Con của Người sẽ trưởng thành bình an, yên vui cả đời.✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Lý Sâm nhanh chân đến nơi Yên Nhi ở, Tề Vân Nhược vội theo kịp, dẫn đường phía trước là cô hầu Ngọc Bích mới quỳ trên đất ban nãy. Tề Nghê Quần nhìn bọn họ đi ra trong sự ngỡ ngàng, đoạn cả giận: “Chuyện gì thế hả?”
Biểu cảm của Lưu Danh thấp thoáng e dè, vừa nhìn ngoài kia vừa trả lời: “Hình như chỗ đại tiểu thư có chuyện.”nữ tì
“Đúng là con ngu,” Với ánh mắt ác độc, Tề Nghê Quần lại mắng mỏ: “Nó còn tác dụng gì ngoài gây rắc rối cho ta!”
Lưu Danh rùng mình, gục mặt không dám đối diện với nàng.
Yên Nhi vẫn ở trong gian nhà ba phòng Tề Vân Nhược từng sống. Lý Sâm vừa bước vào đã nghe được mùi hôi trộn lẫn với mùi hương liệu phảng phất trong phòng, khiến người ta buồn nôn. Lửa giận trong lòng hắn càng to hơn, chỉ vài bước đã vào tới phòng ngủ trong của con gái cả, nhìn thấy con bé đang nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn vàng vọt, cạnh gối còn có bãi dơ. Tề Vân Nhược chau mày: “Mau đưa đại tiểu thư ra ngoài!”
Ngọc Bích đáp: “Nô tỳ không biết đưa đại tiểu thư đi đâu ạ.”
Lý Sâm khom lưng bồng Yên Nhi vào lòng, gương mặt hắn u ám đến mức trông như sắp kéo giông đến nơi. Một cô bé ba tuổi sao lại nhẹ thế này! Hắn bồng con gái thẳng ra khỏi viện Đông Mai, Tề Vân Nhược thì cởi áo ngoài của mình khoác lên mình con bé. Mắt hắn nhìn thẳng phía trước, lại làm như không thấy Tề Nghê Quần đang vội vội vàng vàng đi tới. Tề Vân Nhược nói với người hầu bên cạnh: “Mau đi mời thái y sang đây.”
Tối qua tự dưng Yên Nhi bắt đầu thổ tả, quần áo bé không đủ thay, chiếc quần hiện tại hãy còn đang dính dơ. Lý Sâm đặt bé xuống giường mình, bọn Lục Hiên vội vã lấy khăn nhúng nước ấm lau chùi cho bé. Hắn đi ra ngoài, giáng cho Ngọc Bính một cái tát chát chúa. Ngọc Bích bị đánh cho ngã nhào ra đất, mặt mày nhanh chóng sưng phù lên.
“Nói, sao thành ra thế này!”
Tề Vân Nhược ép Lý Sâm ngồi vào ghế: “Vương gia chớ sốt ruột, bớt nóng giận, để người ta từ từ nói…” Y khom người, không ngừng vuốt xuôi ngực cho Lý Sâm. Y biết mấy ngày gần đây Vương gia cứ luôn dồn nén sự việc trong lòng, lại đụng phải chuyện của đại tiểu thư, mới bộc phát thình lình như này.
Ngọc Bích run rẩy, trả lời: “Vải người ta dâng tới Vương phủ, có chia cho viện Đông Mai một phần. Vương phi ăn mấy quả, cho nhị tiểu thư một đĩa, cũng thưởng cho các vị Trắc phi nương nương với các chị hầu bên cạnh ngài ấy… Đại tiểu thư thèm lắm. Nô tỳ lại không làm được gì, chiều ấy nô tỳ mới sang chỗ nhị tiểu thư, thấy nhị tiểu như không ăn miếng nào bèn trộm chút ít về cho đại tiểu thư… Ai ngờ đến đêm đại tiểu thư liền đau bụng tiêu chảy, kéo dài mấy lần, đến cả uống nước cũng nôn ra. Nô tỳ có đến nhờ mấy chị, nhờ họ bẩm báo Vương phi, thế nhưng …”
Lý Sâm đã im lặng rất lâu. Cảm thấy cơn thịnh nộ của hắn đang không ngừng tăng lên, Tề Vân Nhược hoảng hốt quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin: “Vương gia đừng tức giận, em xin Người đừng tức giận, thái y sẽ tới nhanh thôi, đại tiểu thư sẽ không sao cả.”
