“Đây là cái người Thuần Vương dắt theo lúc ra quân phải không?”✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Cung Từ An.
Kể về Tiểu Tề, Lý Sâm không khỏi nở nụ cười: “…Thật ra em ấy rất thông minh, nhưng đôi khi rất ngớ ngẩn. Hôm qua em ấy đọc sách, gặp từ không biết, ngại hỏi con nên cố tình nói cho Tĩnh Nhi nghe, bảo Tĩnh Nhi đi hỏi.”
Lam Thái hậu cũng cười rộ lên: “Cậu nhỏ này dễ thương thật.”
“Tĩnh Nhi cũng chỉ biết có mười mấy chữ, sao nhớ nổi. Thằng bé đè trang sách cầm tới chỗ con, xong lại quên mất đó là chữ nào, ngoái đầu lại gọi
‘Chú Tiểu Tề ơi, chú không biết chữ nào ạ? Con quên rồi…’“
Lý Sâm bắt chước lại dáng vẻ của nhóc Tĩnh. Lam Thái hậu không nhịn nổi, bật cười thành tiếng: “Tĩnh Nhi giỏi. Đúng là một cậu bé thông minh, cứ vậy mà lật bàn của chú Tiểu Tề nhà mình.”
Hắn cười, kể: “Em ấy luôn luôn sẵn lòng giúp con. Thời gian ở tây bắc, em ấy vốn đâu biết gì, cả việc cưỡi ngựa cũng là học được ở Đại doanh Tây Sơn. Thế mà dám xuất quan một mình tới lũng Nhạn Lạc tìm con, cát vàng mênh mông lại chẳng lạc. Một người nhỏ con như em ấy, khi đối mặt với bao nhiêu người tộc Khương cao to uy dũng hơn mình, cũng không sợ … Rồi đương đầu với Thành Tư Cật, cũng có thể trốn ra một cách an toàn, còn tiết lộ địa đạo dưới cung điện nước Tân Nguyên ra ngoài.”
Lam Thái hậu lặng lẽ nghe hắn kể hết, khen: “Y mạnh mẽ hơn rất nhiều người đàn ông trên đời này.”
Hắn gật đầu: “Không giấu bà nội. Án Tư Đức, con giám sát phần tin tức ở tây bắc, còn việc trong kinh đều do Tiểu Tề để ý.”
Lần này Lam Thái hậu có hơi kinh ngạc: “Một thiếu niên mười bảy mười tám như y còn hiểu được các mối quan hệ lằng nhằng trong kinh thành này ư? Cái án của Tư Đức liên đới rất sâu đấy.”
“Cả con cũng không ngờ rằng em ấy cứu đại một a hoàn của Tư phu nhân, vậy mà lần theo manh mối này tra được rất nhiều chuyện. Tiểu Tề sáng suốt, tỉ mỉ, có một số việc con không nghĩ tới, Tiểu Tề lại nghĩ ra.”
Song Lam Thái hậu lại nói: “Ta vẫn hay nghe về vụ này. Con nắm chừng mực mà làm, được chứ?”
Tươi cười trên mặt Lý Sâm phai dần, rất lâu sau mới gật đầu.
Bà than khẽ: “Đều do cái ghế đó gây ra…. Hoàng đế chậm lập Thái tử, nó đã làm vua được gần năm mươi năm rồi.”
Lý Sâm cau mày: “Thưa nội… Sự thật là con làm không tốt, việc nào cũng chừa lại nhược điểm cho người ta.”
Bà khoát tay tỏ vẻ không quan trọng: “Ta già rồi, đã không còn thấu triệt chính sự nữa, chỉ thích tìm người trò chuyện thôi. Hôm nào con dắt cậu Tiểu Tề ấy đến đây, ta muốn tự mình gặp xem.”
“Nội à… thân phận Tiểu Tề đặc biệt.”
Lam Thái hậu nhớ lại: “Trước kia bà nội con còn từng gặp Thủy Linh Lung đấy.”
Hắn giật mình.
Bà cười: “Ban đầu ta chỉ tò mò thôi. Ai ngờ vừa gặp, biết ngay đó một nàng kỳ nữ xuất trần, cực kỳ xinh đẹp. Con cô ấy sinh dưỡng sao lại kém được.”
