Nàng cười phá lên, cười đến mức khóc ra nước mắt.✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Tề Vân Nhược đỡ Lý Sâm dậy, cho tựa vào người mình, ngoái đầu nhìn vào Tề Nghê Quần đang nhếch nhác, đôi mắt y tràn đầy chán ghét lẫn căm giận. Dưới ánh nhìn khiếp đảm của người người ở viện Đông Mai, y xoay qua đỡ Vương gia ra khỏi đó, quát đám nội thị và tì nữ chỉ biết nhàn rỗi đứng ngó: “Còn không biết nâng kiệu nhỏ đến!”
Hơi thở của Lý Sâm dồn dập, nóng hổi, ấy mà nhìn thấy Tề Vân Nhược, hắn nở nụ cười: “Sao em tới đây?”
Dìu Lý Sâm lên kiệu, khuôn mặt y điềm tĩnh. Lý Sâm khổ sở ngửa đầu, y hỏi: “Muốn gọi thầy thuốc không?”
“Đừng để người ta cười,” Hắn nhắm mắt, kéo Tề Vân Nhược tới cạnh mình: “Có em được rồi.”
Mặt y đỏ lên, gật đầu.
Hắn hỏi lại: “Sao em tới đây?”
Tề Vân Nhược vẫn không trả lời, chỉ liên tục lau mồ hôi, sửa sang lại quần áo cho hắn, còn dùng tay làm quạt gió. Chiếc kiệu nhanh chóng về tới viện Mặc Liên, Tề Vân Nhược dặn người hầu không cho Tĩnh Nhi và Yên Nhi ra ngoài, rồi dẫn Lý Sâm về phòng ngủ.
Hôm sau khi Lý Sâm thức dậy, đầu đau như muốn bể. Hắn nghiêng qua nhìn Tề Vân Nhược, y vẫn đang ngủ, sắc mặt hơi thiếu sức sống. Hắn lần tìm tay y bên dưới, nắm chặt một lúc.
Hắn nằm thêm chốc nữa mới đứng dậy mặc y phục, trên cổ có một vệt đỏ kéo dài xuống rồi khuất dần dưới lớp áo. Hắn tự mình khoác áo ngoài vào rồi mở cửa đi ra. Túc Cát ở ngoài cửa, khẽ giọng: “Sáng sớm nô tài đã vào cung cáo bệnh cho ngài rồi.”
Lý Sâm gật đầu, ngồi vào ghế, day trán. Hắn không ăn sáng, trở vào phòng ngủ trông Tiểu Tề một hồi rồi lập tức xuống hậu viện.
Thực ra tối qua Tề Vân Nhược không có lý do gì để trực tiếp đến viện Đông Mai, đây cũng là do đến đêm hắn tỉnh táo rồi mới hỏi ra. Tiểu Tề ăn cơm tối với hai đứa nhỏ xong, ngồi đọc sách trong phòng chờ hắn, thế nhưng chờ hoài vẫn chưa thấy về, Tề Vân Nhược hơi hoảng rồi. Vẻ mặt mấy thái giám, tỳ nữ tỏ vẻ là lạ, cho rằng y làm quá. Vương gia và Vương phi là phu thê chính đáng, Vương gia ở lại phòng Vương phi không về, không phải là chuyện thường tình sao?
Thế nhưng Tề Vân Nhược lại cảm thấy không thể nào. Mấy bữa trước Tề Nghê Quần giống như mụ điên, Vương gia đã ghét nàng ta rồi, dù hôm nay nàng ta có nhận lỗi, Vương gia cũng sẽ cân nhắc cẩn thận, không lý nào ở lại viện Đông Mai ngủ… Vả lại, tận sâu trong đáy lòng, y thầm nghĩ Vương gia sẽ không làm vậy, lòng Vương gia nghĩ về y, Người sẽ về.
Tề Vân Nhược đã bảo rằng mình muốn xuống hậu viện xem sao, nhưng ngay cả Lục Lam bên cạnh y cũng bày ra vẻ mặt lúng túng: “Đại nhân, cái này, cái này e rằng không ổn. Nếu Vương gia và Vương phi đã ngủ rồi…”
“Vương gia thích ngài thật, nhưng giờ sẽ bị gán danh ghen tuông mất…” Lục Hiên cũng góp lời.
Tề Vân Nhược đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta tự mình đi cũng được.”
Y muốn đi không ai ngăn được, cơ mà lòng họ lại cho rằng Tề đại nhân thường thường ôn hòa, bây giờ lại kiêu ngạo ngang ngược như này, cả việc Vương gia ngủ lại viện chính thê cũng không cho, rất có thể sẽ sớm bị Vương gia ghét bỏ.
Tề Vân Nhược sải chân chạy về phía nhà sau. Trong Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng, khi y chạy tới viện Đông Mai, cổng viện Đông Mai đã đóng từ lâu. Y không nghĩ nhiều, tiến tới gõ thẳng lên cổng, song không một ai bên trong trả lời. Thật ra nếu khi ấy có người hầu dám nói một câu Vương gia và Vương phi ngủ rồi, Tề Vân Nhược đành chịu, thế mà chẳng có chút động tĩnh nào, khiến y càng thêm nghi ngờ, vừa đập cửa liên hồi vừa bực tức: “Mở cổng ra mau! Các ngươi không biết ta là ai hả!”
Nắm tay y thậm chí sưng cả lên, cuối cùng y vừa đập vừa đá cổng. Rốt cuộc tiểu thái giám canh cổng biết sợ, mở ra cho y. Ai ngờ vừa bước vào đã trông thấy một màn khiến mình nhe răng quắc mắt — Vương gia bước từng bước loạng choạng, nhưng lại hướng tới đây một cách kiên định. Nhìn thoáng qua y đã nhận ra nơi này vừa xảy ra chuyện rất tồi tệ, dáng vẻ Vương gia cũng nhếch nhác quá. Y chạy tới, hắn lập tức bị y đụng ngã — khoảnh khắc ấy, Tề Vân Nhược hoàn toàn chẳng hình dung ra tâm tình của mình, sau đó y chỉ cảm thấy thật may mắn là mình đã chạy tới.
Lý Sâm quần tới quần lui Tề Vân Nhược cả đêm, tới khi gần ngủ Tề Vân Nhược lại thì thầm: “Vương gia, dù sao Vương phi vẫn là vợ của Người…”
Hắn gác đầu y lên ngực mình, rồi hôn lên tóc y: “Mau ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Thế là Tề Vân Nhược ngủ thiếp đi.
Lý Sâm đi tới trước viện Đông Mai, cổng viện đã chẳng còn dấu chân Tề Vân Nhược đá in lên. Hắn khoan thai đi tới trước cửa phòng chính của Tề Nghê Quần, thản nhiên ra lệnh: “Mở cửa.”
Nhóm tỳ nữ kế bên tiến lên mở cửa ra, hắn trông thấy Tề Nghê Quần vẫn còn mặc bộ quần áo đêm qua, nhưng đã được chỉnh sơ lại, không còn lộn xộn như tối. Nàng ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, đôi mắt nhìn về phía trước, dáng vẻ đoan trang tao nhã, đâu còn điên rồ như đêm qua. Lý Sâm vẫy tay cho người lui ra ngoài hết.
Tề Nghê Quần ngồi chẳng nói lời nào. Lý Sâm nhìn một vòng xung quanh, phát thiện đã không còn thấy chiếc lư hương hôm qua đâu.
Hắn đi tới, cúi người nói: “Vương phi, có phải bây giờ ngươi vẫn cảm thấy mình chẳng sai, tất cả lỗi là ở người khác?”
Tề Nghê Quần lạnh lùng đáp: “Ta vốn không sai! Ta là vợ của ngươi! Nhưng ngươi thà sủng ái đàn ông! Đầu tiên là Quý Hoàn, sau là Tề Vân Nhược. Bại hoại luân thường là ngươi! Ta là do ngươi ép!”
Hắn thẳng người lên, hít sâu một hơi: “Ngươi làm gì cũng đúng, ngươi có quyền tùy tiện chi phối vận mệnh người khác, không cho phép người khác đè trên đầu ngươi. Vương phi, ngươi có biết không, từ khi ngươi được gả tới đây, mỗi một câu nói mỗi một hành động của ngươi, bổn vương đều biết.”
Nàng ta sững sờ, nhanh chóng đoán ra: “Trình ma ma…”
“Khi ngươi vào phủ đã muốn cầm quyền, này không có gì đáng trách, dù sao ngươi là chính thê của bổn vương. Thế nhưng ngươi lại muốn bồng trưởng tử của bổn vương về đây để làm công cụ áp chế Quý phi. Bổn vương thích Tiểu Tề, ngươi đã định hợp tác với Quý phi để hại chết y, đây mới là lý do bổn vương muốn dẫn y đi, chứ không phải vì Tiểu Tề mê hoặc được bổn vương.”
Nàng ta cúi mặt, ánh mắt trốn tránh.
Hắn nói tiếp: “Ở tây bắc, Tiểu Tề thay bổn vương đón hiểm hai lần, mỗi lần đều như mạng treo sợi chỉ. Trở lại kinh thành Tiểu Tề giúp bổn vương phá án Tư Đức. Ngươi thì cả ngày chỉ biết lục đục với người khác, gây thương tổn cho con cái bổn vương… Bây giờ, ngươi còn cảm thấy ngươi chẳng hề sai, đều là bổn vương và Tiểu Tề không đúng không?”
“Vương gia…” Tề Nghê Quần run rẩy: “Sự thật là ta chỉ muốn làm vợ chồng với ngài, ta muốn sinh đích tử cho ngài, chẳng qua là ta ghen …”
Ánh mắt Lý Sâm tràn ngập sự thương hại: “Là ngươi muốn sinh đích tử cho bổn vương, hay là cho rằng bản thân phải có con trai để dựa dẫm?”
Tề Nghê Quần im lặng.
“Ngay đêm qua, lúc ngươi kính rượu, bổn vương nghĩ rằng nếu ngươi thật lòng sửa lỗi, bổn vương sẽ tiếp tục kính trọng ngươi là chính thê, Tiểu Tề vẫn sẽ luôn dưới ngươi. Nhưng ngươi vì để có con trai, bỏ thuốc bổn vương,” Lý Sâm thở dài: “Các ngươi, các ngươi đều chỉ xem bổn vương là công cụ để tạo dựng chỗ đứng ở nhà sau, xem bổn vương như thằng ngu. Thì bổn vương có lý do gì để thích các ngươi?”
Nàng ta nhìn hắn trong ngơ ngác. Đương khi hắn xoay người tính đi, rốt cuộc nàng đã cảm thấy hối hận, cả một bầu trời ăn năn bủa vây lấy bản thân. Nàng lao tới, khóc rấm rứt: “Ta biết sai rồi, ngài tha thứ cho ta đi, xin ngài cho… cho ta cơ hội lần nữa.”
Lý Sâm trả lời: “Muộn rồi.”
Ta đã tìm thấy Tiểu Tề, Lý Sâm nghĩ, cuộc đời này của ta sẽ không cho bất cứ ai cơ hội nào nữa.
Tề Nghê Quần quỳ trên đất, dại ra nhìn bóng dáng Lý Sâm khuất dần, bỗng dưng nàng ta nở nụ cười: “Ta biết, nhưng họ còn chưa biết đâu… Ha ha, ha ha, ha ha ha ha –” Nàng cười phá lên, cười đến mức khóc ra nước mắt.
“Bọn ngu đấy! Chúng sẽ chẳng hiểu được đâu … ” Tề Nghê Quần vừa khóc vừa cười: “Tề Vân Nhược. Ngươi đánh bại ta rồi đấy, Tề Vân Nhược!”
Tới chiều Tề Vân Nhược mới thức dậy. Y mở mắt, trở mình, cảm thấy toàn thân ê ẩm, rồi bỗng dưng nhớ ra gì đó, thình lình ngồi bật dậy, rồi không khỏi rên thành tiếng. Lý Sâm vốn đang đọc công văn ở cách đó không xa, bước tới mấy bước, chau mày: “Sao ngồi dậy gấp vậy.”
Y sốt ruột hỏi: “Vương gia! Người chưa tới hậu viện chứ? Vương phi sao rồi?”
Lý Sâm thay y kéo lại áo trong nửa hở, che lại dấu tích đêm qua, rồi từ tốn: “Giải quyết xong rồi.”
Hắn trả lời một cách bình thản, nhưng y lại hiểu mơ hồ, lẩm bẩm: “Giải quyết xong ư…”
Hắn ép y vào lại trong chăn: “Còn sớm, chờ chút nữa dậy ăn tối luôn.”
“…Đến lúc đó…” Tề Vân Nhược hãy còn bận tâm đến công vụ của mình, muốn đứng dậy, lại bị Lý Sâm ngăn: “Chẳng có gì quan trọng đâu. Chẳng lẽ lời của bổn Vương không bằng một Trưởng sử nhỏ như em à?”
Tề Vân Nhược mỉm cười, nằm yên. Lý Sâm ngồi ở mép giường sờ mặt y, thì thầm: “Còn nhức phải không?”
Y khéo chăn qua đầu, chẳng đáp tiếng nào, đoạn nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn: “Không chọc em nữa, tối nay có củ cải giòn, dưa leo non, với cháo gạo lứt mật ong mà em thích đấy.”
Y ló mắt ra: “Món nào cũng ngon.”
“Ừm.”
Tề Vân Nhược để ý thấy Lý Sâm đang cầm quyển sổ kho trong của Vương phủ, thuận miệng hỏi: “Nhà nào muốn đãi tiệc ạ?”
“Mấy hôm nữa Khánh vương, Dung vương rời kinh. Mấy anh em bảo làm cho họ một bàn tiệc rượu, ta định tìm mấy món đồ để tặng.”
Tề Vân Nhược nhíu mày: “Bọn họ định đi đâu?”
Lý Sâm từ tốn giải thích: “Tới Túc Châu tranh công. Bọn họ nghĩ mình có thể dễ dàng áp chế Tây Kiêu, Đồ Mục, hai thị tộc mạnh nhất của người Khương.”
Y phì cười. Lát sau y đứng lên mặc quần áo, bước đi còn hơi yếu, nhưng không chịu để Lý Sâm dìu, tự mình di chuyển ra chỗ ngồi ăn cơm. Y có cảm giác mình đói lả người, rồi sực nhớ ra từ sáng đến giờ mình đã ăn gì đâu, hớp được hai chén cháo đặc thì bảo rằng mình muốn ra ngoài đi dạo: “Dù sao cũng không thể ở trong phòng cả ngày được. Bây giờ trời mát, thích hợp ra ngoài dạo nhất.”
“Em ngủ nhiều rồi, không muốn ngủ nữa à?”
Lý Sâm hỏi, nhưng vẫn dẫn Tề Vân Nhược ra ngoài. Tình cảnh lúc họ trở về đêm qua quả thực có phần khiến người ta hãi hùng, y thấy biểu cảm hai người Lục Lam, Lục Hiên hơi gượng gạo, chắc có lẽ ngượng ngùng vì chuyện đêm qua. Y chẳng quá để tâm, chuyện đã qua không nhất thiết truy cứu.
Hôm sau Lý Sâm vào triều, nhắn rằng tối nay sẽ ghé tửu lầu, rất khuya mới về, dặn Tề Vân Nhược đừng chờ mình. Tề Vân Nhược nghĩ đến việc chấn chỉnh lại phủ đệ, y không muốn bất cứ tin tức gì trong Vương phủ bị truyền ra ngoài. Có thể ra vào Vương phủ đều là quản gia có tiếng, y không nói quá nhiều, chỉ lặp lại chuyện quan trọng một lần, nếu ai dám truyền tin tức ra ngoài, y chắc chắn sẽ không nương tay.
Hai người Khánh vương, Dung vương sẽ rời kinh vào ba ngày tới, đây giống như một tín hiệu, các thế lực trong kinh lập tức tập trung chĩa vào Lý Sâm. Sự cố gắng của Tề Vân Nhược đã uổng phí. Nhóm quan viên Ngự Sử Đài và Hàn Lâm Viện hưng phấn như được uống máu gà, bắt đầu tấu tội Thuần Vương rèm màn không sửa*, sủng ái gian nịnh — nói đủ điều đủ kiểu, nào là Thuần Vương phi bức bối vì Vương gia hoang phí, lý luận với Thuần Vương lại bị Thuần Vương đánh bạt tai; nào là ngay từ đầu Thuần Vương đã sủng thiếp diệt thê, cực kỳ thiếu tôn trọng chính thất; và còn cả thật ra Tề Vân Nhược và Vương phi xô xát với nhau, Vương gia bảo vệ y, cấm Vương phi đến gần y, còn giam Vương phi lại. [rèm màn không sửa là một thành ngữ TQ, dùng để nói tránh hành vi dâm loạn trong một gia đình. Tương tự như câu [帷薄不修] của Khổng Tử, quan lại không trị được nhà, để uế loạn dâm dật.]
Tề Vân Nhược vừa hay tin thì nhận được lệnh đến từ nội thị trong cung, truyền y vào cung.
Không có Vương gia ở nhà, Tề Vân Nhược như ngốc đi, xoay mòng mòng sốt ruột trong phòng. Túc Cát nói: “Bây giờ Vương gia vẫn còn trong cung, đại nhân chớ sợ, ngài cứ vào cung đi.”
“Nhưng mà… Hoàng thượng, đó là Hoàng thượng…” Y vừa hoảng sợ vừa bất lực, ngồi xuống: “Nếu Hoàng thượng thật sự tin những lời đó thì sao bây giờ?”
“Thì ngài cũng đâu thể kháng chỉ được…”
Tề Vân Nhược mang vẻ mặt đau khổ đi đổi quan phục, theo nội thị vào cung. Trước khi đi Túc Cát nhét cho nội thị một cái hầu bao căng đầy, cười hỏi: “Không biết Hoàng thượng cho gọi, rốt cuộc vì chuyện gì?”
Nội thị đáp: “Chúng tôi chỉ hầu hạ ở bên ngoài, nào biết được ý của Hoàng thượng.”
Tề Vân Nhược đi theo hai người, bước lên kiệu nhỏ ngồi, trong lòng bất an. Y được xem như gia thần lục phẩm, không phải vào triều. Y cũng cho rằng mình không có cơ hội được gặp Hoàng thượng, vậy mà ai ngờ hôm nay mang cả thân bêu danh vào cung. Kiệu của Tề Vân Nhược hạ trước cửa cung, từ đoạn này y phải tự mình đi. Bây giờ Hoàng thượng đang ở điện Võ Anh… không biết Vương gia đang ở đâu.
Bất ngờ là trên đường đi chẳng giáp mặt được bao người, nhưng trước điện Võ Anh, Tề Vân Nhược trông thấy Đại học sĩ Văn đang đi ra. Ông ta mình y một cách khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Y cau mày, chẳng muốn để ý đến ông ta tí ti nào, thế mà ông ta lại chắp tay sau lưng đi tới, từ tốn: “Từ xưa đến nay nịnh hạnh chưa bao giờ có kết cục tốt. Thuần Vương vốn là hiền vương có tài làm cho nước mạnh dân an, ôi tiếc quá, tiếc quá mà…”
“Lần này Văn đại nhân trổ tài rồi à.” Tề Vân Nhược hỏi.
Đại học sĩ Văn hất tay áo: “Dám nói dám can, vốn là chức vụ của bản chức.”
Y thở dài: “Lần này ngài tìm được chứng cứ gì?”
Ông ta chẳng cần nghĩ ngợi: “Người đời đều nói…” nói đoạn chính ông ta cũng sửng sốt, lập tức tắt tiếng.
Y cười khẩy. Một nội thị bước từ trong điện ra: “Tề đại nhân, Hoàng thượng tuyên vào.”
Tề Vân Nhược đáp: “Cảm ơn công công.” nói xong liền khom mình bước vào trong điện.
Tim Tề Vân Nhược như nổi trống, căn bản chả dám ngẩng đầu, bước vào mấy bước bèn quỳ xuống, dập đầu: “Vi thần, Tề Vân Nhược, bái kiến Thánh thượng. Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Giọng Hoàng thượng truyền tới từ khoảng cách khá xa: “Ừm, bình thân.”
Tề Vân Nhược đứng lên thì nghe giọng nói đó bảo: “Ngươi lại gần đây chút.”
Khi này y mới nhận ra mình đã đứng quá xa, cúi đầu bước tới mấy bước. Giọng nói ấy lại vang lên: “Ngươi ngẩng đầu lên.”
Tề Vân Nhược liền ngẩng lên, trông thấy một người đàn ông bận long bào vàng tươi đang ngồi trên trường kỷ, thoạt nhìn đã qua tuổi bán trăm, tóc màu xám, nét mặt uy nghiêm, ấy mà giọng nói lại ôn hòa một cách bất ngờ: “Ngươi tên Tề Vân Nhược à?”
Y gật đầu.
Hoàng thượng gật gù. Y nhớ lại những chuyện đã qua, cắn răng, không muốn nghĩ tới nữa. Tuy nhiên Hoàng thượng lại khơi ra: “Ừm, ngươi trông giống mẹ ngươi.”
Y im lặng một lúc: “Đúng là có người từng nói như vậy.”
“Là Dung Tam Nương nhỉ… ” Hoàng thượng còn khẽ cười.
Y ngẩng đầu lên, rốt cuộc đã xác nhận được điểm tựa của lầu Tri Nhã là Hoàng thượng, thế nên nó mới sừng sững cả mấy mươi năm không ngã, thế nên mẫu thân y mới có thể quen biết Hoàng thượng… nhưng Hoàng thượng lại thôi đề cập tới vấn đề đó, chỉ cho y thấy mấy quyển sổ con, sắc mặt ông vẫn thường thường: “Tất cả chúng đều là sổ con vạch tội ngươi và Thuần Vương.”
Y quỳ xuống: “Thưa Hoàng thượng, từ khi Thuần Vương đi tây bắc, những lời chỉ trích như này chưa từng dứt. Vương gia từng gặp hung hiểm ở tây bắc, bây giờ lại bị những quan văn vô tri đó chỉ trích vô tội vạ. Trong vương phủ, mấy hôm trước đúng là có chuyện Vương gia mâu thuẫn với Vương phi, nhưng Vương gia đã sớm hòa giải với Vương phi. Bảo Vương phi bị giam là lời vô căn cứ, sủng thiếp diệt thê cũng là lời xằng bậy…”
“Ngươi thì sao?” Hoàng thượng thản nhiên, hỏi.
Tề Vân Nhược ngây ra, sau khi nhận ra ý của Hoàng thượng là gì thì cúi đầu: “Thưa Hoàng thượng, vi thần và Thuần Vương… Chúng thần…”
“Hoàng thượng!” Chợt y nghe thấy một giọng nữ ôn hòa hiền hậu truyền vào từ ngoài điện. Nội thị mở cửa, một lão phụ nhân đầu đầy tóc bạc vịn tay hai bà cô, bước vào. Hoàng thượng vội đứng lên khỏi trường kỷ, cúi người, hỏi: “Sao mẫu hậu đến đây vậy?”
Lam Thái hậu cười cười, nhìn thoáng qua Tề Vân Nhược đang quỳ.
Hoàng thượng nhoẻn miệng đáp lại: “Chắc là Sâm Nhi mời người đi làm cứu binh nhỉ?”
Lam Thái hậu vừa đi vừa nói: “Ngược lại đấy chứ. Ai gia vốn muốn gặp người trong lòng Sâm Nhi mà vẫn chưa có cơ hội. Nay nghe bảo con cho gọi người ta vào cung, ai gia cũng muốn đến góp vui.”
Lam Thái hậu nói thẳng ra như vậy, Hoàng thượng mà tiếp tục xét hỏi, trái lại sẽ không hay. Bà ngồi xuống, cười ngoắc tay gọi: “Con ngoan, con đứng lên cho ai gia nhìn xem.”
Y đứng dậy đi qua, Lam Thái hậu dùng ánh mắt dịu dàng lướt nhanh trên người y, rồi nghiêng qua nói với Hoàng thượng: “Thằng bé này lập được bao nhiêu công cán ở tây bắc, Hoàng thượng có rõ không?”
Hoàng thượng im lặng một lúc, nói: “Sâm Nhi đã kể rồi.”
Bà mỉm cười: “Tình cảnh sinh tử, xử sự luôn bất đồng. Thời điểm đó Sâm Nhi có Tiểu Tề đồng hành, là chuyện vạn hạnh. Hoàng thượng thấy sao?”
Hoàng thượng nhìn Tề Vân Nhược, gật đầu.
Lam Thái hậu cũng nhìn y: “Hơn nữa vừa thấy là biết thằng bé thông minh nhạy bén, nào phải dạng ruột hoa*. Có một người thế này bên cạnh Sâm Nhi, ai gia mới yên tâm được.” (*花花肠子- dùng chỉ bộ phận ruột và buồng trứng lợn có hình dạng như hoa. Dân gian dùng để mô tả người có tâm địa gian xảo)
Hoàng thượng đảo mắt qua từng chồng từng chồng tấu chương. Lam Thái hậu lại khoát tay chẳng thèm bận tâm: “Có người rảnh rỗi ấy mà. Ôi, cũng vì việc công Sâm Nhi làm chẳng sai chỗ nào, mấy người này mới dốc sức nắm việc tư của nó không buông. Bỏ bê việc nước, cả ngày dò hỏi chuyện nhà hoàng thất, Vương gia. Hoàng thượng à, hiện tại trong triều hết việc thật sao?”
Tề Vân Nhược nhớ tới Đại học sĩ Văn mới nãy còn dương dương tự đắc, không nhịn nổi buồn cười, nhưng không dám không nén lại. Lam Thái hậu lại nhìn y, hỏi: “Con nói xem có đúng không?”
Đương nhiên Tề Vân Nhược sao dám nói. Hoàng thượng đành bảo: “Mẫu hậu à, cũng là do Sâm Nhi có hành vi không chuẩn mực.”
“Hành vi không chuẩn mực?” Lam Thái hậu chất vấn: “Là nó đốt thái miếu hay nó giết trung thần? Lần trước Sâm Nhi đã chịu oan, con lại chỉ thưởng vàng bạc tài vật, ôi, lần này thì tới thằng bé này bị uất ức… ” Bà nhìn vào Hoàng thượng.
Tề Vân Nhược tựa như bị giật mình, trợn to mắt nhìn Lam Thái hậu. Lam Thái hậu mỉm cười, nói thêm với Hoàng thượng: “Tuy là con trai nhưng cũng được xem như người hoàng tộc mình. Ai gia làm bà nội có cả đống thứ tốt để tặng thưởng. Hoàng thượng cũng đừng keo đấy.”
Hoàng thượng bất đắc dĩ buông một tiếng thở dài, hô: “Hoàng Linh.”
“Có nô tài.”
“Thưởng Tề trưởng sử một cặp ngọc như ý, một đôi bình hoa mai cổ dài từ lò Quan,” Hoàng thượng nhìn sắc mặt mẫu thân, lại thêm vào: “Tuyên chỉ, đặc biệt ban thưởng Trưởng sử phủ Thuần Vương hàm ngũ phẩm.”
Lam Thái hậu vừa lòng nở nụ cười. Sau khi Tề Vân Nhược quỳ xuống tạ ân, bà nói: “Ai gia vẫn còn lời muốn nói. Hoàng thượng vẫn còn chính vụ, thôi thì ai gia dẫn thằng bé tới cung Từ An trước.”
“Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.”
Bà khoát tay ra tỏ ý khỏi cần tiễn, được Tề Vân Nhược đỡ, từ từ rời đi.