Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 162


“Ý của ngươi là, thái tử cũng có thể sẽ đem xa giá của mình đổi thành xa giá của hoàng thượng, đến lúc đó mục tiêu Hiền vương tập kích sẽ là hoàng thượng, còn thái tử đã sớm biết, nhất định sẽ giả vờ xả thân cứu giá, binh phù dù sao còn chưa có rơi vào tay ngươi, đến lúc đó nói không chừng còn có thể đổi chủ?”
“Không.” Mỗ Bát lại cười, ngữ khí dần trở nên băng lãnh: “Kiều Sở, ngay thời khắc khi ta bắt đầu thỉnh quân Tây chinh kia, liền có rất nhiều thứ trở nên không dám chắc được nữa.

Ngươi đừng quên, bức hoành phi đặt ở Kim Loan điện đến bây giờ vẫn là để trống, nếu bên trên vẫn chưa có chiếu thư, ngộ nhỡ phụ hoàng gặp chuyện không may, ngươi nghĩ xem người kế vị sẽ là ai? Đối với thế cục ngày hôm nay, nếu ta là Nhị ca, ta sẽ nhân cơ hội lần này mượn tay Đại ca ám sát phụ hoàng, nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Hành thích vua! Kiều Sở chấn động, thân thể không ngừng run rẩy trong lòng nam nhân___
Hơn nửa ngày nàng mới nói được ra tiếng: “Nhưng đó là phụ thân yêu thương hắn nhất….”
“Cũng là chướng ngại vật lớn nhất của hắn.” Ngữ khí của mỗ Bát lại biếng nhác thêm vài phần, khẽ cười nói: “Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì, người hắn muốn giết cũng không phải phụ thân ngươi, hơn nữa, cũng không nhất định là hắn sẽ làm như vậy, có lẽ cũng có tâm tư nghĩ đến, nhưng cũng có thể là sẽ không làm.

Ngươi nói đó không phải là phụ thân yêu thương nhất của hắn sao, nếu ta là hắn…..”
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Kiều Sở ngẩn ra, tiếp lời: “Nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mỗ Bát không có lên tiếng, hơi thở của hắn nhàn nhạt đánh lên cổ nàng…Hắn thực bình tĩnh, không nóng nảy không vội vã, phong thanh nguyệt lãnh.
Nàng nghĩ đến từ nãy giờ, hắn dường như biến thành một con người hoàn toàn khác, khi bàn chính sự, hắn phán đoán cực kỳ nhạy bén, ý nghĩ của hắn, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nàng thử thăm dò, nói: “Nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ không hành thích hoàng đế.”
“Nếu ta là hắn, ta sẽ không hành thích? Nhưng, Kiều Sở, cái kia chỉ là giả thiết, ta vĩnh viễn không thể là hắn, hắn mới là hắn.”
Nam nhân lại cười một tiếng, mặc dù tiếng cười kia không có một chút vị tanh của máu, nhưng lại không hiểu vì sao vẫn khiến nàng run rẩy một trận, cảm giác sợ hãi bỗng dưng nảy sinh trong đáy lòng.
Đúng vậy, ai cũng không phải là ai.
Nếu trong tương lai Thượng Quan Kinh Hồng có cơ hội, hắn….Liệu hắn có hành thích hoàng đế hay không?

Tâm nàng đột nhiên lặng yên không một tiếng động sinh ra cái ý nghĩ này, lập tức khiến nàng một phen kinh hoàng, sau đó lại tiếp tục không một tiếng động lặng lẽ biến mất.
Hành thích vua, cũng chính là….giết cha!
Nếu là như vậy, nam nhân này thật có bao nhiêu đáng sợ……
“Vậy trên đường trở về ngươi tính làm thế nào?” Sau một lúc lâu, nàng hỏi.
“Hiện tại không ai biết được Nhị ca sẽ đem xa gia của ai đổi thành xa giá của hắn trong giả đồ, có thể là ta, cũng có thể là phụ hoàng, cũng có thể là người khác”, hắn nhàn nhạt nói: “Tùy cơ ứng biến thôi.”
Tùy cơ ứng biến, Kiều Sở tuyệt không tin người này như thế nào có thể tùy cơ ứng biến! Nhưng hắn đã không muốn nói nhiều, cho nên nàng cũng không muốn đi hỏi nhiều, nàng cũng thản nhiên nói: “Ngươi hết thảy phải tự mình cẩn thận!”
Nàng nói xong, ánh mắt lại rơi xuống mặt nạ sắt của hắn.

Bên dưới mặt nạ, ánh mắt hắn thâm trầm như đáy hồ nước sâu không thấy đáy, từ trước đến nay vẫn luôn ưu nhã xinh đẹp, nhưng lúc này trong mắt lại ẩn ẩn có chứa tơ máu khó có thể nhận ra.

Có lẽ là đêm khuya quá mức yên tĩnh, cho nên nàng bất giác đưa tay chạm vào mặt nạ của hắn….Cổ tay lập tức bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
Mỗi người đều có giới hạn.
Nàng nghĩ, có lẽ có nhiều việc hắn có thể cho phép nàng, nhưng trừ bỏ những việc đó ra, những cái khác liền không thể vượt quá giới hạn.
“Thật xin lỗi.” Nàng cười nói, không phải là nàng có ý trêu chọc giống như khi bọn họ ở trên xe ngựa, cũng không phải là muốn lấy lòng hắn cái gì, chỉ đơn giản là nàng muốn tháo mặt nạ của hắn xuống để hắn có thể chân chính nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Hắn lạnh lùng “Ừm” một tiếng, hơi hơi thả lỏng tay nàng ra, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dường như hắn cũng không thèm để ý đến nàng nhiều, không có đem quyển sách kia khép lại.
Nàng im lặng cẩn thận nhìn bản đồ chi chít xa giá, âm thầm giật mình một chút, Trầm Thanh Linh kia không thể nghi ngờ là một người cực kỳ thông minh, chỉ mới nhìn lén được thực đồ một lần trong tình thế cấp bách, vậy mà đã có thể đem từng chi tiết bên trong thực đồ vẽ lại.


Nhìn bản đồ hiện tại một đống hỗn độn, có thể khẳng định trí nhớ cường đại như vậy chỉ sợ là không có mấy người có thể làm được.
Tính ra cũng có không dưới một trăm chiếc xe ngựa, qua lại đi tới đi lui cũng không giống nhau chút nào, thêm cả bố trí của cấm quân thị vệ….Nàng thu lại tinh thần tập trung ghi nhớ, cũng phải mất một thời gian một chén trà nhỏ mới có thể nhớ kỹ được một chút.
Ngoài trướng đột nhiên truyền đến thanh âm bẩm báo của lão Thiết: “Gia, nô tài có việc cần bẩm báo.”
“Vào đi.”
Giọng nói truyền đến từ sau lưng nhạy bén mà thanh tỉnh, nàng vẫn cho rằng hắn đã ngủ, quả thật là khoảng cách giữa lòng nàng và hắn kỳ thực rất xa.
Hắn đem đem chăn toàn bộ đắp lên người nàng, đem cả người nàng nhét kỹ vào bên trong, sau đó xuống giường.

Động tác nhanh gọn, linh hoạt.
Nàng cũng yên phận thủ thường, nằm trong chăn nghe lão Thiết hấp giọng bẩm báo.
“Gia, có người muốn gặp gia.”
Thanh âm của lão Thiết có vài phần đè nén như cố ý che giấu.
Lòng nàng có chút hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắc như thế này lại mà có ai còn muốn gặp hắn? Là Trầm Thanh Linh sao?
Nàng còn đang đoán già đoán non trong lòng, đã nghe hắn nói tiếp: “Kiều Sở, ta ra ngoài một lát, ngươi ngủ đi.”
Câu kia rõ ràng là không phải muốn trưng cầu ý kiến của nàng….Nàng thậm chí còn chưa kịp đáp lời mà tiếng bước chân của hắn đã rời đi xa, nhanh gọn lưu loát không chút trì hoãn, nàng chỉ kịp ngửi thấy mùi một vật gì đó vị đốt cháy vương trong không khí..Nàng sửng sốt, kinh ngạc xốc chăn lên, vừa vặn nhìn thấy chút vết tích còn sót lại của bản đồ xa giá.
Vài giây trước nó vẫn còn là một quyển sách, hiện tại chỉ còn là một nắm tro tàn, mạt bụi rơi xuống trên bàn.
Nàng biết người kia hẳn là đã ghi nhớ rõ toàn bộ, may mắn là vừa rồi nàng cũng liều mạng đi nhìn, cho nên tốt xấu gì cũng nhớ kỹ hơn hai mươi xa giá của những nhân vật quan trọng.
*****

Trong rừng.
Nơi này chính là cửa vào các khu vực săn bắn, bất đồng chính là sáng nay còn náo nhiệt tập trung đến mấy nghìn người, mà hiện tại lại đặc biệt vắng vẻ u tĩnh không một bóng người.
Một thân ảnh màu đen đang đứng ở cửa vào khu vực săn bắn của Duệ vương, áo choàng trùm đầu khẽ lay động trong gió, tựa hồ hòa vào màn đêm đen yên tĩnh.
Quần áo lay động, nhưng thân ảnh cũng rất bình tĩnh đứng đó, thẳng cho đến khi nghe sau lưng có truyền đến tiếng động mới xoay người lại, nhẹ giọng cười nói: “Đến rồi?”
Ánh trăng hắt vào trên mặt hắc bào nhân, trên mặt có lụa mỏng che lại, nhưng thanh âm này rõ ràng là của một nữ tử.
“Trở về đi.”
Người vừa tới thản nhiên lên tiếng, chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
Hắc y nữ tử có chút ngập ngừng, vừa rồi khi nàng đứng chờ cũng đã không ngừng suy nghĩ, nghĩ tới hắn gặp nàng hẳn sẽ vô cùng tức giận, dù sao thì bọn họ tiện tại là không nên gặp mặt.

Nhưng nàng thích cái cảm giác này…..Có lẽ là cảm giác khi nhìn thấy hắn tức giận vì hồng nhan, khiến cho tâm nàng động, đương nhiên nàng cũng biết, hành động đó của hắn cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Nhưng dù sao trong mấy năm gần đây, hắn cũng chưa bao giờ để ý đến nàng như vậy…..Đương nhiên, đối với bọn họ điều đó cũng không cần thiết.

Hắn, Thượng Quan Kinh Hồng cùng với nàng giống nhau, đều là cùng một loại người, cũng đủ lý trí, giả nhân giả nghĩa.

Mà đối với hắn mà nói, nàng vẫn là đặc biệt nhất, trong lòng hắn có nàng, nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Nhưng lúc này, nghe thấy hắn nói như vậy trong lòng cũng khó tránh khỏi một trận thất vọng.
“Từ sau ngày đại hôn của ngươi chúng ta vẫn chưa có gặp lại, về sau muốn gặp lại càng không dễ dàng gì…….Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi một chút, ta biết, ngươi là bởi vì ta, cho nên trước đó mới ra tay giúp nhà của ta….”
Nàng tiến đến gần hắn, dựa sát vào trong lòng ngực hắn.
Lão Thiết đang đứng bên cạnh Duệ vương liền lặng lẽ rút lui vào trong bóng tối.
Duệ vương nhẹ đẩy nàng ra, nhẹ giọng nói: “Tình Ngữ, ngươi hiện tại ra ngoài rất nguy hiểm, trở về đi.”

“Kinh Hồng, dành cho ta thời gian một chén trà thôi có được không?”
Duệ vương “Ừm” một tiếng, đem áo choàng đang mặc trên người mà lão Thiết vừa đưa cho hắn cởi xuống….Lão Thiết suy nghĩ rất chu đáo, biết ban đêm có tuyết rơi, cho nên liền qua chỗ Bích Thủy lấy ngoại bào cùng áo khoác mang đến cho hắn.

Đương nhiên, với thân thể của hắn thì cũng không cần những thứ này, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của một người đã đi theo hắn nhiều năm.
Cầm lấy áo choàng, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên nghĩ tới một cái gì đó, tựa hồ như đã quên mất chuyện gì.

Đem áo choàng lông khoác lên trên người nữ tử tên gọi Tình Ngữ, hắn mỉa mai nhếch khóe miệng: kia hẳn cũng không phải chuyện gì quan trọng, bởi hắn trước nay chưa bao giờ quên người nào hay sự việc nào quan trọng.
Tình Ngữ vui vẻ trong lòng, khập khiễng bước đến hôn lên yết hầu của hắn, lôi kéo cánh tay hắn hướng đến trên thân thể chính mình.
“Gia, người nọ vừa đưa tới tin tức, nói tình huống cực kỳ cấp bách, hỏi người có thể hay không qua đó một chuyến.”
Đột nhiên tiếng bước chân cùng thanh âm ho nhẹ của lão Thiết truyền đến, rất nhanh đã phá vỡ giây phút kích tình của hai người.
Duệ vương bình tĩnh buông nàng ra, sức nặng trên vai nàng cũng rất nhanh liền rời đi….Nam nhân đã thu hồi lại áo khoác: “Thứ này nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất phiền toái, ngươi trước nên trở về đi đã, ta và ngươi ngày khác tái kiến.”
Tình Ngữ gật đầu, hơi hơi mị mâu nhìn nam nhân cùng lão Thiết đang nhanh chóng rời đi.
Người nọ rốt cuộc là ai? Hẳn là cơ sở ngầm của hắn đi, nàng nhớ rõ, ở phủ Duệ vương đêm đó, nàng cũng nghe thấy lão Thiết bẩm báo, nói người nọ mang đến tin tức của Kiều Sở.
******
Cùng thời điểm, trong khu vực đi săn của thái tử, rừng tối đen như mực.
Một phen dây dưa, thái tử đem nữ nhân trong lòng nhẹ nhàng đẩy ra, giọng khàn đi: “Nói đi, tiểu yêu tinh.”
“Điện hạ thật là xấu….” Nữ nhân y phục xộc xệch, hơi hơi hờn dỗi một tiếng, sau đó hạ giọng nói: “Hôm nay, thời điểm trận đấu thứ hai diễn ra, Duệ vương vẫn hôn mê…..”
Sau một lúc lâu, thái tử hơi hơi cười lạnh ra tiếng: “Xác thực là như thế? Chuyện con mồi rốt cuộc là như thế nào? Cả chuyện đánh nhau giữa Ngũ đệ và Cửu đệ….nói vậy cũng là giả?”
“Tựa hồ là….chủ ý của Kiều phi.”

Bình Luận (0)
Comment