Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 70


Quá canh ba, phong liệt tuyết đại, đêm càng trở nên yên tĩnh.
Bên trong một khách phòng ở phủ thái tử vẫn có tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.
“Mỹ Nhân, ngươi nói xem có phải thái tử đã biết chủ tử chúng ta là người năm đó cứu hắn, cho nên đối với chủ tử chúng ta rất tốt, không giống như ngày đó ở Duệ vương phủ thật đáng giận.

Ngươi xem, đến châu quận tiến cống vải vóc tốt nhất cũng ban cho chúng ta chọn lựa để may y phục, cấp cho chủ tử của chúng ta một cái kinh hỉ”
“Chỉ hy vọng là như thế.”
“Ngươi nói vậy là ý tứ gì a?”
“Tứ Đại, chuyện trong hoàng cung thật sự rất phức tạp”
“Hừ, ngươi thì biết cái gì, ngươi…”
Thanh âm thanh thúy của nữ tử rất nhanh liền đình chỉ, thấp thỏm nói: “Cái kia…Xin lỗi, cha ngươi trước kia cũng coi như là người trong hoàng cung…Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên nhắc tới cái đó.”
“Không việc gì” Một đạo âm thanh thản nhiên nói: “Đều là chuyện đã qua”
Tứ Đại “Ừ” một tiếng, lại hơi rầu rĩ: “Chuyện hôn sự hiện tại đúng là phiền toái…………”
Nàng còn chưa nói hết câu, Mỹ Nhân đột nhiên đứng bật dậy, quát khẽ: “Ai?”
Tứ Đại nghe nàng quát, lòng phát hoảng, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy Mỹ Nhân đã rút ra trường kiếm, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nơi cửa.
“Két” một tiếng, cửa bị mở ra.
Tim Tứ Đại như muốn thót lên tận cổ họng, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm…kéo kéo áo Mỹ Nhân.

Có thể làm cho một người lạnh lùng như Mỹ Nhân trở nên như vậy thật chỉ có một người.
“Chủ tử, người nửa đêm đừng có phẫn ma giả quỷ đến dọa người ta có được không?”
Tứ Đại nói thầm, xoay người đứng dậy tính thắp nến lên.

Thanh âm Kiều Sở ở trong bóng tối nhàn nhạt vang lên: “Nha đầu, câm miệng, tay cũng chớ động, đừng đốt nến”
Tứ Đại sửng sốt, lại nghe Kiều Sở thấp giọng nói: “Mỹ Nhân, sức khỏe ngươi thế nào rồi?”
Tứ Đại bùng nổ: “Chủ tử cô nãi nãi của ta ơi~, từ bữa tối trở về người đã hỏi qua nàng câu này không dưới trăm lần rồi, lại không thấy người quan tâm ta một chút nào, hừ!”
Mỹ Nhân lạnh lùng cảnh cáo: “Câm miệng, còn nói một câu nữa ta sẽ điểm á huyệt ngươi”
Tứ Đại hùng hùng hổ hổ bước tới bên giường cầm kiện áo choàng bên trên bước tới phủ lên người Kiều Sở, nhưng ngón tay chạm qua được cái gì trên người nàng, chỉ cảm thấy tựa như lông tơ mềm mềm, trên người nàng dường như đang khoác cái gì đó, Tứ Đại chỉ hơi kỳ quái xong bò lại trên giường, vểnh hai tai lên.
Kiều Sở bật cười: “Tứ Đại, ngươi yên tâm, một ngày nào đó ngươi trúng độc, chủ tử nhất định sẽ hỏi thăm ngươi sánh ngang nhiều người.”
Trán Tứ Đại nổi vạch đen: “A phi~, này ân cần hỏi thăm vẫn là giữ cho Mỹ Nhân đi.”
Kiều Sở cũng không cùng tiểu nha đầu đùa giỡn nữa, nắm lấy bàn tay Mỹ Nhân, hạ thấp giọng: “Nha đầu, ta cần ngươi giúp ta hai việc.

Nhưng nếu thân thể ngươi không được tốt thì hai chuyện này không dễ thực hiện.”
Tứ Đại, Mỹ Nhân nghe vậy, trong lòng đồng thời căng thẳng.

Kiều Sở đêm khuya tìm hai người bọn họ, tất không phải chuyện nhỏ, nghe ngữ khí của nàng, chỉ sợ là cực khó giải quyết!
Đuôi mắt Mỹ Nhân nhìn lướt qua một vật gì đó rất cứng chủ tử mới vừa nhét vào tay mình………Hình như là một kim bài? Chạm vào đường nét khắc bên trên, dường như là Long đằng chi đồ!
Mỹ Nhân giật mình, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Chủ tử, bất luận thân thể ta thế nào, chỉ cần ta linh hoạt, người muốn ta làm gì, ta nhất định thay người làm được.

