Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 22


Kiều Sở nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Có lẽ là vào được chứ, ngươi đừng quên trong tay chúng ta còn hai chiếc chìa khóa chưa sử dụng, trong hai chiếc chìa khóa này tất có một chìa có thể mở một trong những cánh cửa đó”
Kiều Dung kích động bắt lấy bả vai Kiều Sở, giọng run run: “Ngươi đã biết trước rồi?”
Kiều Sở lắc đầu: “Không phải, ta chỉ vừa mới xác định được thôi, có điều lúc ở bên trong căn phòng kia nhìn thấy xâu chìa khóa ta cũng đã cảm thấy nghi ngờ.

Trong phòng chỉ có một chẩm khóa, mà xâu chìa khóa không hiểu sao lại có ba chìa, cho nên ta mới lưu tâm đến nó”
Kiều Dung liên tục gật đầu, lại tập tức nhớ tới một chuyện, vội la lên: “Liệu có đủ thời gian không? Phòng nhiều như vậy, mà chúng ta lại phải giống như lúc nãy, cầm từng chiếc chìa khóa đi thử sao?”
Kiều Sở không trả lời, hỏi lại: “Còn nhớ chiếc chìa khóa lúc nãy đã dùng rồi không?”
“Đương nhiên” Kiều Dung ngạo nghễ nói.
Kiều Sở khẽ nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ: “Vậy chỉ còn lại hai chiếc chìa khóa cần thử.


Nếu chỉ có một người thì thời gian nhất định không đủ, nhưng chúng ta có hai người, ngươi nhìn thử xâu chìa khóa đi, ta đoán có thể tách từng chiếc ra được”
Kiều Dung quan sát xâu chìa khóa, ở chính giữa quả nhiên có khe hở nhỏ, vui vẻ nói: “Quả nhiên không gắn liền với nhau, chúng ta có thể tách ra rồi đem đi thử”
Kiều Sở tiếp nhận một chìa khóa từ trong tay Kiều Dung, cười nhẹ nói: “Đã có ba chiếc chìa khóa, cửa trước hẳn là cũng đã bị khóa, nhưng chúng ta chỉ phải đem hai chiếc chìa khóa này đi thử, chiếc chìa thứ ba này không cần phải lo nữa”
Kiều Dung chạy nhanh tới trước một căn phòng, đem chìa khóa cắm vào xong buồn bã nói: “Kiều Sở, đây là lý do trước đó ngươi nói với ta phải không? Ngươi lúc đó mặc dù không biết rõ toàn bộ ý đồ của Đông Lăng hoàng đế nhưng dựa theo manh mối ngươi cũng đoán được một người thì không thể hoàn thành trận đấu này?”
“Phòng này không phải.” Kiều Sở vừa đổi sang thử một căn phòng khác, nghe vậy đáp: “Lúc chúng ta đem ba chiếc khóa đi thử, ta lại lần nữa nghĩ tới lời quan nghi lễ nói.

Bà ta đã nói, mỗi tổ sẽ chọn ra hai người tiếp tục vào trận thứ hai.

Ta mới thấy kỳ, vì sao lại phải là hai người? Có phải sau đó có việc gì cần phải có hai người mới làm nổi không?”
Kiều Dung đột nhiên hỏi: “Ngươi vì sao lại lựa chọn hợp tác với ta?”

Kiều Sở cố nuốt xuống vị tanh đã trào lên tới yết hầu, vẫn thản nhiên nói: “Đông Lăng hoàng đế là ai? Ông ta sớm đã nhìn ra giữa ta và ngươi có hiềm khích, đem chúng ta gộp chung vào một tổ, hẳn là nghĩ chúng ta sẽ vì hiềm khích mà không cùng nhau hợp tác.

Ta giúp ngươi, chỉ là muốn cho người ở Triêu Ca này biết, Bắc địa tuy là nơi hoang dã, nhưng người ở đây không phải kẻ ngốc, chúng ta cũng có thể tự quyết định quyền lợi cho chính mình.”
Kiều Dung hơi chấn động, sau cười lạnh: “Đừng tưởng rằng ngươi đem lòng tốt bán cho ta thì ta cũng sẽ đối đãi tốt với ngươi.”
Hai người vừa nói chuyện, cũng đã thử được bảy, tám căn phòng.
“Tùy ngươi” Kiều Sở nhún nhún vai, đột nhiên dưới tay trùng xuống, tim nàng cũng nảy một cái, hô lên: “Kiều Dung, lại đây”
Cửa đã mở! Giá sách, trường kỷ, lư hương, tất cả cảnh trí bên trong đều hết sức quen thuộc.

Cửa trước quả nhiên có một chẩm khóa khóa trái.
Kiều Dung nhìn khắp bốn phía, vừa mừng vừa sợ: “Đây là là căn phòng đầu tiên chúng ta vào a, không ngờ chúng ta trở về đúng ngay chỗ này”
Từ nơi này xuất phát, cuối cùng lại trở về.
Kiều Sở nhìn thoáng qua đàn hương đang cháy trong phòng, cả kinh: “Kiều Dung, đi mau, đàn hương sắp cháy hết rồi.”
Kiều Dung cũng không dám chậm trễ, bôn tiến về phía trước, đưa chiếc chìa khóa thứ ba cắm vào ổ khóa.

Bình Luận (0)
Comment