Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 50


Hắn nói không phải nàng thì sẽ không cưới, mà lúc này trong lòng lại ôm một nữ nhân khác.
Lời nói chót lưỡi đầu môi, nàng làm sao có thể ngây ngốc coi là thật, nhất kiến chung tình lại càng là chuyện không thể.

Thượng Quan Kinh Hồng rất giống như Tần Ca.

Đêm đó, khi mà nàng không một chút đề phòng thì bị Tần Ca ôm lấy, hôm nay, cũng là lúc nàng không đề phòng, Duệ vương nói muốn lấy nàng.

Trong hoa viên, hắn múc nước cho nàng, đem đan dược cho nàng, giúp nàng chữa trị vết thương, mỗi tiếng nói mỗi hành động, thậm chí chỉ là một cái thoáng nhìn lơ đãng, đều chứa đựng sự quan tâm dịu dàng.
Nàng cười tự giễu đem những lời muốn hỏi hắn nuốt hết vào trong bụng, giờ thì nàng chỉ muốn đi thăm Mỹ Nhân mà thôi.
Nhưng tình cảnh trước mắt, là bàn tay Duệ vương đang khẽ vỗ về Lang Lâm Linh, hắn so với nàng ấy cao lớn hơn rất nhiều, hơi cúi đầu ở bên tai nàng ta thì thầm vài câu an ủi.

Lang Lâm Linh ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìn hắn, khóe môi mỏng dâng lên một nụ cười, vừa có chút lo âu lại vừa có chút giận hờn.
Nữ tử đó là một người cực kỳ thông minh, Kiều Sở cảm thấy mình rất khó nhìn ra hỉ giận của người này.


Nàng có nên cắt ngang cái ôm mùi mẫn của bọn họ không đây?
Kiều Sở khẽ thở dài, lại nghe Cảnh Bình cất cao giọng nói: “Gia, Kiều Sở cô nương tới thăm người”
Duệ vương giật mình, cả Lang Lâm Linh cũng nhìn qua, thấy nàng thì hơi cúi người lấy lễ, Kiều Sở cũng vội vàng thi lễ lại.
Lang Lâm Linh vén sợi tóc buông trước trán Duệ vương, tránh ra khỏi vòng ôm của hắn, nhét vào trong tay hắn một cái túi nhỏ.
Duệ vương thoáng nhìn hầu bao trên tay, cầm lấy tay Lang Lâm Linh giữ nàng lại, Lang Lâm Linh thật sâu nhìn hắn một cái sau đó quay người bước ra cửa viện.
Duệ vương vội vàng muốn đuổi theo nhưng gậy trong tay chợt lảo đảo, cả người hắn trùng xuống.
Kiều Sở biết là chân hắn lại đau, cảm giác hỗn loạn trong lòng rất khó lý giải, bông tuyết rớt trên vai nàng, thấm vào áo lạnh lẽo đến thấu xương.
“Cảnh Thanh, mau đưa Lang tiểu thư quay lại đây” Duệ vương lại đứng thẳng người, trầm giọng phân phó.
“Gia yên tâm” Thiếu niên gật đầu một cái liền chạy đi.
Kiều Sở cắn cắn môi, hạ giọng nói: “Bát gia, là tại Kiều Sở đường đột, ta chỉ là muốn đến đây xem nha hoàn kia thế nào thôi, Kiều Sở xin phép đi trước”
Nàng ngưng mắt nhìn sương phòng, xoay người tiến qua đó.
“Sở nhi”

Thanh âm bức bách vang lên sau lưng, khóe miệng Kiều Sở giật giật, ồ, nguyên lai là hắn cũng biết nàng đến đây.

Nàng giả bộ như không nghe thấy, càng bước nhanh hơn, nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân, đột nhiên nghe phịch một cái giống như có vật gì đó rớt xuống đất.

Kiều Sở cả kinh quay đầu, khóe mắt chỉ thấy bụi đất bay đầy trước sân.
“Gia, người có bị thương không?”
Cảnh Bình đứng bên cạnh nàng liền phi nước đại lao qua đó, nàng nghe Phương Minh lo lắng hỏi.

Nàng không thể tiếp tục giả bộ như không thấy gì được, đành quay người trở về chỗ hắn.
Ngay lúc nàng dừng lại trước mặt hắn, hắn mới vừa được Phương Minh cùng Cảnh Bình đỡ đứng đậy.

Phương Minh khẽ nhíu mày, còn Cảnh Thanh trước đó chạy tới cửa viện cũng tức giận nhìn nàng chằm chằm.
“Bát gia, ngài có bị thương không?” Nàng suy tính một lát, không biết nên nói gì mới phải, đành phải đạo văn câu này.
Tiếng nói vừa dứt, cách một chiếc mặt nạ sắt, Kiều Sở rõ ràng vẫn nhìn thấy được ánh mắt nóng rực của hắn, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy ống tay áo của hắn nhẹ nhàng phất một cái, Phương Minh cùng Cảnh Bình dưới chân liền loạng choạng, bị đẩy lùi ra phía sau, lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
Trên vai Kiều Sở tê rần, không thốt lên thành lời.

Hắn trước mặt thuộc hạ của hắn, lại đang ôm chặt lấy nàng!

Bình Luận (0)
Comment