Hơn nữa, ta quả thật rất tốt, y thuật của Duệ vương phải nói là phi thường cao siêu.”
“Tốt”, Kiều Sở nắm thật chặt tay nàng: “Ngươi trước tiên giúp ta tìm một người, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết người này là ai, còn người đó ở đâu còn cần ngươi phải ra ngoài tìm người qua đường giáp hỏi thăm một chút.

Mà phải mau mau lên, canh năm đã lâm triều, thời gian chúng ta không còn nhiều nữa.”

Người qua đường giáp____Trán Tứ Đại Mỹ Nhân đồng thời nổi vạch đen.
Tứ Đại có chút bi phẫn: “Chủ tử, người chẳng niệm tình gì cả.

Nửa đêm bên ngoài, tuyết dày gió to sát nhân dọa người, mà chủ tử xông vào phòng của ta với Mỹ Nhân, nói có nhiệm vụ muốn giao cho chúng ta, nhiệm vụ này thần thần bí bí, phía sau hẳn là tình tiết phức tạp, khí thế hào hùng, người như thế nào không ấn định tình tiết vở kịch luôn đi, mà ngay cả chỗ ở của đối phương cũng không biết.”
Kiều Sở xoa nhẹ mi tâm, nghiến răng: “Ngươi đến địa ngục mà cầu niệm tình! Có điều ta biết cái địa phương kia cũng không thể dạy dỗ được ngươi, câm miệng nào”
Nghĩ nghĩ tiếp, lại nói: “Mỹ Nhân, điểm huyệt đi.”
Tứ Đại “Oa” một tiếng: “Tứ Đại đã chết, không cần điểm huyệt, có điều nhớ đốt vàng mã a a a__!”
Hành sự xong, Mỹ Nhân vỗ vỗ hai tay, trở lại bên người Kiều Sở: “Chủ tử, người nói tiếp đi”
Kiều Sở nhẹ nhàng cười, đem Mỹ Nhân kéo đến nơi giường Tứ Đại đang ngồi, xong nói: “Mỹ Nhân, ta muốn ngươi làm hai việc, Tứ Đại cũng có nhiệm vụ, hai nha đầu, những việc này nhất định phải hoàn thành, bằng không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đó”
Tứ Đại Mỹ Nhân liếc mắt nhìn nhau, lúc này tất cả đều thu lại tâm tư đùa giỡn, hết sức chăm chú lắng nghe Kiều Sở thì thầm.
…………
Mỹ Nhân giải huyệt đạo cho Tứ Đại xong hạ giọng nói: “Chủ tử, ta đi đây.”
Tứ Đại hít mạnh một hơi, chủ tử nói vài việc bọn họ sắp phải làm thực sự rất khó khăn, không khó, nhưng lại rất khó, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của nàng.
Tứ Đại nhìn Kiều Sở, Kiều Sở đang đứng ở cửa sổ, nàng vừa mới hé cánh cửa sổ ra một chút, một ít gió lạnh cùng với tuyết tinh liền thổi tới vướng trên người nàng.
Nàng khoanh tay đứng ở đó, giống như đang boăn khoăn tự hỏi mình cái gì, lại giống như ôn nhu nhìn bóng Mỹ Nhân biến mất trong đêm đen mờ mịt.
*****
Canh ba, Hạ vương phủ.
Hạ vương đột nhiên bật dậy, trở tay rút ra thanh hắc kiếm gác bên giường.


Hắn đang ngủ rất say, nhưng bị âm thanh đánh nhau ở bên ngoài đánh thức.
Chăn trên giường khẽ động đậy, một nữ tử tóc dài tán xuống vai từ bên trong nhô đầu ra.
Viên minh châu trên giường phát sáng, chỉ thấy nàng ta dung mạo đẹp như tranh vẽ, mi gian hé ra một tia kinh hãi, nàng mở miệng gọi nam nhân đang muốn đi ra ngoài xem xét, “Gia, có thích khách ư? Thiếp sợ.”
Hạ vương nhướn mày, quay người ôm nàng ta vào lòng rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Nữ tử mừng thầm trong bụng, lặng lẽ cười.

Nàng là Tri Thư, chính là thẻ đỏ cô nương ở nơi phong nguyệt lớn nhất Triêu Ca, quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, quả nhiên là tài mạo song toàn.
Hạ vương trước kia là khách của nàng.

Trước kia, nàng là ca kĩ được người người quyền quý tranh đoạt, hiện tại, nàng là nữ nhân của Hạ vương.

Hạ vương thân phận cao quý, lại chưa thú phi, là nam nhân chạm tay cũng có thể bỏng nổi danh nhất Triêu Ca.