Hắn nhìn tới trước,
“ừm” một tiếng.
Thái y đến, vừa vội vã vào trong khám bệnh cho Yên Nhi, vừa hỏi tình hình ngày hôm qua, xong đi ra nói: “Đại tiểu thư bị rối loạn tỳ vị. Vải dễ hư, thời gian này trời ấm dần, vải phải được ướp lạnh mới tươi. Tỳ vị trẻ em yếu nên chịu không nổi. Giờ hạ quan sẽ kê đơn thuốc bồi bổ tính nhiệt. Bây giờ không nên để đại tiểu thư ăn cơm, không nên uống nước quá nhiều, làm ẩm môi thấm họng là được rồi. Đến khi đại tiểu thư thấy đói thì có thể ăn một chén cháo.” ( tỳ vị là lá lách và dạ dày)
Lý Sâm khẽ gật đầu. Tề Vân Nhược thở phào nhẹ nhõm: “Chuẩn bị giấy bút cho thái y đi.”
“Vâng.” Túc Cát đang ở bên cạnh, đáp.
Thấy Vương gia đang thừ người ra, y lại đến bên cạnh Túc Cát, bổ sung: “Chuẩn bị phí đường xe cho vị thái y này nhiều chút.”
“Nô tài rõ rồi.”
Yên Nhi đã đào thải sạch thứ đồ có trong ruột và dạ dày ra ngoài, không còn thổ tả nữa. Thế nhưng khi cô bé thức dậy vẫn cảm thấy khó chịu tới muốn khóc, bàn tay nho nhỏ đè chặt chiếc bụng không khỏe của mình. Tề Vân Nhược đứng một bên nhìn cũng thấy nhói lòng. Chốc sau Yên Nhi bắt đầu phát sốt, thái y có nói qua là không nghiêm trọng, chờ hệ thống tiêu hóa của bé khỏe lên thì cơn sốt sẽ lui.
Lý Sâm đứng trong phòng ngủ, thẫn thờ nhìn con gái lớn của mình. Y bắt gặp thì nhíu mày, tới kéo Vương gia ra ngoài. Hắn vẫn luôn im lặng để mặc Tề Vân Nhược dẫn mình tới bờ hồ. Gió mát hiu hiu, lòng dần lắng lại, hắn đưa tay lên xoa mặt y, vuốt thẳng hàng lông mày còn đang đâu lại của người thương.
Y nói: “Thái y bảo qua trận này thì đại tiểu thư sẽ hết khó chịu, có lẽ đến tối là ăn uống được.”
“Ừm.” Hắn đáp, lát sau nhắc tới: “Vương phi…” rồi lại im lặng, thật lâu sau mới tiếp tục: “Vương phi…”
Y cúi đầu, thở dài.
Song Lý Sâm lại lạnh lùng quả quyết: “Bắt a hoàn đó lại, ả không nói thật.”
Y sửng sốt.
Giọng điệu hắn bằng phẳng: “Nếu thật lòng lo lắng cho chủ, ả phải rời viện Đông Mai tìm ta từ sớm chứ không phải chờ ta tới. Mỗi một câu của ả đều nhằm khiến ta nổi giận.”
“Có phải Lý Thứ phi không?” Tề Vân Nhược bỗng nhớ đến tình huống nhị thiếu gia Lý Mộc xảy ra tai nạn. Nước quá trong ắt không có cá, vì vài nguyên nhân nên Vương gia không truy cùng xét tận, và dù sao thì nhị thiếu gia cũng không sao. Nhưng tình cảnh vừa rồi của đại tiểu thư khiến y đau lòng dẫu cả hai không có quan hệ huyết thống. Lại xem phục sức và bày trí trong phòng, đúng là cô bé sống khá thiếu thốn.
Lý Sâm ra ngoài đón gió một hồi rồi trở vào trông con gái. Yên Nhi cứ mãi nức nở, bảo khó chịu. Lý Sâm bồng con lên, nhìn con thấy mà thương.
Chốc sau Yên Nhi lại bắt đầu nôn mửa, nôn lên người hắn. Nhóm nữ tì vội tới bồng bé, lại giúp hắn đổi đồ mới. Hắn cởi áo ngoài ra, phẩy tay cho người lui. Cô bé ói thêm mấy bận, mình mẩy run rẩy, được một lúc thì thiếp đi.
Sau ngọ (hơn 1 giờ chiều) Tề Nghê Quần mới đến. Nàng ta vẫn chưa nắm rõ tình hình bên này, ăn mặc chỉn chu mới dẫn theo nam nữ hầu tới thăm Yên Nhi. Chẳng qua khi vừa đến nơi, thấy ánh mắt Lý Sâm nhìn mình, tim nàng giật thót một nhịp.
Tề Nghê Quần phúc thân, nhưng Lý Sâm không hề bảo đứng dậy. Nàng liên lục đổ mồ hôi lạnh, bắp chân bắt đầu phát run.
“Vương phi, trước đây ngươi bồng Yên Nhi về viện của mình, đã nói thế nào?”
Nàng đứng dậy, gấp gáp trả lời: “Thiếp đối đãi Yên Nhi đều dựa vào quy lệ. Nhưng thiếp còn phải chăm Oanh Nhi, Oanh Nhi vẫn bé quá, không thể rời thiếp được. Tâm trí thiếp đã dành hơn phân nửa cho con bé, nên không giám sát kỹ Yên Nhi…”
“Theo quy lệ!” Hắn lạnh lùng hỏi:” Sơ Nhi với Oanh Nhi thì theo quy lệ gì?”
“Hai đứa là Công chúa…”
“Công chúa? Chúng là Công chúa, nhưng vẫn là chị em ruột của Yên Nhi!”
Tề Nghê Quần hoảng loạn triệt để, quỳ xuống trước mặt hắn: “Xin Vương gia hiểu cho. Từ sau khi thiếp phải tự chăm hai con gái, đúng là đã hơi lơ là Yên Nhi. Nhưng thiếp đã tìm một nhũ mẫu chu đáo trông nom con, thiếp cũng thường xuyên hỏi tới.”
Hắn hít sâu một hơi: “Vương phi đừng xem bổn vương như thằng ngu. Nếu ngươi thật sự quan tâm thường xuyên, thật sự phái người chu đáo đến hầu, thì sao cả bộ quần áo chỉnh tề con cũng không có? Sao trong phòng chỉ có vài món đồ? Sao cả vải cũng chẳng được ăn?!”
Tề Nghê Quần run lên, đầu óc rối ren, nhưng nàng bỗng dưng nghĩ đến gì đó: “Đều là Lý Thứ phi hãm hại thiếp đó Vương gia. Dạo này cô ta thường đến tìm Yên Nhi, không biết đã nói gì với Yên Nhi…”
Rốt cuộc Lý Sâm không nhịn nổi nữa, túm áo nàng ta kéo vào bên trong phòng, đến cả Tề Vân Nhược cũng chẳng phản ứng kịp. Hắn lôi nàng ta vào, quăng ngã ra đất một cách thô bạo, quát lên: “Lý Thứ phi xúi giục ra vầy ư? Ngươi nhìn đi! Con bé đã ba tuổi mới nặng bấy nhiêu cân? Cả thảy chỉ có ba bốn bộ quần áo để thay! Hôm qua con đổ bệnh, ngươi có hỏi đến chưa!”
Tề Vân Nhược sốt ruột theo vào, lửa giận của Lý Sâm vốn đã nguôi lại bị Tề Nghê Quần khơi dậy lần nữa, y nhào tới ôm giữ chân hắn: “Vương gia, bây giờ đại tiểu như đã sắp khỏe, Người đừng tức giận…”
Tề Nghê Quần bị Lý Sâm xô ngã xây xẩm, toàn bộ trâm cài lẫn hoa tai rối vào nhau. Ngay sau đó, cơn thịnh nộ cùng sự căm hờn nổi lên cuồn cuộn, nàng nhìn Tề Vân Nhược một cách lạnh lùng, thình lình giáng cho một bạt tai: “Mi đừng giả mù sa mưa vờ làm người tốt! Đều do đám hèn hạ bọn mi xui cả.”
Một đứa thứ nữ! Một đứa thứ nữ thấp kém! Thân mẫu của nó chỉ là con hầu trong cung Hoàng hậu, thế mà Vương gia lại ra tay đánh mình! Tề Nghê Quần đã hoàn toàn mất lý trí, giơ tay lên lần nữa — lại không biết rằng bộ dạng bản thân mình giờ đây trông dữ tợn như quỷ nữ — tuy nhiên sau đó Lý Sâm đã đạp lên tay nàng, tăng lực giẫm xuống. Tề Vân Nhược bất chấp gương mặt bị đánh đang dần sinh đau, quỳ lết tới ôm chân Vương gia. Y phát hiện dường như hắn cũng đánh mất lý trí rồi: “Vương gia! Em không sao, Vương gia… Người đừng như vậy…”
Căn phòng lộn xộn cả lên. Lưu Danh với Lưu Bạch nhanh chóng kéo Tề Nghê Quần ra, Tề Nghê Quần vừa kêu la vừa giận dữ gào hét: “Tề Vân Nhược! Lý Thứ phi! Bọn khốn kiếp! Khốn kiếp!”
Lý Sâm vừa muốn nhào qua tóm nàng ta. Tề Vân Nhược tức khắc giữ chặt chân hắn, trào nước mắt, liên tục cầu xin: “Em xin Người đó Vương gia, Người bình tĩnh lại đi, đừng giận, đừng bực… Vương gia, Vương gia…”
Hắn lảo đảo thụt lùi. Tề Vân Nhược đứng dậy cực nhanh, đỡ lấy, đặt tay lên ngực hắn thì phát hiện tim hắn đập dồn dập. Tiếng động lớn như vậy đã sớm đánh thức Yên Nhi, bé lại bắt đầu khóc thút thít. Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn nhéo nhẹ tay y, di chuyển đến mép giường, nhẹ giọng vỗ về con gái: “Yên Nhi ngoan, cha ở đây, nín đi…. cha đang ở đây, Yên Nhi ngoan, con ngoan.”
Tề Vân Nhược ngã ngồi trên đất, lặng lẽ nức nở.
Tới chiều Yên Nhi dễ chịu hơn chút, đã có thể nói chuyện. Lý Sâm vẫn luôn ngồi ở đầu giường bé, bé mở mắt ra thì thấy hắn, khe khẽ cười: “Cha.”
“Ừ, Cha đây.” Hắn xoa đầu bé.
Yên Nhi nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh. Hắn dịu dàng hỏi: “Còn khó chịu không?”
Bé gật gật đầu.
“Ngủ thêm tí nữa đi, dậy rồi sẽ hết khó chịu.”
Bé lại gật đầu, rồi chau mày hỏi lại: “Nhưng cha còn ở đây không?”
Hắn mỉm cười: “Đây là phòng của cha, cha sẽ luôn ở đây.”
Khi này Yên Nhi mới yên tâm, vừa nắm tay cha vừa ngủ.
Bấy giờ Tề Vân Nhược đang ở tại tây sương phòng dùng khăn lạnh chườm mặt, gương mặt bị tát sưng vù nên không tiện ra ngoài gặp ai. Nằm trên giường, y mang tâm trạng phức tạp. Tề Nghê Quần … tưởng chừng như điên rồi, không phân biệt tốt xấu … Nhưng dẫu sao nàng ta vẫn là vợ của Vương gia, mình không thể trơ mắt nhìn Vương gia đánh vợ. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, không biết sẽ bao nhiêu người vịn vào đó chỉ trích Vương gia, e là cả Hoàng thượng cũng sẽ không vui.
Nằm một hồi thì có người đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ tênh, y gượng cười: “Tĩnh Nhi, con đến à.”
Tĩnh Nhi nhoài người lên mép giường Tề Vân Nhược, từ chỗ này không nhìn được tới bên mặt bị sưng của y. Nhóc hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vậy ạ? Con ở bên kia nghe tiếng động lớn lắm nhưng nhũ mẫu không cho con lại đây.”
Tề Vân Nhược im lặng một chốc, trả lời: “Là em gái lớn của con đổ bệnh, phụ thân con hơi sốt ruột thôi chứ không có chuyện gì đâu, con đừng lo.”
“Em gái bị bệnh ạ?” Thật ra Tĩnh Nhi chẳng hề quen biết Yên Nhi, thế nhưng nhóc vẫn lo lắng cho cô bé: “Bệnh rồi phải uống thuốc đắng đắng đúng không ạ?”
“Đúng rồi.” Tề Vân Nhược gật đầu.
Nhóc Tĩnh bắt chước điệu bộ thở dài: “Ôi, thế thì toang rồi.”
Y bật cười. Nhóc lại hỏi: “Phụ thân đâu ạ?”
“Phụ thân con còn đang lo sốt vó kìa, con khoan hẳn sang thăm em. Chờ em con khỏe hơn nhiều ta dắt con sang. Giờ con về phòng mình trước đi.”
“Vậy cũng được ạ,” Giọng nhóc non nớt: “Chờ em khỏe lên con với em sẽ đi chơi.”
Cơ mà Tĩnh Nhi chưa ra ngoài, Lý Sâm đã vào rồi. Nhóc thi lễ: “Thưa phụ thân.”
Lý Sâm gật đầu: “Con ra ngoài trước đi.”
“Vâng ạ.”
Hắn đến trước giường, Tề Vân Nhược ngồi dậy. Thấy gương mặt y, hắn chạm khẽ mà đau lòng.
Y cười bảo: “Vương gia à, em không sao, không đau tí nào.”
“Xin lỗi, Tiểu Tề.”
Y sửng sốt một hồi, mới nói: “Chuyện này không liên quan đến Người. Vương phi cũng vậy, Vương phi chỉ giận quá thôi.”
Nghe được lời bào chữa cho Tề Nghê Quần, Lý Sâm hiểu được ý của y. Đến cùng thì Tiểu Tề vẫn không mong hắn và vợ lục đục gì, y sợ chuyện này sẽ ảnh hướng đến thanh danh bên ngoài của hắn. Hắn thở dài: “Ta giận bản thân mình. Tề Nghê Quần không chăm sóc tốt Yên Nhi là thật. Ta thì sao? Không phải ta không quan tâm Yên Nhi, ta cho rằng chỗ Vương phi là nơi tốt nhất ở nhà sau, cũng là nơi nhiều tôi tớ nhất, để con bé ở đó thì nó có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Ta chưa bao giờ chú ý tới con bé, dù chỉ cần một phần quan tâm thì đám gia nhân đó sẽ chẳng dám bằng mặt không bằng lòng với chủ như vậy.”
“Không trách Người được, Người phải để tâm nhiều chuyện lắm, đâu thể cứ dán mắt ở nhà sau mãi.” Tề Vân Nhược ngẫm nghĩ, y cũng sai, hiện tại y là Trưởng sử quản lý toàn Vương phủ, lại luôn qua loa với nhà sau, không chịu tiếp xúc với người trong viện của Tề Nghê Quần. Yên Nhi là cô bé xinh xắn biết bao, lại đáng thương thế này… Nhưng y không nói những lời này ra với Vương gia, bởi chúng quá sáo rỗng.
Hắn nhìn sườn mặt y: “Thoa thuốc chưa?”
“Đã thoa thuốc mỡ rồi ạ.”
Hắn gật đầu, nhấc Tề Vân Nhược lên, cẩn thận không đụng vào mặt y. Y đan tay lại sau lưng hắn, cười bảo: “Người xem, bây giờ tốt hơn rồi này, trưa nay đại tiểu thư hết khó chịu, mà em cũng không sao.”
Sáng ấy Tề Vân Nhược kêu nhóm Lưu Danh giúp Tề Nghê Quần rửa mặt, chải tóc gọn gàng rồi mới đỡ người về lại hậu viện, tuy nhiên khó đảm bảo sẽ không ai biết chuyện này. Tề Vân Nhược nghĩ tới, còn gọi người hầu đến căn dặn mấy câu, cấm không được nhắc lại chuyện hôm nay dù chỉ một lời. Nhớ lại lúc y tiễn Tề Nghê Quần về, ánh nhìn của nàng ta dành cho y tràn ngập căm ghét, hận thù, như thể muốn nghiền y thành tro. Song y chẳng hề sợ hãi, chỉ nghi hoặc, người con gái từng cao quý xinh đẹp như Tề Nghê Quần sao lại trở thành dáng vẻ này?
Tề Vân Nhược không hiểu nỗi đau không con trai của Tề Nghê Quần, không hiểu tại sao nàng ta lại khinh thường thứ tử thứ nữ như vậy, không biết nàng ta càng căng thẳng hơn khi công lao của Thuần Vương càng lớn. Nàng ta lo rằng sau khi Vương gia đăng cơ lại phong con trai người phụ nữ khác làm Thái tử, mình sẽ bị những người phụ nữ vốn chẳng có địa vị bằng mình chèn ép.
Cả đời này Tề Vân Nhược sẽ không có con, nhưng y rất thích Tĩnh Nhi, cũng thích Yên Nhi, lần trước chỉ gặp mặt Mộc Nhi có một lần mà y đã thấy nó đáng yêu rồi. Nếu như được chăm sóc bọn nhỏ, y chắc chắn sẽ không để chúng rời khỏi tầm mắt mình, phải nhìn chằm chằm chúng mới đúng, để chúng không bị tổn thương.
Buổi tối, Lý Sâm nói với Tề Vân Nhược muốn cho Yên Nhi tới ở viện Mặc Liên.
“Ta đã suy nghĩ, những người còn lại đều không phù hợp. Quý phi, Vi phi đều không được, Lý Thứ phi …” Giọng Lý Sâm lành lạnh: “Những người còn lại nếu không phải thân phận quá thấp thì bụng dạ quá giảo hoạt. Bây giờ không thể để Yên Nhi xa mình, ta định cho con bé sống ở đây.”
“Được mà.” Tề Vân Nhược đáp.
Viện Mặc Liên tọa lạc giữa Vương phủ, gồm hai sân viện gộp lại, sân bên trong dùng cho sinh hoạt thường nhật, sân ngoài có thư phòng để nghị sự. Chính bắc sân trong là nơi Lý Sâm ở, Tề Vân Nhược thỉnh thoảng sẽ ở tây sương phòng, dãy phòng phía nam đã được dọn cho Tĩnh Nhi ở, còn phía đông chỉ có hai gian phòng nhỏ, vị trí còn lại một bồn hoa lớn, góc đông nam là cửa từ sân trong ra sân ngoài. Lý Sâm nói: “Tuy chỉ có hai gian phòng nhưng khá lớn, bày trí cũng đầy đủ, dọn dẹp sơ là ở được.”
Tề Vân Nhược gật đầu: “Đợi Yên Nhi lớn thì có thể chọn cho con bé một sân nhà nhỏ dưới hậu viện để ở.”
Hắn đồng tình: “Ta cũng nghĩ vậy.” Nếu không có gì ngoài ý muốn, Vương phủ sẽ không thêm người mới.
Hai người bàn xong, Lý Sâm trở lại trông Yên Nhi. Cuối cùng con bé cũng có tinh thần, có điều vẫn không muốn ăn uống. Chập tối thái y lại ghé phủ lần nữa, nói ngày mai đại tiểu thư sẽ khỏe lên.
Tề Vân Nhược vừa dặn người dọn dẹp đông sương phòng, vừa dặn ma ma ngày mai cho người phòng may tới lấy số đo của Yên Nhi, may thêm vài bộ đồ.
Sau khi Yên Nhi ngủ say, Lý Sâm đi vào một gian phòng trống. Nữ tì Ngọc Bích đã bị trói gô, ngã trên đất, trên gương mặt còn mang thương tích do bị hắn đánh. Dưới cơn giận, Lý Sâm sử dụng lực đánh hoàn toàn khác xa với Tề Nghê Quần đánh Tề Vân Nhược, lúc này gương mặt cô ả vẫn xanh tím cả vùng, một bên mắt cũng sưng húp.
Ả vừa thấy Vương gia, quỳ xuống một cách khó khăn: “Vương gia, những lời của nô tỳ đều là sự thật. Vương gia, nô tỳ muốn chăm sóc đại tiểu thư thật tốt mà.”
Hắn lạnh lùng, hỏi: “Đại tiểu như không nhận biết được vải hư, ngươi cũng không biết ư?”
“Trái vải quá quý, nô tỳ không dám nếm.”
Hắn gật đầu: “Cả nếm ngươi cũng không dám thử, mà lại dám cho tiểu thư ăn sao?”
Ngọc Bích run rẩy: “Nô tỳ thấy các chị và nhị tiểu thư ăn không sao…”
“Đại tiểu thư đổ bệnh được bao lâu, buổi tối ngươi không tìm được Vương phi thì sao sáng không tìm? Ngươi lại cố tình chờ bổn vương tới… Nếu bổn vương không tới thì sao?”
Ngọc Bích không đáp được lời nào, chỉ xin: “Xin Vương gia tha cho nô tỳ, nô tỳ trung thành tận tâm với đại tiểu thư, xin ngài tha cho nô tỳ.”
“Lúc đại tiểu thư dọn tới viện Đông Mai, ngươi là người từ chỗ Lý Thứ phi theo tới đúng không?”
Mắt Ngọc Bích đảo loạn, không dám nhìn Lý Sâm.
Lý Sâm ngồi xổm xuống, nắm cằm ả: “Lý Thứ phi đã nói với ngươi thế nào, ngươi hãy thuật lại rõ ràng từng chữ một! Bằng không, bổn vương lóc sống ngươi!”
“Nô tỳ nói! Nô tỳ nói!” Ngọc Bích kể: “Hôm qua Lý Thứ phi nói mấy ngày này cố ý cho đại tiểu thư ăn đồ hư, vải được đưa tới hôm qua Vương phi đã cho ngâm dưới giếng, nô tỳ bèn theo lời Lý Thứ phi bàn bạc cho đại tiểu thư ăn vải đã hỏng… Thế nhưng Vương gia, sự thật là Vương phi không đối xử tốt với đại tiểu thư, vải đó đúng thật là do nô tỳ trộm từ chỗ nhị tiểu thư. Cuộc sống của đại tiểu thư ở viện Đông Mai còn thua cả a hoàn có tiếng nói. Hôm nay ngài cũng thấy, nô tỳ và Lý Thứ phi cũng vì để đại tiểu thư có thể rời khỏi viện Đông Mai mới làm…”
Hắn đứng dậy, dửng dưng: “Con bé mới bao nhiêu tuổi mà các người lại dám làm vậy. Nếu con bé không sống được thì sao? Các người có nghĩ tới hậu quả chưa? Yên Nhi là con gái bổn vương, các ngươi chưa từng nghĩ sẽ đến nói thẳng với bổn vương rằng con bé đang sống không tốt ư?”
Ngọc Bích run rẩy chẳng dám đáp được tiếng nào.
Lý Sâm vẫn nói bằng giọng lạnh lùng: “Bổn vương không giết ngươi, là vì bổn vương tích phúc cho Yên Nhi.” Hắn gọi mấy thị vệ tới: “Hai mươi bản, rót thuốc câm, bán ra ngoài.”
“Vương gia, Vương gia… Ngài tha cho nô tỳ đi, Vương gia—–“
Ngoài cửa, Tề Vân Nhược im lặng chờ hắn đi ra.
Lý Sâm bước ra rồi ôm siết lấy y.
“Tiểu Tề … “
Y mỉm cười: “Vương gia à, sau này sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra nữa đâu. Con của Người sẽ trưởng thành bình an, yên vui cả đời.”