Làm việc cứ nhìn trước ngó sau hoài cũng chẳng tác dụng, giờ là lúc cho toàn kinh thành hay, bổn vương sắp xuất phủ rồi.✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Lý Sâm ngồi thả câu ở bờ hồ, chẳng bao lâu thì cá chép cắn câu.
Tề Vân Nhược bưng một xấp tập đồ chữ đỏ đi tới, vừa cúi đầu xem vừa nói: “Tĩnh Nhi đồ chữ xong rồi, Người muốn xem không?”
Lý Sâm đáp “Có”. Tề Vân Nhược bèn ngồi xổm xuống cho hắn xem. Tĩnh Nhi vừa mới vỡ lòng, tập tô chữ đỏ là hắn tự mình chọn. Hắn nhìn chữ thứ bảy méo chữ thứ tám lệch mấy lần, khẽ cười: “Viết được hơn hai chữ trước.”
Hắn ném cá mắc trên móc câu về lại trong nước, đứng dậy, phủi tay: “Về thôi, ta thấy trời hơn lạnh.”
Tề Vân Nhược theo sau hắn, nói: “Hôm nay có Quý phu nhân sang gặp Quý phi. Vương gia, mấy bữa trước Quý phi bảo muốn gặp Tĩnh Nhi, sắp đến sinh nhật năm tuổi của thằng bé, cổ muốn đưa con về viện Sương Thu ở mấy hôm.”
Hắn nhíu mày: “Tĩnh Nhi đã bắt đầu học, trở lại hậu viện còn ra thể thống gì.” chốc sau lại hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
“Còn mấy ngày nữa là tới tháng mười một, có thể năm nay lạnh muộn.”
“Tháng mười một… nửa năm rồi à.” Lý Sâm cười: “Nửa năm rồi.”
“Sao vậy Vương gia?” Y nhìn hắn một cách tò mò.
“Mấy hôm nữa tới sinh nhật Tĩnh Nhi, Vương phủ phải tổ chức lớn. Em hãy phát thiệp mời cho các phủ.”
“Em biết rồi.”
Hai tháng trước Xà Vương phi phủ Cảnh Vương sinh được đích tử, Cảnh Vương hết sức vui mừng, ngày đầy tháng đó đã mở tiệc chiêu đãi thân vương quý tộc, trọng thần trong kinh, ước gì có thể cho toàn thiện hạ biết chuyện vui của mình. Tề Vân Nhược nhìn Lý Sâm rồi cười. Lý Sâm hỏi: “Em nghĩa ta muốn tranh đua với Cảnh Vương à?”
Y hơi xấu hổ: “Thì em thấy bình thường Người làm việc đều rất khiêm tốn, cả sinh nhật mình cũng chỉ làm tiệc rượu trong gia đình.”
Giờ vẫn đang buổi sáng, nắng đầu đông trông cũng dịu, hắn bảo: “Mấy bữa nữa em hiểu.”
Y không giải thích được, trở về viện Mặc Liên chơi với Tĩnh Nhi và Yên Nhi.
Thật ra chẳng lâu đến mấy hôm, mới sang ngày, trong cung đã cho người xuống truyền chỉ nườm nượp. Tề Vân Nhược mặc quan phục quỳ phía sau Lý Sâm, nghe thái giám truyền chỉ đọc từng chữ một. Hoàng thượng cử Thuần Vương làm Trưởng quan Thông Chính Ty, ngoài ra còn nắm giữ Hồng Lô tự – kiêm quản lý việc sứ thần nước ngoài. (là chức danh Thông Chính Sử)
Lý Sâm quỳ xuống tạ ân, nhận thánh chỉ. Thái giám đến truyền chỉ cười tươi như hoa, khom mình với hắn: “Nô tài ở đây xin chúc mừng Thuần Vương điện hạ.”
Hắn cười cười, nghiêng qua nhìn Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược bước tới: “Mời công công đây sang dùng trà. ” Vừa nói vừa đưa hầu bao sang.
Thái giám ngầm hiểu, nhưng vẫn nói khách sáo: “Vốn là bổn phận nô tài phải làm, Tề Đại Nhân khách sáo quá.”
Y cười, sai người dẫn người ta sang phòng bên.
Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt Lý Sâm vẫn như thường. Tề Vân Nhược tới gần, hỏi: “Sao Vương gia biết Hoàng thượng sắp sửa gọi Người về triều?” Giờ Bộ Hộ đã nằm trên tay Cảnh Vương, hồi đó y còn hơi lo sau này Vương gia sẽ không có việc làm, ai ngờ Hoàng thượng lại bổ nhiệm Vương gia chức Thông Chính Sử. Cái này khác trước kia khi Thượng thư Trình Văn Kiệt phụ trách Bộ Hộ thì Vương gia chỉ thực hiện giám sát. Chức quyền của Thông Chính Ty rộng khắp, bên dưới thì truyền lệnh vua, nhận lời can gián từ thần dân, nghe oan khuất của dân chúng, này nọ đều quy về dưới quyền chức này; bên trên tham gia việc lớn triều đình như đề cử quan viên, tham gia chính sự. Mà vị trí Hồng Lô Tự – khanh, thoạt nhìn đơn giản, thật ra phải giao thiệp với sứ thần các nước, rất là rườm rà… Tề Vân Nhược chau mày: “Người sẽ cực kỳ bận nhỉ?”
Hắn nhìn y, cười: “Em vui hay không vui?”
Nửa năm nay phủ Thuần Vương nhàn rỗi. Hè chói, Vương gia cũng chẳng cần ra ngoài, vào triều hay tới nha môn. Đặt băng trong phòng, hai người hoặc đánh cờ, hoặc cách nhau đọc sách, thảnh thơi tự do. Thu vàng, hắn với y ra ngoại ô kinh thành cưỡi ngựa, săn bắn, cả hai còn tới thôn trang xem lão nông thu hoạch lương thực, tối lại hớp cháo gạo mới toanh. Viện Mặc Liên có hai đứa trẻ, cũng chẳng còn yên tĩnh như trước. Tề Vân Nhược không nói được còn gì chưa đủ, nhưng ngẫm nghĩ, vẫn nói: “Em vẫn muốn Người có công tác, được vào triều.”
Chốc sau y lại cười: “Người nói Cảnh Vương có tức không đây?”
Có thể nói là nửa năm nay vị Cảnh Vương này không ngại cực nhọc, bôn ba tới lui giữa kinh thành và Giang Nam, khi đích tử được sinh ra gã cũng không ở trong kinh, vất vả lắm mới tóm được Bộ Hộ — Từ khi Lý Sâm rời cung, phong Vương đã rèn luyện ở Bộ Hộ. Hắn và Trình Văn Kiệt phối hợp ăn ý hơn, cũng có quan hệ sâu với quan viên cấp dưới Bộ Hộ hơn. Bây giờ Cảnh Vương còn đau đầu chuyện ở Bộ Hộ, Thuần Vương rảnh rỗi nửa năm lại tự dưng được Hoàng thượng xem trọng, bổ nhiệm liền hai chức vụ quan trọng. Có lẽ Cảnh Vương sẽ tức tối lắm.
Lý Sâm thản nhiên: “Ta đâu có ngáng chân gã.”
Y ngẫm nghĩ, nghĩ ra rất nhiều chuyện, đảo mắt, lại hỏi: “Có phải lúc Khánh Vương với Dung Vương rời kinh, Vương gia đã chuẩn bị xong việc từ quan rồi phải không?”
“Thực ra là không.” Hắn cười cười: “Nhưng có đúng là đúng lúc ta xác định sẽ rút lui bảo toàn, không làm bia ngắm sống trong triều nữa. Chẳng ai lường trước được chuyện lũ lụt Giang Nam, mà ta biết Khánh Vương vừa đi, nhà họ Nguyên sẽ đề phòng ta được Hoàng thượng trọng dụng, vả lại khi đó còn là lúc Hoàng thượng không muốn ta lập thêm quân công. Chi bằng chẳng làm gì nữa. Cảnh Vương rời kinh cho ta cơ hội, phụ hoàng không muốn lập Thái tử, vừa hay để ta bày tỏ mình không ham quyền.”
Tề Vân Nhược nghe hắn nói xong, trong mắt lại chứa lo âu: “Hoàng thượng không chỉ như thế với Người, với Cảnh Vương cũng vậy. Tư tưởng không muốn lập thái tử của ông ấy quá mạnh, em đoán sau khi hai vị Vương gia đi tây bắc về cũng sẽ không được ông ấy thưởng bao nhiêu … Sau này Người phải làm sao? Không lẽ không làm gì hết?”
Đây cũng là câu hỏi hằn sâu trong lòng Lý Sâm, thậm chí hắn không hiểu, rõ ràng là cơ thể phụ hoàng ngày một xuống cấp, tại sao ông vẫn phẫn nộ khiển trách thần tử thỉnh thoảng đề cập lập thái tử, không cho phép thần tử trong triều quá để tâm đến chuyện này.
Lý Sâm thở dài một hơi: “Đã chuẩn bị xong thiệp mời sinh nhật Tĩnh Nhi chưa?”
“Gần xong rồi.”‘
Hắn gật đầu, trong nụ cười mang theo sự thách thức: “Làm việc cứ nhìn trước ngó sau hoài cũng chẳng tác dụng, giờ là lúc cho toàn kinh thành hay, bổn vương sắp xuất phủ rồi.”
Hiển nhiên chiều ấy Lý Sâm phải vào cung tạ ân. Tề Vân Nhược ở trong phủ chuẩn bị sinh nhật cho Tĩnh Nhi. Vì Vương gia bảo làm lớn, vấn đề bày trước mắt y cũng lớn theo. Người đầu tiên chính là Vương phi — nửa năm nay Vương phi không đóng cổng viện Đông Mai nữa, hậu viện cũng khôi phục lại việc hôn định thần tỉnh. Nhưng hình như bản thân Tề Nghê Quần đã thay đổi, hôm thì quái đản hôm lại đoan chính. Cả Quý phi với Vi Phi đều trông có vẻ thành thật. Mộc Nhi bắt đầu bi bô học nói, Vi Phi luôn muốn mời Vương gia tới gặp cậu bé. Sau khi Lý Thứ phi ‘bị giam’ trong phòng thờ Phật, các Thứ phi và phi thiếp còn lại nhất thời câm như hến, họ đều chưa từng sinh con nối dõi, còn chẳng có thể diện bằng Lý Thứ phi, hiển nhiên không dám ra mặt.
Tề Vân Nhược cuộn mình trên chiếc ghế rộng, nhức đầu không biết nên xuống nhà sau nói chuyện thế nào với Tề Nghê Quần. Nửa năm nay phủ Thuần Vương không mở tiệc đãi khách, tính tình Tề Nghê Quần quái gở, y luôn lo nàng ta sẽ lộ ra gì đó trước mặt các ông các bà…
“Chú Tiểu Tề ơi chú đang làm gì vậy?” Tĩnh Nhi dắt tay em gái bước vào.
Y lần lượt xoa xoa mấy quả đầu nhỏ, mỉm cười hỏi Tĩnh Nhi: “Bài tập chiều của con xong rồi à?”
Mặt nhóc ta đỏ lên, không nhìn y. Y lại cười: “Con đã năm tuổi rồi, là bé bự, coi chừng lúc phụ thân về phủ tét mông con đấy.”
Yên Nhi có nghe nữ tì thảo luận về chuyện buổi sáng phụ thân nhận được thánh chỉ, hỏi: “Sau này phụ thân không ở trong phủ ạ?”
“Đúng rồi, sau này phụ thân sẽ rất bận, thường xuyên vắng nhà.”
Nom Yên Nhi có chút mất mác, Tĩnh Nhi cũng có vẻ không vui. Chốc sau nhóc sực nhớ, tò mò hỏi: “Sau chú ngồi như vậy?” Bây giờ nhóc đang học lễ nghi, đã biết câu nói đứng cho ra đứng ngồi cho ra ngồi, ngay cả lúc ăn cơm sai tư thế, ma ma cũng đánh đòn.
Y thấy cái vẻ gian gian trong mắt nhóc ta, vội vàng bỏ chân xuống, thở dài: “Là chú Tiểu Tề làm sai, chú không nên làm như vậy.”
Tĩnh Nhi cười một cách hài lòng. Y đứng dậy, mỗi tay một đứa, dắt vào phòng trong, sai người mang trái cây tới ăn.
Yên Nhi hỏi: “Con nghe nói trong phủ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh, là thật ạ?”
“Thật đó, khi nào Yên Nhi năm tuổi, chúng ta cũng làm sinh nhật cho Yên Nhi.” Y dịu dàng trả lời.
Cô bé nhìn anh trai, mặt vui mừng: “Thế con sẽ tự tay bện túi lưới cho anh.”
Nhóc ta chê: “Em có biết bện túi đâu, chắc chắn sẽ quấn chỉ lung tung với nhau.”
Cô bé hơi cụt hứng, hầm hầm nhìn anh trai: “Các chị bảo em bện đẹp lắm.”
“Ai bảo em là chủ tử, mấy nữ tì đó nào dám nói em sai…”
Bỏ mặc hai đứa nhỏ vừa cười đùa vừa đuổi bắt nhau, y ngồi xuống, hai tay chống cằm, lòng vẫn đầy phiền muộn như cũ. Nếu được, y thật sự không muốn giao tiếp với những phụ nữ ở sân sau. Ánh mắt Tề Vân Nhược dừng trên người Tĩnh Nhi, nói sao đi nữa Quý phi cũng là mẫu thân của nhóc, bảo vệ con mình cũng là thật lòng thật dạ, nhưng Vương gia lại không đồng ý để thằng bé tiếp xúc mẹ ruột… Quý phi truyền lời tới chỗ y, y nên từ chối thế nào đây?
Lúc Lý Sâm trở về, Tề Vân Nhược đang sai người ngày mai ra ngoài hỏi danh sách quan viên đang làm việc ở Thông Chính Ty và Hồng Lô Tự. Hắn hỏi y: “Em hỏi cái này để làm gì?”
“Em nghĩ là Người sắp nhậm chức. Nhân dịp sinh nhật Tĩnh Nhi, tạo quan hệ với mấy cấp dưới cũng tiện. Em sai người đi hỏi sau đó gửi thiệp mời cho họ.”
Lý Sâm cười lắc đầu: “Em đâu cần phải sai người đi, để ta tới Bộ Hộ hỏi được rồi.”
Y gật đầu: “Em cũng muốn giúp Người biết trước nhân phẩm, tính tình của quan viên cấp dưới.”
“Một buổi tiệc rượu, làm sao em nhìn ra người ta thế nào?”
“Mình xem quà mừng ấy.” Y nói bằng vẻ chắc nịch: “Nếu cầm nhiều đồ có giá trị đến, thì có thể là lấy lòng Người, có lẽ họ có việc không làm được. Còn những ai mang mấy món đơn giản, tỉ mỉ chuẩn bị cho Tĩnh Nhi, thì hẳn là một người làm việc chu đáo.”
Hắn lắc đầu: “Nếu là một quan viên có năng lực, xuất thân đại tộc thế gia, gia đình có nguồn vốn lớn, hoặc giỏi về kinh doanh, gia đình giàu có, món nào cũng đưa được thì em nói sao?”
Y im lặng, cúi đầu chun chút hổ thẹn. Hán cười xoa đầu y: “Hiếm ai có thể để em nhìn ra tính tình, nhân phẩm họ lắm. Em nghĩ ra, người ta cũng nghĩ ra.”
“…Vâng, em hiểu rồi.”
Sau khi ăn xong, y hỏi: “Hôm nay Người vào cung gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng có nói gì không?”
“Sao?”
“Em nói chuyện tây bắc đấy. Nếu hai vị Vương gia đều thất bại, Hoàng thượng có phái người đi nữa không?”
“Hoàng thượng đã phân cho ta chức quan trong kinh, sẽ không để ta rời kinh nữa đâu.” Hắn cười.
“Vậy phải làm sao với thị tộc Tây Kiêu và Đồ Mục?”
Tươi cười của hắn tắt dần: “Vẫn dựa theo lời ban đầu của ta, một chữ, giết.”
Vùng giữa đôi chân mày Tề Vân Nhược nhăn lại. Hắn nói thêm: “Hai thị tộc này đã cử không ít sát thủ ám sát quan viên Túc Châu và quan viên triều đình phái xuống quản lý Túc Châu. Khánh Vương sợ tra rõ sẽ khiến dân hai thị tộc bất mãn, trái lại lại gây chuyện, chỉ lần lượt tăng cường phòng vệ. Vũ lực không áp chế được họ, quan tiến sĩ được phái đi chỉ đành tránh trong lều, ngày ngày run sợ, sợ mình cũng bị người ta ám sát.”
Y gật đầu.
“Hiện tại công tác đốc thúc cải cách chế độ xã hội ở Tộc Khương cũng gần như hoàn thành. Ta xin phụ hoàng ra chỉ cho Triệu Vĩ Đô phân một phần binh lực đến đó, phải khiến người hai thị tộc này sợ hãi, chứ không phải sợ họ nhào tới, không dám sử dụng vũ lực từ đầu… Quan tiến sĩ phải tiến hành giáo dục từ dưới lên trên, xây thư viện các cấp, để con trẻ người Khương đã học cưỡi ngựa bắn tên từ nhỏ, vào phòng học thơ ca tranh vẽ người Hán. Chứ không phải là triệu tập một lượt những thủ lĩnh chẳng học hành gì từ khắp nơi về truyền thụ tư tưởng cho chúng.”
Y cười cười, hơi xúc động: “Nếu từ đầu để Người làm, chắc đã giải quyết xong chuyện này rồi.”
“Lấy vũ lực ép buộc rất đơn giản, truyền bá Hán học lại cần dành thời gian rất dài.”
Tề Vân Nhược cũng hiểu được chuyện ấy: “May là không cho Người đi.”
Lý Sâm không nhịn nổi cười phá lên, y chớp chớp mắt, “Hừ” một tiếng mất hứng.
Hôm sau Lý Sâm vội vàng nhận bàn giao chức vụ từ người hai nha môn. Tề Vân Nhược không thể không bất chấp khó khăn đi gặp Tề Nghê Quần. Nàng ta không đóng cửa từ chối y bên ngoài, nhưng giờ đối diện với người phụ nữ này, y thật sự hơi sợ, đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Bởi vì y nhận ra khó mà xoá đi sự cố chấp của Tề Nghê Quần. Nàng ta đụng chuyện là được ăn cả ngã về không, không suy xét hậu quả, hơn nữa còn không muốn thấy người ta được tốt. Có hôm nàng ta dùng mấy chiếc hòm lớn đựng đồ đạc mẹ y tống tới tiền viện. Y chỉ chau mày, rồi thở dài một tiếng, vừa bắt đầu thu dọn đồ vừa suy nghĩ, mình với Tề Nghê Quần, có thể được nói là không đội trời chung rồi.
Nhưng đối diện với Vương gia, y chẳng mảy may nghĩ tới lùi bước, cũng không bởi thế mà thấy áy náy với Tề Nghê Quần. Vương gia chưa bao giờ thuộc về Tề Nghê Quần, Tề Nghê Quần cũng đã làm Vương gia tổn thương lòng thật sự.
“Tề đại nhân, Vương phi mời ngài vào.” Tỳ nữ Lưu Bạch nói.
“Ừm, cảm ơn cô.”
Tề Vân Nhược hít sâu một hơi, bước vào phòng chính của viện Đông Mai. Tề Nghê Quần đang ngồi bên trong, y đi tới làm lễ chào, rất lâu sau, nàng ta mới thản nhiên
“ừm” đáp lại.
Y thẳng người lên, nói: “Hôm nay ta đến để nói về tiệc sinh nhật năm tuổi của đại thiếu gia. Vương gia định tổ chức lớn…”
Nàng nhíu mày: “Sinh nhật một đứa con nít, còn là con vợ lẽ, sao phải tổ chức lớn?”
Y chăm chú nhìn, phát hiện gần nửa năm, dường như sắc mặt nàng ta kém đi rất nhiều, song ánh mắt vẫn còn hiểm ác, trông chẳng giống một người con gái xinh tươi đang độ tuổi hai mươi tí nào.
“Nửa năm qua phủ Thuần Vương không yến tiệc, trước đó Vương gia lại vì vài nguyên nhân nên từ quan về nhà. Ta và Vương gia đều cho rằng … có lẽ mọi người đã quên phủ Thuần Vương rồi.”
“Ồ? Là vậy à.”
“Ta đã đề ra vài điều lệ về tiệc rượu, bây giờ trình cho ngài xem, nếu có gì không ổn có thể thêm sửa, thay đổi lần nữa.” Dứt lời, Tề Vân Nhược lấy ra vài trang giấy từ trong tay áo, đưa cho Lưu Lăng bên cạnh Tề Nghê Quần, bảo Lưu Lăng giao qua cho Vương phi.
Tề Nghê Quần nhìn y một cách lạnh lùng: “Từ khi nào thì chuyện yến tiệc trong vương phủ cũng do Trưởng sử quản?”
Y sửng sốt, đây đích thật là phải do Vương phi phụ trách, chỉ có điều nửa năm nay Tề Nghê Quần ở suốt trong viện Đông Mai, chẳng hỏi việc nào. Y cũng đã quen phải tự làm mọi việc.
Tề Vân Nhược nhất thời im lặng, Tề Nghê Quần vung tay vứt giấy mà Lưu Lăng cầm về xuống đất, cười khẩy: “Ta vẫn chưa chết đâu Tề Vân Nhược, ngươi tự cho rằng mình lấy được vị trí Vương phi nữ chủ sớm đến vậy à?”
Y cắn răng, rất lâu mới nguôi được cơn giận: “Đã không còn nhiều thời gian nữa, ngài không chịu xem thì ta nói cho ngài nghe. Các vị Vương phi, phu nhân thế gia đều sẽ đến. Tiệc rượu sẽ được bày ở hậu viện, chỗ của ngài. Quý phi là mẹ ruột đại thiếu gia, theo đó người nhà họ Quý sẽ ngồi ở bàn chủ…”
“Ai cũng ngồi bàn chủ được à?!” Tề Nghê Quần nói: “Đừng quên, ta là mẹ cả của đại thiếu gia, có mẹ cả cùng nhà ngoại hợp thức tham dự, người nhà tiểu thiếp sao có thể xuất hiện trên bàn chính?”
Đây đã là đáp án sau khi Tề Vân Nhược suy nghĩ tường tận. Tuy Quý phi là tiểu thiếp, phụ thân ả lại đang là quan viên nhị phẩm triều đình, mẫu thân đang là cáo mệnh phu nhân nhị phẩm; đến cả người nhà Vi Trắc phi, phụ thân là Tế tửu Quốc Tử Giám, chức quan tam phẩm, để phu nhân ông ấy ngồi vị trí bàn bên đã là thiệt thòi. Hơn nữa, con trai Quý phi là nhân vật chính của buổi tiệc này, chẳng có lý do tất yếu nào để hạ thể diện Quý phi vào lúc này.
Tề Vân Nhược nói: “Túc Cát công công cũng cho rằng như vậy tương đối thoả đáng.”
Nàng ta không nói lời nào. Y tiếp tục: “Nếu ngài không còn ý gì nữa, cứ làm như vậy đi.”
Lát sau, nàng ta hỏi: “Xà Vương phi và Trương Vương phi cũng tới?”
“Xà Vương phi mới sinh không lâu, vẫn đang điều dưỡng cơ thể, sẽ không đến. Trương Vương phi sắp trở dạ, cũng sẽ không đến. Trong các Vương phi chỉ có Tô Vương phi phủ Dung Vương tới.”
Sắc mặt Tề Nghê Quần càng thêm u ám. Tề Vân Nhược không nhiều lời thêm, ngồi xổm xuống nhặt mấy trang giấy kia lên: “Vương phi nương nương, Vương gia không muốn xảy ra bất trắc gì trong bữa tiệc này, chắc ngài cũng hiểu được sức ảnh hưởng của nó. Ngài là thể diện của hậu viện của Vương phủ chúng ta, xin ngài hãy khoan dung nhiều hơn.”
Nàng ta thôi nói, y đặt giấy lên bàn bên cạnh, cáo từ.
Ngờ đâu Tề Vân Nhược ra ngoài viện Đông Mai không lâu, liền hay Quý Trắc phi cho mời.
Ngoại trừ chuyện Tĩnh Nhi, Tề Vân Nhược không nghĩ ra Quý phi có chuyện gì khác tìm mình, nhưng hễ là chuyện Tĩnh Nhi, y không nhượng bộ một li. Bỗng dưng y cảm thấy tinh thần mệt mỏi, chẳng muốn đối mặt ả chút nào, nhưng sớm muộn gì đều phải trả lời, không nay thì mai. Tề Vân Nhược vẫn đi với tâm sự nặng nề.
Có điều y hoàn toàn không ngờ tới, tại viện Sương Thu, ấy mà có mặt Vi Trắc phi. Trận phong ba kia làm cho mẹ con Vi Trắc phi dọn tới viện Ngọc Lan, khiến cho cả vẻ ôn hoà bên ngoài của hai người Vi phi với Quý phi cũng không duy trì nổi nữa. Tuy nhiên Quý phi đã không có con bên cạnh, sau đó căn lầu nhỏ đối diện cũng chẳng còn đối thủ, lại bắt đầu cảm thấy vắng lặng. Thỉnh thoảng chạm mặt Vi phi ở hậu viện, hai người không giương cung tuốt kiếm như trước, trái lại có thể điềm tĩnh ngồi nói chuyện một hồi. Cho đến hiện tại, Quý phi đã thường xuyên mời Vi phi sang ngồi chơi, hoặc là sẽ tới viện Ngọc Lan uống trà.
Thình lình đối diện với hai Trắc phi này, Tề Vân Nhược đau đầu không biết làm sao mới được. Quý phi và Vi phi khách sáo mời y ngồi, y ngồi xuống đối diện họ, chờ họ mở lời.
Quý phi dẫn đầu, nói: “Mấy bữa trước ta có gửi cho đại thiếu gia một chiếc áo nhỏ, đại thiếu gia mặc vừa không?”
“… Rất vừa người.” Y thầm nghĩ, nhưng đại thiếu gia không biết chiếc áo đó do Quý phi làm. Lý Sâm không nói sâu xa với Tề Vân Nhược, nói thẳng luôn là Quý phi thiếu phẩm chất, không thích hợp nuôi dạy Tĩnh Nhi. