Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 262


Cánh tay thái tử còn đang cứng ngắc định ở phía trước thân cây, Kiều Sở đột nhiên tỉnh táo lại, không chần chờ nữa, lập tức bước ra khỏi gốc cây.
Mọi người vốn đều đang dán mắt về phía bên này, sau khi nghe được lời của Thượng Quan Kinh Hồng, trong lòng đã kinh nghi, lúc này nhìn thấy nàng bước ra, không biết là khiến cho vị Nguyên phi của vị hoàng tử nào phải hô nhỏ lên một tiếng.
Xem thần sắc bọn họ có lẽ phần nhiều là vì nhìn thấy dung mạo xấu xí của nàng.

Một lời của Thượng Quan Kinh Hồng quả nhiên là rất có tác dụng.
Kiều Sở sờ sờ lên mặt, cái khăn của nàng vừa rồi đã bị Hạ vương tháo xuống mất rồi, nàng khẽ cười khổ, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu đối diện với mọi người.
Nàng không nhìn Hạ vương, cho dù hắn đang đứng ngay bên cạnh thái tử.

Ở bên trái, thái tử nâng mi nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, ở bên cạnh, Kiều Mi trong mắt hơi biến sắc, còn Kiều Dung lại lộ vẻ bối rối.
Không biết là ai mà có thể khiến cho vị công chúa cành vàng lá ngọc này sợ hãi như thế?

Nàng âm thầm run rẩy, rốt cuộc ánh mắt cũng từ từ chuyển về sườn bên phải.
Cách đó vài bước, bên cạnh Trữ vương, là Duệ vương dẫn theo đám người Duệ vương phủ, mâu quan nhợt nhạt nhìn nàng: “Cuối cùng cũng chịu ra?”
Thần sắc của hắn cực đạm, nhưng không thể che giấu sự mãnh liệt hiện lên rõ ràng trong mắt, nàng không biết là vì cái gì.
Là hận sao?
Bởi vì hắn bắt gặp thê tử của hắn ở cùng đệ đệ hắn.
Liền ngay cả trong mắt Trữ vương và đám người Duệ vương phủ cũng là trách cứ nàng, thử hỏi bản thân hắn sao có thể không hận cho được?
Chính là chỉ mới vài giờ không thấy nhưng lại ngỡ như mấy chục năm không gặp.

Nhìn thấy khóe miệng hắn cười khẽ khiến cho cổ họng nàng như bị chặn lại, muốn kêu cũng kêu không được, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, lại càng không cho phép mình lãng phí thời gian đi nghĩ nhiều, lập tức xoay người cúi đầu: “Gia, Kiều Sở biết sai rồi, là Kiều Sở không nên tùy tiện ra khỏi phủ”
Nàng nói xong lại hướng thái tử cùng Hạ vương quỳ xuống nhận lỗi: “Là lỗi của Kiều Sở đã tự tiện xông vào phủ của Cửu gia, còn làm mất nhã hứng của thái tử điện hạ”
“Bát…..Bát tẩu đa lễ, Bát tẩu đến bổn phủ dạo chơi chính là vinh hạnh của Hạ vương phủ”

Hạ vương đáp lại nàng, giọng đã có chút khàn đi.
Lòng nàng cảm giác cực kỳ phức tạp, nhìn thái tử nhàn nhạt liếc nàng, nói, Kiều phi chớ bận tâm, lại hướng thái tử cúi người một cái.
Thái tử dường như nhận ra trên mặt nàng không có nửa điểm khiếp sợ, mặt mày hắn hơi có vẻ nhăn nhó, trong mắt lại là một mảnh rét lạnh đến dọa người.
Nàng cũng không phải là không sợ, không biết vì sao trong thâm tâm nàng theo bản năng lại có chút sợ hãi đối với nam nhân này.

Trên lưng đột nhiên trầm xuống, nàng cả kinh, nguyên lai là Thượng Quan Kinh Hồng đã ôm lấy nàng, hơi thở của hắn bao phủ khiến cho nàng tâm loạn, rồi lại làm cho nàng biết vậy mà thêm kiên định.
Hắn dìu nàng đi đến trước mặt thái tử, nàng nhìn trong mắt hắn vẫn là ý cười nhợt nhạt, hơi hơi nghiêng đầu ghé sát bên tai thái tử nói: “Nhị ca, kế một hòn đá ném hai con chim quả là một kế rất tốt, làm cho thần đệ biết được rất nhiều chuyện, Nhị ca tự mình đi bắt rùa, nhất định là rất thú vị, chính là thần đệ khuyên Nhị ca lần sau vẫn là nên dặn dò người của mình một chút, xem có đúng là nhìn thấy người không đã rồi hẵng lên tiếng, vừa rồi thần đệ xem cảnh xuân ở chỗ này tốt lắm, mới ở trong vương phủ dạo chơi một vòng”
Thái tử không giận ngược lại còn cười, cũng đồng dạng ghé sát miệng bên tai Thượng Quan Kinh Hồng: “Cảm tạ Bát đệ đã chỉ điểm, tuy hạ nhân dưới tay ca ca không được đắc lực cho lắm, nhưng may mắn là nữ nhân thì rất sạch sẽ, thật có vài phần đáng vui mừng đi”
Bàn tay nắm bên thắt lưng Kiều Sở chợt căng thẳng, những người bên ngoài nghe không rõ những lời hai người vừa nói, nhưng Kiều Sở thì nghe rất rõ ràng rành mạch, trong lòng nàng hỗn chiến, đã thấy Thượng Quan Kinh Hồng khẽ liếc mắt nhìn Kiều Mi một cái, thấp giọng cười nói: “Cái đó cũng không hẳn, người ta ai cũng yêu khuynh thành, Nhị ca vẫn là nên cẩn thận một chút, nếu không chẳng may có một ngày nào đó có người tự ý ra khỏi phủ, phải để Nhị ca đích thân đi tìm trong phủ người khác, lúc đó chẳng phải là rất phiền toái sao?”
Thái tử không nói gì, trên mặt vẫn mang ý cười như trước, nhưng Kiều Sở vẫn nhìn thấy được bàn tay buông bên sườn của hắn đã lộ rõ gân xanh.

Cũng không biết là Kiều Mi ở bên cạnh có nghe được những gì bọn họ nói hay không, nhưng trong mắt nàng ta hiện lên một tia hỗn độn, sau đó liền cảnh giác rũ mi mắt che giấu.
Hai người kia có thấy được không?
Có điều, việc giữa Kiều Mi và Thượng Quan Kinh Hồng….chẳng lẽ còn chưa kết thúc sao?
Ván này rốt cuộc là ai thắng ai thua thật là khó nói rõ.
Thượng Quan Kinh Hồng lại cười, đảo mắt liếc qua toàn bộ đám người trong sân, cất cao giọng nói: “Thần đệ trong phủ còn có việc, xin cáo từ trước, không dám làm phiền Nhị ca cùng chư vị huynh đệ nữa”
Chúng hoàng tử tuy là đến theo lời mời của thái tử, nhưng Kiều Sở biết bọn họ cũng kiêng kị Thượng Quan Kinh Hồng, vừa rồi lúc nhìn thấy dung mạo của nàng thì chỉ trừ bỏ vị Vương phi nào đó hô nhỏ lên một tiếng, còn lại những người khác đều không dám biểu lộ ra thần sắc gì kỳ dị, lúc này nghe Thượng Quan Kinh Hồng nói thì đều đồng thanh đáp lại.
Lúc đi ngang qua bên người Hạ vương, Thượng Quan Kinh Hồng thoáng dừng lại cước bộ, giảm thấp thanh âm đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe được mà nói, Cửu đệ, việc điều hộ vệ tránh đi để khỏi lộ một số chuyện cũng có điểm không tốt, bởi vì đồng thời cũng không thể phát hiện ra được có gì khác thường, đặc biệt lại là chuyện không phải của riêng ngươi.
Kiều Sở chấn động, Hạ vương vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích một bước, lúc này đầu nhẹ gật một cái, nàng còn cho rằng hắn sẽ lạnh lùng đáp lại thậm chí là không thèm đáp, nào ngờ lại nghe hắn trả lời: “Đa tạ Bát ca dạy bảo”
****
Bọn họ đi bộ hồi phủ.
Dọc theo một đường, Thượng Quan Kinh Hồng ôm cả người nàng, nhưng chẳng thèm nói với nàng dù chỉ là một câu ngắn ngủn, Kiều Sở chỉ nghe hắn cùng Trữ vương nói chuyện, phần lớn là Trữ vương nói cho hắn biết về một số người một số việc, thẳng cho đến chỗ ngã rẽ Trữ vương cáo từ hồi phủ.


Trữ vương nhìn nàng một cái rồi rời đi, trong mắt hắn biểu lộ rõ ràng vẻ than thở trách cứ.
Trở về Duệ vương phủ, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức buông nàng ra, không nói một lời mà trực tiếp dẫn đám người lão Thiết đi ở phía trước.
Kiều Sở ngẩn người, ngẩng đầu nhìn theo, liền thấy cách đó không xa là Lang Lâm Linh cùng Bích Thủy đang đi tới.
Lang Lâm Linh nhìn nàng một cái, cười hỏi: “Kiều muội muội bướng bỉnh chạy ra ngoài thật sao, sau lại bị gia bắt về à?”
“Sao có thể, tình cờ gặp trên phố thôi” Thượng Quan Kinh Hồng ôm lấy Lang Lâm Linh: “Nàng là nữ chủ chính trong vương phủ này, tư trách tư phạt chính là chức trách của nàng, ta can dự vào làm cái gì, nhưng thật ra ta cũng muốn nhìn xem một chút là ai dám nói nàng chỉ là bù nhìn”
Lang Lâm Linh cười ngọt ngào, cầm lấy tay hắn: “Bữa trưa đã tới rồi, không biết gia muốn cùng thần thiếp dùng bữa hay vẫn là…….”
Kiều Sở thấy nàng ta nói xong liền liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nghe được Thượng Quan Kinh Hồng nói, đương nhiên là đến phòng nàng rồi.
Hai người lập tức liền chuẩn bị quay đi, nàng cười gượng tiến lên: “Gia, gia dùng xong bữa trưa có thể đến phòng của thần thiếp một lát được không?”
Nàng đã cùng Hạ vương nói chuyện rõ ràng, cho nên hiện tại cũng cần cùng hắn nói chuyện rõ ràng, mặc kệ hai người về sau thế nào đi nữa, nhưng nàng không muốn để chuyện hôm nay trở thành nhành cây đâm vào lòng mỗi người.
“Có chuyện gì cứ sai người truyền lại cho ta là được” Thượng Quan Kinh Hồng nhàn nhạt nói, chân mày lúc đó đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Lòng Kiều Sở buồn bã, hai mắt cay cay, nàng định xua tay gạt bỏ, nhưng tay vừa cử động hai vai đột giác lại đau đớn vô cùng, cái loại đau nhức nhói này vừa rồi ở Hạ vương phủ đã xuất hiện qua một lần, nàng nhịn không được hơi chùng vai cúi người xuống, chợt một trận gió quét qua tai, người đã bị ai đó ôm lấy.

Bình Luận (0)
Comment