Hắn nhìn Lam Thái hậu với vẻ khó hiểu. Bà lại từ tốn kể: “Ai bảo bà nội con tưởng Hoàng thượng say mê một cô kỹ nữ lầu xanh thật? Với lại ta cũng tò mò về danh tiếng của hoa khôi đệ nhất kinh thành, lén xuất cung, gặp cô gái họ Thủy kia một lần.”
Lý Sâm không lên tiếng. Lam Thái hậu tức giận gõ gõ đầu hắn: “Không lẽ con định bắt Vương phi con giống trống khua chiêng nhường đồ cưới ra thật à? Sao khờ thế! Người ta chưa xem đủ trò hề của con hay sao? Bà nội nói con nghe, ở trong phủ, con âm thầm chuyển đồ đi nơi khác, đừng để người ngoài biết, thế là xong đấy thôi? Mà con cũng không được làm Vương phi mình tủi thân. Lấy châu báo trong kho riêng của mình ra xấp xỉ để bù lại, này không phải quá tốt luôn sao? Ta thấy chẳng cần phải tính toán tiền của rõ ràng đâu, bảo phủ Tử Dương Bá bỏ ra thêm chút đỉnh cũng chả chênh lệch mấy.”
Lý Sâm cười đáp: “Con cảm ơn nội.”
Bà nhìn đứa bé do chính tay mình nuôi lớn với ánh mắt yêu thương, từ lúc nó bi bô tập nói đến lúc trưởng thành thành một thanh niên nổi bật. Bà bảo: “Ta không giữ con nữa. Con nhớ tìm dịp dẫn Tiểu Tề đến đấy.”
Hắn đứng dậy: “Vậy con xin cáo lui.”
Lý Sâm ra khỏi cung Từ An. Một tiểu thái giám đang đứng chờ trên đường hắn xuất cung, thi lễ, thưa: “Nô tài thỉnh an Thuần Vương điện hạ. Hoàng hậu nương ngươi nghe nói ngài vào cung, mời ngài sang cung Cảnh Dương một chuyến.”
Gương mặt hắn không để lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ chốc lát đã trả lời: “Được, bổn vương biết rồi, ngươi về trước đi.”
Khi này, cuối cùng Tề Vân Nhược cũng lôi ra được một đống danh mục quà biếu. Ni cô am Diệu Tâm chỉ nhớ sơ sơ là vào bốn năm trước, Tư phu nhân đã cầu Bồ Tát phù hộ cho cô gái kia sinh nở thuận lợi. Thời điểm đó là Tư Du Nhi vừa mang thai, hay là sát ngày sinh, thì y lại không biết. Y dằn lòng, thu gom hết sổ tặng phẩm bắt đầu từ tháng giêng bốn năm trước, chép lại từng cái một.
Tề Vân Nhược nhớ là ngày mai mình còn phải tới Quý phủ dự tiệc, phải thu xếp sự việc hôm nay cho xong thì lại càng thêm rầu, lắc lắc đầu rồi tiếp tục sao chép danh sách. Hình như hai năm ở giữa đặc biệt nhiều trẻ em chào đời. Phủ Cảnh Vương, phủ Thuần Vương đều có em bé mới sinh, ngay cả trong cung cũng có tiểu công chúa, tiểu hoàng từ ra đời, làm y khốn đốn hết sức[1]. Y để ý thấy trong sổ tặng phẩm không đề cập tới mẹ đứa trẻ, chỉ có nói là con vợ thứ hay vợ cả.
Chuyện nữ giới các nhà đâu dễ điều tra như vậy. Đầu tiên là Tề Vân Nhược loại các gia đình có quan viên không quan trọng ra, để mắt tới những gia tộc trọng thần quyền quý…
Nửa canh giờ sau, Tề Vân Nhược đứng dậy, ủ ê di chuyển ra sân luyện võ để cưỡi ngựa.
Tĩnh Nhi thích theo chân y lắm, nhóc được thị vệ bồng lên ngồi trên lưng một chú ngựa con, dắt đi. Nhóc ta hưng phấn hô vang mấy tiếng
gia, gia, gia, theo ấy tâm trạng Tề Vân Nhược không khỏi tốt lên, ấy mà khi có tiểu nội thị gọi y lại bảo rằng y có thư, tâm trạng lập tức tuột dốc.
