"Khà khà khà ——" Chú lùn cười ngoác miệng, cười rùng rợn.
Sợ đi, khóc đi.
Nó rất thích thưởng thức bộ dáng hoảng sợ trước khi chết.
Nghĩ đến đây, chú lùn cười ngày càng lớn, đột nhiên tiếng cười tắt hẳn, như là gà bị bóp cổ, tất cả âm thanh đều bị kẹt lại.
Nó phát hiện mình bị kẹt cổ chỗ cửa ra vào.
Vị chủ phòng này không những không sợ sệt, mà còn thiếu kiễn nhẫn, như là đang đối diện với mấy tên đa cấp bán bảo hiểm.
"Nè nè, chờ chút."
Chú lùn cảm thấy như cổ mình sắp bị gãy, nó vội vã chặn cửa lại, để khe cửa đừng nhỏ đi nữa.
Nhưng mà chủ phòng thoạt nhìn ốm yếu nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn vững vàng nắm tay nắm cửa.
Mồ hôi chú lùn như mưa tuôn.
Nếu như cái khe nhỏ thêm một xíu là đầu hắn sẽ rớt xuống đất đó!
Nó vội vàng chen vô trong phòng, vất vả chen vào xong nhưng lại bởi vì sức quá mạnh nên lăn quay ra đất.
Không còn.
Không còn bầu không khí khủng bố kia nữa.
Chú lùn đang muốn bò dậy thì bị người ta xách lên từ sau.
Thẩm Đông Thanh nắm cổ nó, biểu cảm có chút không hiền lành: "Cậu có biết là đêm khuya không thể làm phiền người khác không?"
Đương nhiên tên lùn này không biết, nó còn tưởng Thẩm Đông Thanh là người bình thường, nhe răng ra uy hϊếp: "Ta muốn ăn não của mi."
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Ồ?"
Chú lùn cười hì hì, miệng kéo ra như quả bóng rổ, cắn về phía Thẩm Đông Thanh.
Nếu như bị đống răng này chạm đến thì có lẽ sẽ rớt xuống vài miếng thịt.
Nhưng mà trước hết phải đụng đến cái đã.
Thẩm Đông Thanh cầm một cái bình hoa trang trí nhét vào mồm nó.
Tên lùn bị bình hoa nhét đầy miệng: "Ặc ặc ặc ——"
Nó muốn cạp nát lọ hoa, nhưng cái này là hình bầu dục, giữa to hơn hai đầu, không tài nào cắn xuống được.
Thẩm Đông Thanh khẽ cười, lộ lúm đồng tiền.
"Muốn phun nó ra hả? Tui giúp cậu nha."
Nói xong, hắn nắm chân chú lùn, đập bộp bộp vào tường.
Rắc ——
Lọ hoa nát, chú lùn hôn mê.
Thẩm Đông Thanh: "Tiếp nữa không?"
Tên lùn run bần bật, sau đó biến thành một tấm thẻ.
【Tên: Quỷ ăn não
Năng lực: Thân thể dị dạng, thích ăn não và thịt người, am hiểu việc dụ dỗ mở cửa và gϊếŧ người, ai mở cửa đều phải chết
Hạn chế: Chỉ số thông minh không quá cao, nếu gặp xin hãy bao dung bác ái】
Thẩm Đông Thanh búng búng tấm thẻ.
Sao nơi này toàn mấy cái thẻ không chất lượng thế này? Không chỉ chơi không vui mà còn không chịu được đánh đập.
Hắn chán chường quay người, vừa vặn bắt gặp bóng quỷ chưa kịp chui xuống gầm ghế.
Sao còn có một đứa ở đây?
Thẩm Đông Thanh nheo nheo mắt.
Mới tận mắt chứng kiến tình cảnh vừa rồi, bóng quỷ nằm dài trên đất run rẩy như người bệnh Parkinson.
Quấy, quấy rầy!
Thân thể kéo dài ra, từ giữa chui ra hai ngón tay thủ thế quỳ xuống xin tha.
May mắn, Thẩm Đông Thanh không hề hứng thú với mấy con quỷ không chủ động công kích mình.
Dù sao cũng đã từng là đồng loại với nhau, hắn vẫn nguyện ý sống chung hòa bình.
Hắn chỉ liếc bóng quỷ, sau đó thu hồi ánh mắt rồi đi về phòng ngủ.
Quỷ ảnh mới trở về từ cõi chết, nó run lẩy bẩy, núp về lại dưới ghế sofa, chuẩn bị thay đổi trở thành một con quỷ tốt.
Nó lặng lẽ hét to trong lòng —— Trời ơi, lần này đến đều là thể loại người gì thế này! Tới đây bị quỷ chơi hay là chơi quỷ vậy?!
