghĩ nghĩ một chút, liền làm bộ như lơ đãng trở mình, giả bộ lơ đãng đưa cánh tay gác lên trên mắt…Bàn tay trên môi tựa hồ hơi hơi cứng đờ, rất nhanh liền dời đi….
.
Lòng nàng còn đang cao hứng, nào biết động tác của nàng tựa hồ không có đủ nhanh, không có lập tức trợn mắt tỉnh lại, nhưng mà động tác của hắn lại cực kỳ nhanh, bàn tay đặt trên môi đã rất nhanh chuyển lên gác ngang trên đầu nàng.
Trong lòng nàng thầm nguyền rủa một câu, nhất định là dục vọng không có chỗ phát tiết, cho nên….
Có cánh tay chính mình đang gác bên trên mắt, cho nên nàng liền thừa cơ hé mắt ra nhìn một chút, chỉ thấy người kia vẫn đang chăm chú xem sách, còn một tay lại ngang nhiên vắt ngang trên đỉnh đầu nàng.
Lúc này nàng có nên ngồi dậy hay vẫn cứ là như vậy mà chịu đựng đến hừng đông đây? Nếu không đứng dậy gọi người lấy thêm chăn lại, đêm nay khẳng định là sẽ ngủ không được, nhưng nếu đứng lên, tay hắn….
Như vậy tựa hồ rất xấu hổ.
“Sửu bát quái, ngươi run như vậy làm cái gì?”
Đúng lúc nàng còn đang do dự, thanh âm nam nhân liền từ trên đỉnh đầu lạnh lùng truyền đến.
Sửu bát quái___ còn gọi thuận miệng như vậy.
Nàng giả bộ mơ mơ màng màng tỉnh lại, rút tay về, mở mắt ra.
Bàn tay kia cũng không còn gác bên trên đỉnh đàu nàng nữa.
Hai tay hắn đang cầm quyển sách, lãnh lãnh đạm đạm nhìn nàng.
“Ta lạnh.
” Nàng thành thật nói ra lý do.
Hắn nghe vậy, cư nhiên bên miệng lại hiện lên ý cười.
Nàng cũng đã quá quen với bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa của hắn rồi, mà lúc này cũng không thể đi mắng hắn, chỉ có thể chán ghét trong lòng, ngoài miệng nói: “Ngươi giúp ta được không?”
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, hơi dịch người qua một bên, duỗi cánh tay ra, ngạo mạn nói: “Đến đây đi.
”
Nàng kỳ quái, trừng mắt nhìn tay hắn: “Đến cái gì, là ngươi đi, ngươi đi ra ngoài nói hộ vệ đến doanh trướng của Bích Thủy bên kia mang giúp ta một cái chăn nữa lại đây…Không phải đại nha hoàn kia của ngươi chịu trách nhiệm trông coi cái đó sao…”
Mỗ Bát ngẩn ra, màu sắc trong mắt rất nhanh liền khôi phục thành một cái dạng khó coi, khóe miệng băng lãnh, không nói được một lời bước xuống giường, đi ra ngoài.
*****
Bên ngoài doanh trướng.
“Gia”
“Bát gia”
Hộ vệ Duệ vương phủ cùng với cấm quân thị vệ đang đứng canh gác bên ngoài có hơn chục người, nhìn thấy nam nhân tiến ra liền hơi hơi kinh hãi, vội vàng khom người hành lễ, chỉ nghe Duệ vương thản nhiên phân phó: “Phái hai người đến doanh trướng đại nha hoàn Bích Thủy của bổn vương bên kia lĩnh một cái chăn bông lại đây….
Mang thêm hai cái ấm lô nữa.
”
Chúng hộ vệ lĩnh mệnh đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy Duệ vương vừa mới đưa tay vén liêm trướng lên chuẩn bị bước vào, lại bỗng dưng ngừng lại: “Khoan đã, đừng đi nữa, nếu một lát nữa Kiều phi nương nương có hỏi, các ngươi liền nói hoàng thượng đã có lệnh, nói ban đêm dã thú thường lui tới, cho nên bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi trạm gác.
”
Như vậy nghĩa là sao? Đêm nay có tuyết rơi cho nên khí trời cũng lạnh đi không ít, vị Bát gia này lệnh cho bọn họ đi lấy thêm chăn bông không phải là để chống lạnh sao, như thế nào lại đột nhiên không cần nữa?
Nếu bọn họ nói với Kiều phi như thế, đó có tính là giả truyền thánh chỉ không? Ách, nhưng mà giả truyền thì giả truyền, dù sao cũng không phải chuyện đại sự gì, chỉ là một cái chăn với hai cái bếp lò mà thôi….
Đám người hai mặt nhìn nhau, có người đánh bạo muốn hỏi, lại chưa kịp nói gì đã nghe Duệ vương bồi thêm một câu: “Việc đêm nay, nếu có kẻ nào mở miệng nói ra ngoài, bổn vương tất không tha cho kẻ đó”, sau đó bước nhanh vào trướng.
*****
“Có rồi sao?”
Nhìn thấy mỗ Bát tiến vào, Kiều Sở cảm thấy được thắng lợi trong tầm mắt, lòng cực kỳ vui vẻ, ôm chăn ngồi dậy.
Lại nhìn đến mỗ Bát khẽ nhíu mày, nói: “Đêm nay không được.
”
Kiều Sở ngẩn ra, hèn mọn hỏi: “Ngươi đường đường là một cái vương gia mà ngay cả một cái chăn cũng không có sao?”
“Phụ hoàng đã ra lệnh, núi này dã thú ban đêm thường hay xuất hiện kiếm ăn, cho nên ai cũng không được tự tiện ly khai”.
Mỗ Bát nói xong, khẽ hừ một tiếng, nói một câu kết thúc: “Hoàng mệnh như núi, có ai có gan rảnh rỗi đi lấy chăn cho một cái tiểu sườn phi nhỏ bé như ngươi.
”
Kiều Sở nghĩ nghĩ một lát, chui ra khỏi chăn, liếc mắt nhìn ngoại bào của người nào đó đã bị mình dùng làm thảm ấm chân.
Mỗ Bát lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt cũng rất nhanh liền tối sầm lại, mâu quang đột nhiên biến thâm….
.
Kiều Sở cũng không thèm để ý nhiều, đem ngoại bào khoác lên người…Nam nhân này thân thể cao lớn, cho nên nàng mặc áo của hắn cảm liền cảm giác như trùm vải lên người, vạt áo thì dài quét đất, nhưng không mặc thì lạnh…….
Nàng bước xuống giường, đi đến gần cửa trướng, cách một tấm mành, thấp giọng nói: “Các vị hộ vệ đại ca, làm phiền các vị cử một người thay ta đến bên doanh trướng của đại nha hoàn của Bát gia đem một cái chăn lại đây có được không? Ta biết hoàng thượng đã ra lệnh, cũng thật ngại khiến cho các vị phải khó xử, nhưng mà chỉ là đi qua kia một lát thôi, doanh trướng của Bích Thủy cô nương cũng không xa đây lắm……”
“Hồi bẩm nương nương, mong nương nương hiểu cho bọn nô tài, nhưng quả thật…hoàng mệnh không thể làm trái….
”
Thanh âm nơm nớp lo sợ từ bên ngoài truyền đến, Kiều Sở có chút ảo não….
Bọn họ một bộ dáng sợ sệt như vậy, xem ra lời của hoàng đế chính là trọng lệnh, nàng cũng không thể làm khó bọn họ được.
Vị gia kia thì chắc chắn sẽ không tự mình đi lấy chăn giúp nàng, mà đêm hôm khuya khoắc như thế này, nàng một cái vương phi đi ra ngoài lại không ra cái thể thống gì……
Nàng quay người bước trở về, người nào đó vẫn đang tiếp tục nhàn nhã nằm trên giường đọc sách, nghe được tiếng động liền liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Hiện tại là canh mấy?” Nàng bò lên trên giường, có chút bi tráng như anh hùng hụt hơi, hỏi.
“Cuối canh hai.
”
Như vậy tức là chỉ mới mười một giờ….
.
Kiều Sở cảm thấy thập phần bi ai, nằm lạnh thật rất khó chịu, nàng đành phải đem thân mình bọc vào trong chăn, ngồi dậy…Nhưng nàng một cái người đang bệnh như thế này, chẳng lẽ lại muốn ngồi chờ cho tới hừng đông?
Liếc mắt nhìn mỗ Bát ở bên cạnh, hắn còn đang thật sự rất nghiêm túc nghiền ngẫm sách, trên người vẫn là một thân áo bào đơn.
Nàng nhìn thấy thôi cũng đã cảm giác lạnh tới cỡ nào, vậy mà hắn cư nhiên lại không cảm thấy một chút gì……
Nhìn thấy nàng mở to mắt theo dõi hắn, mỗ Bát ngẩng đầu, vênh váo tự đắc dùng cái mũi “Ân?” một tiếng.
Kiều Sở lại đột nhiên nghĩ đến, nếu hiện tại nàng yêu cầu hắn thực hiện một chút trách nhiệm của trượng phu, hẳn là không có vấn đề gì đi….
.
Cũng không phải nàng có ý đồ gì, chỉ là lúc trước hắn vừa ôm nàng vừa xem sách cũng đâu có sao, hiện tại chắc là cũng không để ý đi?