Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 179


Nàng tưởng nước mắt của nàng đã sớm chảy khô, thật không nghĩ tới, lúc này lại bật khóc….Nàng thật sự cho rằng chính mình đã đủ kiên cường…
Hạ vương thấy nàng khóc, ngược lại luống cuống tay chân, thô dát điệt thanh an ủi nàng: “Ngươi chớ khóc, ngươi nếu không thích liền không cần uống đâu.”
Hắn chuyển sang bực mình với bát canh, liền muốn đem bát canh này quăng đi, đột nhiên lại như sực nhớ tới cái gì, hắn nhíu mày đem bát canh thả vào lại trong giỏ, sau đó cẩn thận lấy nắp đậy lại, chuyển người đi dỗ dành nàng.
“Kiều Sở, ngươi uống một ít thôi cũng được…Trong bát canh này ta có thả vào Bách thảo hoàn, dược này rất trân quý, mặc dù không thể trị tận gốc độc thương lợi hại, nhưng có thể chống lại tác dụng của thương độc, đối với thân thể rất có lợi.

Phụ hoàng ta cũng chỉ có hơn mười viên…Đại ca, Nhị ca, Bát ca, ta cùng tiểu Cửu mỗi người cũng chỉ được hai viên, lúc trước ở trong doanh trướng ta đã cho ngươi ăn một viên, hiện tại đây là viên cuối cùng.”
Bách thảo hoàn? Cái tên này hình như nàng đã từng nghe qua……
Kiều Sở ngẩn ra, lập tức nhớ tới, đêm trước khi đi săn, lúc nàng trốn ở trong thư phòng của Thượng Quan Kinh Hồng đã từng nghe Trầm Thanh Linh nói qua, nếu không phải nhờ viên thuốc Bách thảo hoàn của Thượng Quan Kinh Hồng mà ngay cả hắn cũng luyến tiếc ăn vào, nàng ta liền không có khả năng còn trụ được mà trở về gặp hắn.
Hạ vương thân phận tôn quý, cho nên có vật trân quý gì mà hắn không có, nếu hắn nói dược này trân quý, kia chỉ có thể chứng minh viên thuốc này là cực kỳ trân quý….
Tầm mắt nàng lại càng trở nên mơ hồ, không hiểu vì sao trong lòng lại đột nhiên sinh tức giận, nàng gắt gao nhìn hắn, thật mạnh cự tuyệt nói: “Bát canh này cửu gia vẫn là nên lấy đi thôi, Kiều Sở cùng ngươi bất quá chỉ là giao tình hời hợt, nhận không nổi cái thứ quý trọng gì đó đâu!”

Hạ vương ngẩn ra, trong lòng cũng lập tức dâng lên một cỗ tức giận, từ nhỏ đến lớn, hắn khi nào thì bị người mắng qua như thế này? Mặc dù hoàng đế đối với hắn thỉnh thoảng vẫn có lời răn dạy, lại cũng là thương yêu thái tử nhất, nhưng đối với hắn cũng là cực kỳ yêu thương…Vậy mà nữ nhân này lại mắng hắn, hắn toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, vậy mà nàng lại muốn lấy oán trả ơn sao?
Hắn giận nàng, nhưng trong mắt lại vẫn chứa đựng bóng dáng của nàng, nhìn thấy nàng bộ dáng tóc mai rối loạn khoác trên người áo hồ cừu hắn tặng…Áo hồ cừu ngàn năm này, hắn trước nay chưa bao giờ cho phép ai chạm vào, nhưng thời điểm gặp nàng đứng ở trước cửa Kim Loan điện, hắn thật không biết như thế nào lại giống một tên ngốc tử đem đó cho nàng.
Lúc này, hai mắt nàng đỏ lên nhìn hắn, không hiểu sao sự tức giận mãnh liệt của hắn lại đột nhiên trở nên vô lực, ngực bởi vì tức giận cho nên vẫn còn phập phồng, nhưng lại chỉ có thể siết chặt nắm tay, cũng đồng dạng hung hăng trừng mắt nhìn lại nàng.
Kiều Sở nhìn thấy rõ hắn một bộ dáng làm thinh không nói gì, làm cho lòng nàng lại càng thêm bối rối…Hắn không nên là cái bộ dáng như thế này, lúc nàng mới gặp hắn, hắn có bao nhiêu kiêu ngạo…..
Lòng nàng hỗn loạn, nhưng không có lựa chọn nào khác, cuối cùng cười lạnh nói: “Thời điểm hoàng thượng hỏi ta muốn đem phần lễ vật chuyển tặng cho ai, ta trước hết là nghĩ đến Thượng Quan Kinh Hồng, sau đó là nghĩ đến Nguyên Bảo, cuối cùng mới là nghĩ đến ngươi! Ta nghĩ ta có thể dùng phần lễ vật này đi đổi lấy tự do cho Nguyên Bảo, sau lại nghĩ, ngươi có lẽ cũng có thể giúp ta cứu Nguyên Bảo, hơn nữa ta còn đang mắc nợ ngươi một cái ân tình, cho nên chi bằng đem phần lễ vật này chuyển tặng cho ngươi.

Ngươi có hiểu hay không, trên đời này mọi thứ đều là đồng dạng trao đổi! Ta không cần lòng tốt của ngươi, ta không cần ngươi giúp ta đem Nguyên Bảo thả ra, ta cũng không cần Bách thảo hoàn của ngươi! Ta không nhận nổi, ngươi có hiểu không, ta còn không nhận nổi, Thượng Quan Kinh Thông, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không!?”
Hạ vương vốn cho rằng chính mình đã chạm phải giới hạn của sự phẫn nộ, sẽ một cước đá văng bát canh kia, sau đó lập tức phất tay áo rời đi…Nhưng nào biết, lúc này hắn ngược lại đã không còn tức giận nữa.
Hắn phát hiện hắn thế nhưng lại phạm tiện đi thích nàng đến cái mức độ này, bởi vì nàng vừa cắn răng nói xong chính là cái tên của hắn, không phải là Cửu gia hay cái gì, nàng gọi hắn một tiếng…Thượng Quan Kinh Thông.
Hắn thích nàng gọi hắn là Thượng Quan Kinh Thông.

Hắn siết chặt hai tay mình.
Khí lực của hắn quả thật rất lớn.
Ngày hôm qua khi hắn nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng chỉ một kiếm đã chặt đứt cây đại thụ, lúc đó hắn mới biết được võ công của vị ca ca này cao đến mức nào.

Nếu bàn về võ công, hắn có lẽ không bằng Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng nếu luận về lực dũng, Thượng Quan Kinh Hồng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Khí lực như vậy, chỉ thoáng dùng lực một chút cũng đủ để bóp chết nàng.
Trong nháy mắt trước đó, hắn quả thật đã muốn bóp chết nàng đi.
Chính là, ngay lập tức hắn liền phát hiện, bản thân hắn hoàn toàn không thể đối với nàng sinh khí.
Không có chút biện pháp nào.
Hắn chỉ muốn đem nàng hung hăng ôm vào trong lòng, chỉ muốn đem toàn bộ nước mắt trên mặt nàng gạt đi sạch sẽ…

Nhưng hắn không dám.
Nàng là tẩu tẩu của hắn.
Hắn càng sợ chính là, nhìn thấy trong mắt nàng đối với hắn sinh ra sự chán ghét.
Hắn hiểu được ý tứ trong những lời này của nàng, nàng đã bắt đầu cảm nhận được tình ý của hắn rồi.
Chỉ là nàng không thể nhận nó.
Kiều Sở cắn chặt răng, chỉ nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn đến bát tử sa đặt dưới mặt đất: “Kiều Sở, ta không cần ngươi phải trao đổi với ta, ta không thiếu thứ gì cả, Bách thảo hoàn không còn liền coi như không có đi, ngươi chỉ cần nói với ta, phải như thế nào ngươi mới bằng lòng uống bát canh này, ta sẽ làm theo lời ngươi, coi như là ta mắc nợ ngươi thôi.”
Nếu như những người đối tốt với nàng trên đời này đều là vì một cái gì đó, Tần Ca cùng tiến sĩ là vì Lâm Vũ; Mịch La là vì “Kiều Sở”; Đô Mã cùng Mỹ Nhân là vì ân cứu mạng; Tứ Đại là vì tình cảm chủ tớ nhiều năm; Thượng Quan Kinh Hồng là vì Thường phi…Vậy người nam nhân trước mắt này là vì cái gì.
Đơn giản chỉ là vì nàng không phải sao………Mặc kệ nàng là Kiều Sở hay vẫn là…….Hải Lam?
Nàng hướng cái giỏ trên mặt đất nhìn lại, ở đáy giỏ có đặt một mảnh thiết mỏng, bên trên rải đầy những cục than nhỏ, than vẫn còn đỏ rực bốc lên hơi nóng.

Nàng dùng sức chà lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại chảy càng nhiều, nàng muốn nói gì, rốt cuộc nói không nên lời, chính là miệng khàn khàn mơ hồ không rõ nói ra hai chữ, ta uống.
Nàng còn đang muốn bước qua, nhưng chân chỉ vừa mới nhấc lên, cả thân mình đã bị người gắt gao ôm vào trong lòng.

Hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy nàng, áo bào nam tử thoang thoảng một cỗ mùi hương hỗn thanh nhựa thông cùng hổ phách…Hắn hiện tại không có mặt áo cừu tử, thân mình cả hai người dán sát vào nhau, cho nên nàng có thể cảm giác rõ ràng được tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, còn có cả hô hấp thô ách của hắn phả lên trên đỉnh đầu nàng.
Nàng biết, hắn là kiểu người chơi bời có kinh nghiệm, bằng không sẽ không mang theo nhiều áo cừu tử như vậy ra ngoài, mà lúc này hắn lại không có mặc áo cừu tử, chính bởi vì toàn bộ áo cừu tử đều đã bị hắn đem đi tặng, liền ngay cả nhất kiện mà hắn vốn mặc trên người…Trước thời điểm hắn mang nàng đến hội lửa trại hắn đã bỏ đi một lúc, khi đó hắn bỏ đi chính là để tập hợp lại đủ bốn kiện áo cừu tử….
Thân mình nàng nguyên bản cứng ngắc trong lòng hắn lại đột nhiên trùng xuống, lần nữa bật khóc, không chút kiêng nể gì khóc rống lên…Hắn khẽ thở gấp gọi tên của nàng, ở trên đỉnh đầu nàng thật mạnh ấn xuống một nụ hôn……….
******
Trong rừng đông thụ.
Không cần lo lắng sẽ phát ra tiếng động, thật sự không cần.
Bởi vì mọi người vốn vẫn khẩn trương nhìn về phía hai người kia….cho tới giờ khắc vẫn tuyệt đối im lặng không dám phát ra tiếng động.
Ngay khi nghe Hạ vương nói một câu “Chính ngươi cô linh linh một mình ở trong trướng, Thượng Quan Kinh Hồng không hỏi mặc kệ, thậm chí ngay cả ăn uống cũng không có lấy một người hầu hạ, ta sai người đem cho ngươi vài thứ kia…đầy mỡ tinh lãnh, ngươi kỳ thật làm sao ăn…nhưng ngươi cũng rất nhanh đã đem toàn bộ những thứ kia ăn sạch”, mọi người đều cả kinh, lặng lẽ nhìn thoáng qua nam nhân thiết mặt đứng ở phía trước, liền không dám nhìn nữa___thật sự là không dám nhìn nữa.

Chỉ nhớ rõ lúc đó, thân mình cao lớn của nam nhân chấn động mạnh một cái______

Bình Luận (0)
Comment