Tay hắn rốt cuộc vẫn bất động.
Mặt đối mặt, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lùng nhìn bàn tay của chính mình, cùng bàn tay của nàng kề sát bên cạnh tay hắn.
Hắn bị thương thì đã sao, nếu hắn muốn dùng cường lực áp chế nàng thì nàng căn bản cũng không thể kháng cự.
Nhưng hắn không thể làm như vậy.
Kông phải không thể, mà chính là không dám.
Thật buồn cười, hắn vậy mà lại không dám.
Tuy hắn không thể nhớ được chuyện giữa nàng và hắn trước kia, nhưng thời khắc nhìn thấy nàng vén làn váy, hai gò má trắng bệch vội vã chạy vào y lư, miệng nói “Lữ tiên sinh, ta đáp ứng ngươi”, lúc ấy cảm giác bỡ ngỡ xa lạ khi vừa mới tỉnh dậy của hắn chợt có chút phai mờ…
Lúc ấy, sự hoảng sợ cùng bi ai trong mắt nàng nhất thời làm cho hắn còn không kịp đau buồn cho đống trí nhớ đã bị phủ đầy bụi của chính mình, làm cho hắn còn không kịp mê mang, điều duy nhất hắn nghĩ chính là không muốn nàng bị bất kỳ thương tổn nào.
Hắn chỉ nghĩ nếu hắn cứ mãi mơ mơ hồ hồ thì sao có thể bảo hộ được vị “Tiểu thư bỏ nhà đi” này của hắn?
Hắn không biết vì cái gì lại có cái loại cảm giác mãnh liệt đó, hắn lại càng không biết nàng sẽ đáp ứng Lữ Tống cái gì, hắn chỉ biết là, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng đáp ứng! Hắn chỉ biết là, hắn muốn cùng nàng một chỗ!
Nàng đối đãi với hắn như vậy là bởi vì trong lòng nàng có người kia, nàng đã từng nói qua trong lòng nàng có người khác.
Nhưng hắn sẽ không để cho nàng yêu kẻ khác, sẽ không! Tuyệt đối không!
Chính là hiện tại, nàng cũng giống như vừa rồi vậy, sắc mặt tái nhợt, vì thế hắn cũng vô phương cho phép bản thân làm ra chuyện gì tổn thương đến nàng.
Hắn cắn răng đứng lên, thản nhiên nói, ta ra ngoài ngủ.
*****
Hắn đã trở thành một con người khác, nàng không thể phân biệt rõ nữa.
Tham, sân, si, ngạo mạn, nghi ngờ…nàng thủy chung thấy không rõ nữa.
Kiều Sở nhắm chặt mắt lại, bên tai nghe được thanh âm cửa mở ra rồi đóng lại, nàng muốn gọi hắn nhưng chung quy lại không thể mở miệng, tim khó chịu bỗng dưng lại bắt đầu trở đau.
Trước đó vốn đã có dấu hiệu phát tác rồi.
Là tâm tật của nàng phát tác, hay là do độc của Thượng Quan Kinh Hồng hay là độc dược của Kiều Mi?
Thời điểm nàng còn ở Duệ vương phủ đã từng uống tâm liên của Thượng Quan Kinh Hồng, tâm tật mặc dù vĩnh viễn không thể chữa khỏi, nhưng cũng rất ít khi bệnh phát tác.
Nàng đột nhiên nhớ tới Kiều Mi đã từng nói qua với nàng rằng mỗi định kỳ nàng ta sẽ đem giải dược kiềm chế độc dược cho nàng dùng.
Nàng còn chưa có lấy được giải dược đó, chẳng lẽ lúc này chính là lúc độc dược phát tác sao?
Nàng đau tựa như có hàng ngàn lưỡi dao sắc bén đang xuyên thẳng vào trái tim mình, nàng cũng vô lực chống cự, chỉ có thể mặc cho độc dược ăn mòn, nàng phủ tay trước ngực, thống khổ không ngừng lăn lộn…
*****
Thượng Quan Kinh Hồng ngồi xuống bậc thềm, nhìn bầu trời đầy sao cùng ánh trăng trên cao, tay theo bản năng liền sờ soạng trước ngực lôi ra một thứ gì đó.
Hắn miễn cưỡng liếc mắt nhìn đồ vật nắm trong tay, nguyên lai kia chính là một cây sáo ngọc.
Nếu kiếp sau vẫn là lặp lại
Liệu ngươi còn có thể một lần nữa quan tâm…
Một thủ khúc xa lạ không hiểu tại sao lại vang lên bên trong đầu hắn, hắn tự giễu cười cười, đem cây sáo đặt bên miệng, đột nhiên lại nghe được thanh âm thống khổ từ bên trong phòng truyền ra, lập tức phất vạt áo bật dậy vội vàng đẩy cửa đi vào.
Sáo ngọc nằm lăn lóc trên mặt đất.
****
Tình cảnh trong phòng đập vào mắt thiếu chút nữa khiến tim hắn cơ hồ vỡ vụn.
Vẻ mặt Kiều Sở đầy thống khổ nằm trên giường, đôi môi nhiễm một mảng máu tươi, miệng không ngừng mấp máy.
……
Trước mắt tối sầm, tầm mắt mông lung vốn đã không thể nhìn rõ vật, Kiều Sở không thể phân biệt nổi rốt cuộc là ai đã đem nàng ôm vào trong lòng.
Cơn đau mãnh liệt khiến cho nàng cơ hồ không thể thở nổi nữa.
Cảm giác thế này có phải là cảm giác trước khi chết hay không?
Nàng theo bản năng chụp lấy vạt áo của nam nhân.
Nàng muốn mở miệng gọi tên ai đó, nhưng đột nhiên nhớ tới…Tần Ca đã có Lâm Vũ, còn Thượng Quan Kinh Hồng đã có Thanh Linh.
Nàng kinh ngạc ngưng mắt nhìn người nam nhân trước mắt, nhìn hắn từ đầu mày đến cuối mắt đều là kinh đau cùng thương tâm, mái tóc dài đen như mực phiêu phiêu, nàng đột nhiên ý thức được, người này chính là trượng phu của nàng, là Thượng Quan Kinh Hồng.
Bọn họ đã từng bái đường, cũng đã cùng ngủ chung một giường.
Cũng giống như Lang Lâm Linh, nàng cũng là thê tử của hắn.
Âm kém cũng tốt, dương sai cũng thế, mặc kệ ai trách móc nàng chen ngang vào tình yêu của hắn, mặc kệ trong lòng hắn vốn không hề có nàng, nhưng nàng vẫn là thê tử của hắn.
Trong lòng nàng đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng, nhất thời cũng quên đi thân thể của chính mình, chỉ là theo bản năng nghĩ muốn, nghĩ nếu nàng nhịn không qua đêm nay, vậy tại sao không thử một lần bỏ qua tất cả mà chiếm đoạt thứ gì đó cho riêng mình.
“Kiều Sở, nói cho ta biết, người làm sao vậy, người bị thương ở đâu?”
Thanh âm hoảng hốt kinh sợ của hắn trôi vào tai nàng, khiến cho nỗi oán hận trong quá khứ đột nhiên như lắng xuống đáy lòng, nàng không muốn tiêu phí lời lẽ đi trả lời hắn, đau đớn quả thật khiến cho mỗi một chữ nàng nói ra cũng là quá mức gian nan, nàng chỉ tiến sát vào trong lòng hắn, cúi đầu nhàn nhạt nói: “Chỉ một đêm nay thôi, ngươi hãy ở lại bên cạnh ta, đừng đến chỗ Lang Lâm Linh, cũng đừng giả bộ ở chỗ này của ta qua đêm chỉ vì ngươi muốn đi gặp Trầm Thanh Linh, có được không?”
Hơi thở nặng nề của hắn dừng lại trên trán nàng, thân thể nàng bị nam nhân ôm vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ của hắn cơ hồ muốn đem nàng khảm vào trong ngực hắn.
Nàng nghe hắn cắn răng trầm thấp nói: “Kiều Sở, người kia đối đãi với người như thế, vì cớ gì người còn nghĩ tới hắn ta, có ta ở cùng người như vậy còn không tốt sao? Người muốn cái gì ta cũng có thể cho người, chúng ta cùng nhau ở chung một chỗ, vĩnh viễn không có kẻ khác, có được không?”
Hắn nói mà khớp hàm tựa hồ run rẩy, nàng nhận ra hắn là đang bi phẫn, lòng nàng mạnh chấn động, thần thức cũng dần tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn nam nhân đang ôm chặt lấy mình.
Đột nhiên hắn ôm ngang lấy người nàng, bộ dáng có chút dữ tợn, thật sâu hôn lên môi của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta hiện tại liền mang người đi tìm tộc chủ, người cố nhịn một chút, rồi sẽ ổn thôi…”
Nàng cười khổ, nói: “Hắn cũng không thể cứu được ta, Nhược Tuyết công chúa đã từng nói, ở nơi này chỉ có Lữ tiên sinh mới có thể cứu người, tộc chủ thuật pháp tuy mạnh nhưng cũng không thể cứu người, ngươi đừng quên ngươi cũng là do Lữ tiên sinh đích thân cứu.
”
Sắc mặt Thượng Quan Kinh Hồng đại biến, đem nàng thả xuống giường, phẫn nộ co chân đá vào chiếc ghế bên cạnh.
Không lẽ y thuật của hắn cũng mất rồi ư? Trong lòng nàng càng thêm tuyệt vọng, nhìn thấy sau lưng hắn đã thấm ra một tầng máu, ngực nàng đau, nhưng lại vì hắn mà đau.
Nàng vươn tay muốn kéo tay hắn, hắn lập tức liền nắm lấy tay nàng.
Nàng nói: “Miệng vết thương của ngươi lại bị nứt ra rồi, ngươi mau đi băng bó đi.
”
Hắn lại giống như không nghe thấy lời nàng, miệng vết thương đến nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lần nữa ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi tìm tộc chủ, ta tin hắn nhất định sẽ có biện pháp.
”
Kiều Sở nhìn hắn kiên định nói với nàng, ánh mắt cuồng loạn, trong lòng nàng thống khổ, chợt vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên bạc môi mỏng của hắn.