Y biết là ai đưa tới.
Vương gia vẫn chưa về. Tề Vân Nhược về phòng ngủ thay quần áo, viết cho hắn mẩu tin nhắn rồi ra ngoài. Tề Túc Tiêu hẹn y tại một quán trà trong kinh thành, lúc y tới nơi, trong quán chỉ lác đác mấy người. Tiểu nhị niềm nở dẫn y tới phòng riêng lầu hai.
Đẩy cửa phòng, Tử Dương Bá Tề Túc Tiêu đang đứng hướng mặt ra cửa sổ. Tề Vân Nhược tới ngồi vào bàn, ông ta quay người, giọng điệu lạnh lùng: “Sao, quên hết hiếu kính rồi, gặp cha mà không chào tiếng nào?”
Y tự rót cho mình tách trà, nhìn ông ta nhưng lặng thinh.
Đây đã chẳng còn là Tề Vân Nhược của năm bảy tuổi, đứa bé hoàn toàn chẳng hay biết ân oán giữa cha mẹ mình. Sau khi mất mẹ, nó chỉ đành đi theo người cha với nó mà nói có chút xa lạ; bỏ lại sau lưng Ngõ Thanh Chi, bước vào tận sâu trong sân nhà phủ Tử Dương Bá, nơi khiến người ta khi không lại sợ.
“Ông Tề Bá,” Tề Vân Nhược cất tiếng, “Chúng ta phải không còn dính líu gì nữa mới đúng.”
“Vậy ư?”
Tề Túc Tiêu ngồi xuống phía đối diện. Y đẩy một tách trà khác sang, chậm rãi trả lời: “Hộ tịch của tôi giờ là ở Vương phủ. Mối quan hệ cha con giữa tôi và ông cho tới lúc này chỉ trên danh nghĩa. Tôi không biết chúng ta còn cần diễn vai cha hiền con hiếu để làm gì. Ông tìm tôi, có vấn đề gì?”
“Ta nghe bảo cậu muốn lấy đồ của Thủy Linh Lung.”
Khi nhắc về Thủy Linh Lung, giọng điệu Tề Túc Tiêu quá mức bình thản, đâu giống như khi nói về người con gái mình từng theo đuổi, cũng chả như nói về kẻ thù, chỉ đơn gian như kể lại một đoạn quá khứ, mà đoạn quá khứ đó bị ông ta giấu ở một nơi xa xăm, chẳng dễ gì với tới.
Y cau mày: “Chúng vốn là của tôi.”
Ông ta gật đầu chẳng hề ngạc nhiên, song khi nhìn vào Tề Vân Nhược, ánh mắt ấy có vẻ là lạ, từ tốn đáp: “Ừm, là của cậu.”
Trong lòng y càng cảm thấy kì quái, thậm chí hơi hơi bất an.
Rồi ổng cười, bảo: “Cậu cho rằng là của cậu, nhưng Hoàng thượng lại ngầm thừa nhận đây là bồi thường của hắn ta cho phủ Tử Dương Bá.”
“Đó là đồ của mẫu thân tôi, không phải của Hoàng thượng.”
“Thì có gì khác nhau?”
Tề Vân Nhược nhìn ông ta, hàm bặm chặt. Ổng nói tiếp: “Cô ta vốn là người phụ nữ của Hoàng thượng. Khi cô ta còn ở lầu Tri Nhã chưa bao giờ tiếp khách ngoài, đò đạc đều của Hoàng thượng cho.”
“Phủ Tử Dương Bá không nợ Thủy Linh Lung thứ gì.” Nói đoạn, Tề Túc Tiêu đứng lên chuẩn bị rời khỏi gian phòng riêng.
Tề Vân Nhược dõi theo bóng lưng đi xa, chẳng cần nghĩ ngợi đã nói: “Nhưng bà ấy vì ông mới chết! Trước khi chết vẫn còn gọi tên ông! Ông biết mà! Chắc chắn là ông biết! Ở ngõ Thanh Chi, ánh mắt mẹ tôi nhìn ông… với cả ánh mắt ông nhìn bà ấy…” Y đau khổ nhắm mắt lại, nói hết câu: “Tề Túc Tiêu, ông đều biết cả!”
Trong mắt ông ta toát lên chút bối rối hiếm có, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái, ông ta mở toang cửa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược từ từ, từ từ đứng dậy, trong đôi mắt y là cả vùng băng giá.
Trong cung Cảnh Dương, Hoàng hậu mỉm cười nói: “Trưởng sử là chức quan quan trọng, chớ bổ nhiệm tùy tiện. Bây giờ phủ các con đang trong thời gian rối ren, cần phải có một người sáng suốt, hiểu rõ sự việc để giúp con trù tính.”
“Ý mẫu hậu là?”
Hoàng hậu vẫy tay. Một thiếu niên bước ra từ bên trong điện, quỳ xuống thi lễ.
Hoàng hậu nói: “Từ khi Thuận Hải trở về cứ luôn hỏi xin bản cung, muốn được tới phủ con làm việc. Ta vốn định đánh tiếng để con giữ trống chức Trưởng sử… Con thiếu kinh nghiệm quá, chưa hoàn thành thủ tục ở Bộ Lại và Bộ Hộ đã lấy quan phục lẫn quan ấn về rồi.”
Lý Sâm vẫn thản nhiên: “Trưởng sử Vương phủ trước giờ luôn do chủ nhân Vương phủ bổ nhiệm. Tiểu Tề đảm đương được chức quan này, nhi thần chẳng thấy có chỗ nào không ổn.”
“Con cứ cảm thấy đó là chuyện trong phủ các con. Nhưng các con là Hoàng tử, Vương gia, việc ai ở cạnh mình đâu phải chuyện cỏn con, có thể nói là người người săm soi … Nếu như con muốn tìm người thông minh, ngoan ngoãn, Thuận Hải vừa khéo cực kỳ phù hợp.”
Chu Thuận Hải khấu đầu: “Hạ quan nguyện dốc sức vì Vương gia.”
Lý Sâm đáp: “Thưa mẫu hậu, nhi thần nghe nói phủ Tứ đệ vẫn chưa bổ nhiệm Trưởng sử. Nếu Chu đại nhân bằng lòng, có thể tự nhiên đến phủ Dung Vương.”
Bà ta nheo cặp mắt phượng lại. Hắn đứng lên thi lễ: “Trong phủ nhi thần vẫn còn việc quan trọng phải làm, ở trong cung lâu không hay. Chờ mọi việc kết thúc nhi thần lại đến thỉnh an mẫu hậu.”
“… Ừ.”
Lý Sâm đi rồi, Chu Thuận Hải nói: “Bà cô … Vương gia đã tỏ lập trường, ngài ấy không bằng lòng thân với Chu gia chúng ta.”
Gương mặt vốn đang ôn hòa của Hoàng hậu tức tốc đanh lại. Bà vỗ mạnh xuống bàn: “Lam Thái hậu vừa xuất hiện, dẫu họ Lam đã xuống dốc thành vậy, chỉ cần ôm khư khư chức tước hư danh qua ngày, đám người vốn hướng về Chu gia và Nguyên gia sẽ bắt đầu dao động.”
Chu Thuận Hải gật đầu: “Hoàng hậu nương nương, rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?”
Hoàng hậu nhắm mắt lại: “Thuần Vương sẽ không để họ Chu ta có cơ hội tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng có nó ở đó, vĩnh viễn sẽ không tới phiên Dung Vương… Đừng sốt ruột, còn có cả đống người nôn nóng hơn cả chúng ta. Ngươi thấy đó, chẳng phải có kẻ nhảy ra rồi đó ư?”
Y hỏi: “Lẽ nào Hoàng hậu nương nương đã đoán ra người đứng sau lưng Tư Đức rồi ạ?”
Hoàng hậu khẽ cười, trong mắt phượng đầy rẫy sự mỉa mai.
Thực ra sau khi Lý Sâm đọc danh sách Tề Vân Nhược sao chép đã nghĩ ra người kia là ai. Những ngày gần đây hắn cử nhiều phân đội ra ngoài dò xét hành động của các huynh đệ đã được phong vương, và rời cung nhà mình. Phát hiện chỉ mỗi đại hoàng huynh liên tục phái người ra ngoài, gã đang nuôi quân đội bên ngoài kinh thành.
Lý Sâm thản nhiên kể: “Ba năm trước Trắc phi họ Lưu của đại hoàng huynh sinh cho gã đứa con trai thứ hai. Thân phận Lưu Trắc phi này thấp kém, vốn đang là Thứ phi, có công sinh nở nên mới được phong làm trắc. Có điều xuất thân của cô ta cũng khá, xem như là con gái rượu của họ nhà giàu,” Hắn nhớ lại cuộc đời của Lưu Trắc phi: “Cô ta là người kinh thành, xêm xêm tuổi với con gái nhỏ chết non của Tư Đức.”
Tề Vân Nhược nói: “Họ Lưu nhặt được đứa bé gái đó rồi đem về nuôi lớn.”
Lý Sâm gật đầu: “Sau này Tư Đức hay tin, đại hoàng huynh chớp thời cơ liên hệ, trở thành chủ tử mới của ông ta.”
“Có điều mình không có bằng chứng… họ Lưu…” Tề Vân Nhược thốt lên: “Chúng ta điều tra nhà họ Lưu đó!”
Hắn im lặng một hồi: “Có lẽ ở tây bắc bên kia cũng đã biết được tin gì rồi.”
Phủ Thuần Vương nắm cả ba đầu, một tây bắc, một trong kinh, một Tư phủ. Tề Vân Nhược tạm thời bị Lý Sâm kéo ra khỏi chuyện này. Hắn vỗ vỗ mặt y: “Ngày mai em đi dự tiệc cho vui vào, đừng quan tâm chuyện này nữa.”
Tề Vân Nhược gật đầu, nở cụ cười vô lo với hắn.
Tối ấy cả hai ôm nhau mà ngủ, đột nhiên Tề Vân Nhược thở dài: “Vương gia ơi, tại sao Hoàng thượng không phong Người làm Thái tử vậy?”
Lý Sâm cúi mặt nhìn y. Y nghiêm túc nói: “Em không hiểu thật đấy. Người là đích tử của Hoàng thượng, có tiếng hiền đức, tại sao việc được phong làm Thái tử cứ bị lần lữa?”
Hắn cười hỏi: “Sao cứ chắc chắn là ta?”
Y bặm môi, lát sau đáp: “Không phải Người thì còn ai được?”
Hắn nhớ ra y luôn mang niềm tin mù quáng với mình, bèn cười lắc đầu. Y tiếp tục: “Thì bởi Hoàng thượng không lập Thái tử, còn các Hoàng tử còn lại đã xem Người là mục tiêu từ lâu rồi. Họ không muốn thấy Người lập công, không muốn thấy Người được Hoàng thượng phong thưởng, tất cả mọi người luôn nhắm vào Người.”
Hắn lại bình thản, nói: “Dù ta được lập làm Thái tử, vẫn là bia nhắm thôi.”
“Nhưng nếu vậy thì Người sẽ được làm việc một cách danh chính ngôn thuận. Vị trí của Người vượt qua mấy vị Vương gia khác, có thể làm việc trên cấp họ.”
Tiểu Tề luôn nhìn thấu sự việc như vậy, hắn đưa ngón tay miết gương mặt y. Y lại thở dài thêm cái nữa: “Bây giờ Người chỉ là một Vương gia, lập công trạng thôi đã bị hãm hại như này. Sau này mấy anh em của Người lên làm vua sẽ không bỏ qua cho Người đâu.”
“Ta sẽ không thua.” Lý Sâm ôm chặt Tề Vân Nhược vào lòng, gương mặt treo nụ cười, ấy mà trong mắt hắn lại là cả vùng âm u lạnh lẽo. “Tiểu Tề à, không có ngày đó đâu em.”
Hôm sau Tề Vân Nhược bận quan phục lụa la đỏ thẫm, ngồi kiệu nhỏ bốn người khênh, đi từ phủ Thuần Vương tới phủ Quý Thượng thư dự tiệc. Y không quen cài quan, cứ cảm thấy chiếc mũ hắc sa (黑纱冠 – mũ lưới đen) của mình nom như muốn rớt tới rơi. Y lắc lắc cái đầu thì lại cảm thấy mớ tóc đã được buộc bị vướng, đau tê tê, buộc lòng phải chịu đựng cho tới phủ họ Quý. Nay là ngày nghỉ trong tuần của quan viên, lúc Tề Vân Nhược xuống kiệu đã trông thấy rất nhiều xe ngựa đã đậu sẵn ở khu để xe, có lẽ đều đến mừng Quý huynh trở về bình an. Từ Thị giảng Học sĩ Hàn Lâm Viện thăng lên Học sĩ Hàn Lâm Viện, chức quan chỉ tăng thêm nửa cấp, nhưng chức trách lại không chỉ giảng giải cho Hoàng đế, mà còn có thể tham dự vào công tác khởi thảo chiếu thư, hay thủ tục khoa cử mang cấp bậc trọng đại của quốc gia.
Chức quan Học sĩ Hàn Lâm Viện tuy nhỏ nhưng nặng về quyền, giống như quan viên nhậm chức ở Ngự Sử Đài, họ có quyền chỉ cần nghe rồi tấu, dù là đại quan nhất phẩm cũng chẳng dám khinh thường.
Tề Vân Nhược xuống kiệu được quản gia Quý phủ đích thân đón dẫn, y hơi tò mò nhìn chung quanh. Quý Hàn Tùng là học sinh nhà nghèo, lập nghiệp chỉ mới những năm gần đây, lúc con gái ông ta được chỉ định làm Trắc phi của Thuần Vương, ông ta còn chả phải Thị lang. Trong vòng mấy năm đã được thăng lên làm Thượng thư Bộ Binh, nhà ở trước kia vốn được nhà vợ tài trợ cho mua, xây sửa thêm mấy lần, giờ trông cũng ra ngô ra khoai.
Từ xa Quý Hoàn đã trông thấy Tề Vân Nhược, khóe môi anh không khỏi cong lên. Y nghiêng qua thì chạm mắt, vừa định reo lên một tiếng
‘Quý huynh’, nhìn quản gia bên cạnh, lại nhịn xuống, chạy về phía anh ta.
Tới trước mặt Quý Hoàn, Tề Vân Nhược vừa làm cái vái chào vừa cười khẽ: “Hạ quan ra mắt Quý học sĩ.”
Anh bật cười, ngón tay chọt chọt trán y với vẻ bất lực. Y thấy quản gia đi rồi, trái phải chẳng bóng người mới bước tới ôm chầm người ta: “Quý huynh, cuối cùng cũng gặp huynh.”
Quý Hoàn vỗ vỗ vào lưng, kéo tay y: “Đi thôi, đến gian nhà của ta nghỉ ngơi chút, uống chén trà.”
“Dạ.”
Vừa nhìn vào tiểu viện Quý Hoàn ở là biết mới được sửa sang không lâu. Trong sân, cây cối xanh um, có chiếc vại trồng giống hoa súng, hoa sen vẫn chưa nở, vẫn còn là lá xanh mơn mởn, từng phiến từng phiến biêng biếc làm cho tâm trạng con người ta dần tốt đẹp. Anh dắt y vào bên trong phòng, Tề Vân Nhược thấy bộ quan phục mới của anh đang được các nàng hầu là ủi cẩn thận rồi xếp lại.
Hai nàng hầu phúc thân phúc thân với y, y nói: “Huynh bảo họ ra ngoài đi, hai ta trò chuyện.”
Quý Hoàn xua tay cho người ra ngoài, chính mình châm trà cho y. Trông thấy đồ trang trí trong phòng, y hỏi: “Huynh có thích đồ hôm kia đệ đưa tới không?”
“Có. Ta rất thích chiếc nghiên mực đó, giờ đang để trên bàn học đấy. Rượu cũng ngon, tiệc nhà hôm qua cha ta đã bóc một vò, thơm lừng tinh khiết, vào miệng ngọt thanh, lại lâu ngấm.”
Rồi Tề Vân Nhược không dằn nổi mà kể lại chuyện xảy ra ở nước Tân Nguyên cho Quý Hoàn nghe, khi thì hào hứng lắm, khi lại hơi hụt hẫng. Đến giờ anh mới có thể nối liền được sự việc, thở dài: “Đệ rõ là mạng lớn.”
“Đúng là đệ gặp rất nhiều nguy hiểm, mà lần nào cũng bình yên vô sự. Đệ cảm thấy không chừng thần linh đang che chở đệ thật.”
“Nhưng đúng là nhờ đệ may mắn đấy0. Nếu không nhờ đệ gây ầm ĩ dưới đường hầm hoàng cung, ta cũng không nghĩ tới bọn thám tử nước Tân Nguyên đó. Sau đó bọn ta ước định điều khoản với Thành Tư Cật, trong vòng nửa năm gã phải thu thám tử về, chúng ta cũng sẽ thả những người bị bắt lại trong quan.”
Tề Vân Nhược nhíu mày: “Gã sẽ thành thật thu hết thám tử về sao?”
“Đương nhiên không, nhưng bớt một cũng là bớt.”
Y gật đầu: “Ngày đệ rời nước Tân Nguyên, nếu không phải xe của các huynh tới, những sai nha kia phải nhường đường, có khả năng đệ sẽ bị bắt giữ tại chỗ.”
Quý Hoàn cũng nhớ lại tình cảnh hôm đó, cười bảo: “Dù sao ta cũng ở không xa phía sau, đệ bị bắt ta cũng trông thấy được, ta đưa đệ về cũng được.”
Điều khoản quan trọng tiếp theo mà Quý Hoàn đã lập được khi ở nước Tân Nguyên là sau này nước Tân Nguyên bán lương thực cho dân tộc Khương đều phải trình lên triều đình, triều đình đồng ý mới được bán.
Cả hai còn trò chuyện thêm một hồi lâu, a hoàn ở đằng trước xuống mấy lần, Tề Vân Nhược mới không thể không theo Quý Hoàn vào dự tiệc.
Quý Hoàn bảo: “Khách hôm nay cha ta mời phần lớn là bạn thâm giao của ông ấy. Có quan viên Bộ Binh, bạn đồng niên hoặc bạn cũ của ông. Ở chỗ kia là Đại học sĩ Văn nhà phu nhân, là người cực kỳ uy nghiêm, đám người bên đó luôn tỏ ra thanh cao, chúng ta không cần tiếp chuyện với họ.”
Y gật gật đầu, anh nói thêm: “Còn hai đứa em trai của ta,” giọng bé lại: “Là cái túi cơm, giá áo. Chẳng đáng bận tâm.”
Y nhoẻn môi cười: “Bọn họ không thông minh như huynh hở?”
Quý Hoàn cười tự cao: “Không phải không thông minh, mà là khờ ghê gớm.”
Nếu không phải hai đứa con trai trưởng của Quý Hàn Tùng ngu đần như này, ông ta ý thức được nhà họ Quý có khả năng bị hủy hoại trong tay đời kế vô cùng cao, mới có chuyện dời hy vọng lên Quý Hoàn.
Tiệc đặt ở tiền viện, Quý Hoàn thẳng thừng dẫn Tề Vân Nhược tới ngồi ngay cạnh mình. Dù sao quan viên phủ Thuần Vương có địa vị khác biệt, để y ngồi với ngang hàng với quan viên lục phẩm phía bên kia lại không ổn. Đại học sĩ Văn tằng hắng, hỏi: “Vị này là?”
Tề Vân Nhược nhìn Quý Hoàn, Quý Hoàn thản nhiên đáp: “Vị này chính là Tề Ngọc Trạch, Trưởng sử phủ Thuần Vương, đồng thời là bạn thân của Hoàn Chi, thưa ông ngoại.”
Tề Ngọc Trạch đứng dậy, chắp tay: “Ra mắt Đại học sĩ Văn.”
Đại học sĩ Văn cau có: “Đây là cái người Thuần Vương dắt theo lúc ra quân phải không?”
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Chuyên mục chú thích
[1] 焦头烂额 sém đầu bỏng trán: Vốn chỉ khi chữa cháy, bị phỏng lửa. Tỉ dụ bị khốn khổ nhọc nhằn, mệt mỏi hết sức.