*
Ban đêm ở chung cư này cũng không yên bình cho lắm.
Thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng quát mắng của phụ nữ cùng với tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Mặc kệ mấy tạp âm đó, Thẩm Đông Thanh ngủ ngon lành.
Mãi đến tám giờ sáng, bị đồng hồ đánh thức, Thẩm Đông Thanh vươn tay từ trong chăn ra ấn tắt tiếng reo.
Chuông báo bị tắt, kèm theo đó là thông báo
【Thông báo về số người chơi còn sống: Hiện tại nhân số là 39 người 】
【 Người chơi Trần Lâm, nguyên nhân chết: Quỷ treo cổ lấy mạng 】
Một buổi tối chết 10 người chơi.
Vậy tại sao lại thông báo nguyên nhân chết của mấy người chơi khác?
Suy nghĩ hoài không thông, Thẩm Đông Thanh dứt khoát từ bỏ.
Hắn ngáp một cái, vươn mình xuống giường, lê dép vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tối qua chơi khuya quá, hắn híp mắt cầm bàn chải đánh răng, nhưng không thấy kem đánh răng.
Ngay lúc này, một cái bóng đen từ góc nhào ra, cầm kem đánh răng, còn chu đáo bóp kem ra bàn chải sẵn.
Thẩm Đông Thanh nhìn nó.
Bóng đen nghiêng mình cười nịnh nọt, chỉ sợ đại lão không hài lòng thì lại xé mình như xé khô mực.
Thẩm Đông Thanh "ừ", sau đó đánh răng, vừa mới thả bàn chải xuống thì thấy bóng đen đưa khăn lau đã gấp sẵn qua, thiếu mỗi việc lau mặt giúp hắn thôi.
Thẩm Đông Thanh từ chối sự nhiệt tình hơi quá của bóng đen, tự lau mặt, đi ra khỏi phòng.
*
Sảnh lớn công cộng đã ngồi một người.
Việt Quất nghe được tiếng bước chân đằng sau, quay đầu lại nhìn, hơi kinh ngạc: "Là anh sao, còn phải cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi vượt qua phó bản đó."
Phó bản lần trước nếu như không có Thẩm Đông Thanh thì bọn họ chỉ còn mỗi kết cục đoàn diệt thôi.
Thẩm Đông Thanh gật đầu, xem như là chào hỏi.
Việt Quất nói: "Hình thức phó bản đợt này là chạy trốn, phân cùng một phòng là đồng đội, xem ra vận khí của tôi không tệ nhỉ."
Thẩm Đông Thanh lướt qua gian phòng.
Nơi này có ba phòng, trừ hắn và Việt Quất, còn dư lại một phòng.
Sẽ là Chu Văn Ngạn sao?
Như hiểu được thắc mắc của hắn, Việt Quất nói: "Tên đồng đội còn lại có lẽ không quá may mắn, sáng sớm có thông báo nguyên nhân chết của hắn."
Nếu như đồng đội chết, hệ thống sẽ thông báo nguyên nhân chết, nhắc nhở những người còn lại phải cẩn thận, nhưng điều đó có thể dẫn đến việc dùng mạng người khác ra dò đường để đảm bảo mình an toàn.
Ánh mắt Việt Quất tối lại.
Coi bộ lần này khó hơn mấy lần trước nhiều, còn bức người chơi tàn sát lẫn nhau, nếu như vượt ải thì cũng biến thành một con thú hoang chỉ biết gϊếŧ chóc.
Việt Quất trầm mặc dựa vào sofa, có chút không vui, bỗng có một bóng đen từ cạnh bên chui lại đây, làm cô sợ nhảy dựng lên, lấy bùa tính dính lên nó.
Bóng đen nhạy bén tránh thoát, đem cà phê pha sẵn với dĩa trái cây cắt gọn gàng lên bàn, còn chìa tay ra mời thưởng thức.
Việt Quất sốc: "Chuyện này . . ."
Thẩm Đông Thanh cầm một miếng táo nhét vào miệng: "Đây là bạn cùng phòng của tui."
Bóng đen cười thân thiện với Việt Quất.
Nhưng cô không hề thấy thân thiện mà thậm chí còn rùng mình một cái.
Chẳng qua cô nhớ lại khi còn ở viện điều dưỡng, vị này cầm cưa điện đuổi theo người khác, đột nhiên cảm thấy còn việc gì xảy ra nữa cũng không kì lạ.
Tuy nghĩ thế, nhưng cô không dám ăn đồ mà bóng đen đưa, mà ngồi rất xa.
"Một mình anh vào phó bản hả?"
Thẩm Đông Thanh: "Còn một người nữa, nhưng tụi tui không ở chung một chỗ."
Việt Quất vô cùng lo lắng: "Hình thức này chỉ có một tổ thắng thôi, vậy lúc đó không phải tàn sát lẫn nhau sao?"
"Không biết." Thẩm Đông Thanh gõ gõ mặt bàn.
Bóng đen cấp tốc đứng kế bên, hơi cúi người như đang nghe chỉ huy.
"Giúp tui tìm một người."
"Người mang âm khí dày đặc nhất, nhìn ngon nhất á."
Thẩm Đông Thanh còn dặn: "Nhưng cậu không thể ăn vụng, bằng không . . ."
Nửa câu sau không nói ra, nhưng sau lưng bóng đen đã đổ mồ hôi lạnh, nó liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó hòa vào cái bóng chui ra từ cánh cửa.
Không lâu sau, bóng đen trở lại.
Nó đã tìm được người, trong cùng tòa nhà này.
Thẩm Đông Thanh đứng dậy: "Tui đi tìm người đây."
Việt Quất vội đuổi theo: "Tôi đi theo với."
*
Thẩm Đông Thanh mở cửa.
Cửa vừa mở, bên trên liền rớt xuống một cọng dây thừng.
Dây thừng bị thắt thành một vòng, vừa vặn vòng được một cái cổ người, nhìn kĩ còn thấy được miếng máu nâu đọng lại trên đó.
Dây thừng lủng lẳng đung đưa, như là đang dụ dỗ người ta đi tới.
Chỉ cần tiến lên phía trước là có thể thò đầu qua, chết tại chỗ, vô cùng thuận tiện, nhanh chóng và gọn gàng.
Hình như Việt Quất vô cùng động tâm với kết quả, vẻ mặt hốt hoảng tính treo mình lên dây thừng.
Chỉ là Thẩm Đông Thanh còn nhanh hơn, hắn trực tiếp kéo dây thừng xuống.
Kẽo kẹt ——
Trong hành lang vang lên một tràng âm thanh ê răng.
'Pặc' một cái, dây thừng lìa thành hai phần, một trên tay Thẩm Đông Thanh, một còn trên trần.
"Chất lượng quá kém."
Thẩm Đông Thanh ghét bỏ ném sang bên: "Dễ đứt như thế sao treo cổ chết được? Nên thay cái mới chắc chắn hơn đi."
Quỷ treo cổ khóc.
Cọng này là cọng nó dùng để tự sát, bầu bạn bên nó không biết bao nhiêu năm, khi xưa từng treo cổ thêm mười mấy người, giờ nói đứt là đứt sao?
Thẩm Đông Thanh nhíu mày: "Quỷ nơi này bị làm sao vậy? Kỹ năng chuyên môn ai cũng kém như nhau."
Muốn lấy mạng thì phải có bộ dáng đi lấy mạng đi chứ?
Sao mà đứa nào cũng khóc cũng gào, nghiêm túc lên có được hay không?
Nếu bây giờ mà Thẩm Đông Thanh còn là quỷ, hắn đã chỉ bài tại chỗ như nào lấy mạng người rồi.
Quỷ treo cổ bị chỉ trích đến không nói nên lời, ấm ức biến thành một tấm thẻ nằm trên mặt đất.
Thẩm Đông Thanh không nhìn liền đi tiếp.
Việt Quất nhặt tấm thẻ lên, nhìn chú thích trên tấm thẻ.
【 Tên: Quỷ treo cổ
Năng lực: Treo dây thừng trước mặt có thể làm người ta vô thức đem đầu nhét vào dây
Hạn chế: Trái tim thủy tinh, khi bị mắng sẽ tự sát tại chỗ】
Việt Quất: "Mấy tấm thẻ này có khi là đạo cụ duy nhất mà chúng ta được sử dụng, anh không giữ lại sao?"
Thẩm Đông Thanh nhìn một cái: "Có ích lợi gì? Không lẽ tui giữ nó lại đấu địa chủ hả?"
Việt Quất: "Giữ lại đánh mấy tổ khác đó."
"Dùng mấy cái này hả?"
Gãi gãi đầu, Thẩm Đông Thanh nói: "Thôi khỏi đi, dùng mấy thứ này thật là mất mặt."
Mấy đợt trước thì không nói, đám quỷ đó có quy tắc rõ ràng, phá vỡ quy tắc mới gϊếŧ người, nhưng mà đám sau này đều gϊếŧ người không nói đạo lý, còn cùi bắp như thế?
Chúng nó tới đây gϊếŧ người hay là tấu hài vậy?
Nếu để Thẩm Đông Thanh làm chấm thi, chúng quỷ này toàn bộ không ai đạt tiêu chuẩn, tất cả đều phải học lại môn 'Hù người, lấy mạng' này thêm một lần nữa!