Hắn đối với nàng thật sủng ái, ra tay lại hào phóng, tặng hết thảy trang sức trân quý cho nàng; nàng thích yên tĩnh, lại vì nàng mà mua trạch viện cho nàng ở Kinh Giao.
Người nam nhân này trời sinh tính tình không kiềm chế, trong phủ lại chỉ có vài thông phòng nha đầu.

Nàng xuất thân hèn hạ, tự biết mình không có khả năng trở thành nguyên phi, lại hết lòng hy vọng, có một ngày, nàng sẽ trở thành trắc phi của hắn.
Nàng sao có thể sợ thích khách? Không cần phải nói trong phủ thủ vệ thâm nghiêm, thích khách không thể làm gì được, chỉ riêng võ công của Hạ vương đã là trong vạn người không ai địch nổi, làm gì có nơi nào có thể an toàn hơn bên cạnh hắn?
Nàng rúc vào lòng ngực nam nhân, theo hắn rời khỏi phòng.
Trong viện, phong tuyết còn chưa ngừng, mười mấy tên thủ vệ dưới sự chỉ đạo của tổng quản Hạ Mộc Khang lúc này đã đem thích khách bao vây ở chính giữa.

Kỳ quái chính là, Hạ tổng quản vẫn chưa hạ lệnh bắt giết, chỉ phái người bao vây ở xung quanh.
Hạ vương vung tay lên, chúng thủ vệ lập tức nhường đường cho hắn.

“Sao lại thế này?” Hắn nhíu mày hỏi Hạ Mộc Khang.
Hạ Mộc Khang chần chờ một lát rồi nói: “Người này ban đêm xông vào vương phủ”
Hạ vương cười lạnh: “Khá lắm Hạ tổng quản! Đã ban đêm xông vào phủ, lại còn không mau giết đi, để hắn làm phiền giấc ngủ của gia?”
Hạ tổng quản cười khổ, chỉ một ngón tay vào trong viện: “Gia, nếu là người khác thì nô tài đã sớm xử hắn rồi, chính là trên người hắn…”
Tri Thư nghe được lời của Hạ tổng quản, boăn khoăn, nhíu mi nhìn theo hướng ông ta chỉ, xong kinh hãi giật mình.
Thích khách chỉ có một người, hắn mặc dù đã cải trang, tùy ý cột đuôi tóc, nhưng nhìn dung nhan nhợt nhạt có thể đoán ra được kia chính là một nữ tử.
Nàng có chút hiểu được Hạ tổng quản vì sao không đem nàng kia giết chết, trên người nữ tử có khoác một kiện áo choàng, đó chính là áo cừu tử của Hạ vương!
Phải nói chiếc áo cừu tử này cực kỳ trân quý, chính là áo cừu làm từ lông hồ ly trắng ngàn năm trước kia châu quận đã tiến cống cho hắn.

Nghe nói, tất cả những người thợ cả đời đi săn thú, kinh nghiệm đầy mình đều nói, hồ ly kia đã sống một ngàn năm, linh lực cực đại, lông trắng như tuyết, không một chút tạp mao.
Nàng từng gạ gẫm Hạ vương tỏ ý muốn hắn ban thưởng áo choàng này cho mình nhưng bị hắn từ chối, sao giờ cái áo lại khoác trên người một nữ tử không rõ lai lịch được?
Trong lòng nàng sinh lòng đố kỵ ghen ghét, quả nhiên nghe Hạ tổng quản nói: “Cô nương này mang theo đồ vật của gia tới đây, trước đó gặp người gác cổng nhãn lực không đủ, chỉ nói đêm khuya, thỉnh cô nương ngày khác lại đến, cô nương này liền xông vào vương phủ, cho nên nô tài đi ra nhìn thấy…….”
Hạ vương khoát tay cắt ngang lời hắn, cau chặt mày, trừng mắt nhìn nữ tử đứng trong viện.

Áo choàng này là hắn đưa cho nữ tử kia, sao lại nằm trên người nữ nhân này?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, cảm thấy không hài lòng.

Đồ hắn tặng mà nàng lại tùy tiện đem cho người khác! Có điều, nữ nhân này cũng có điểm quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó thì phải.

Giọng lạnh lùng của hắn vang lên: “Ngươi là ai? Thứ ngươi đang mặc là ai đưa cho ngươi?”
Nữ tử hơi hạ thấp người, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ phụng mệnh chủ tử tới cầu kiến Hạ vương, chủ tử nói, áo choàng này là lễ vật quý giá nhất Cửu gia tặng cho nàng, Cửu gia nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra”
Tri Thư cảm thấy vô cùng căm tức, chủ tử trong miệng tỳ nữ này nhất định là nữ nhân! Hạ vương vậy mà lại đem áo cừu tử tặng cho một nữ nhân! Đuôi mắt đã quét thấy Hạ vương vừa nghe xong khóe môi khẽ dương lên: “Lễ vật quý giá nhất, nàng thật sự nói như vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment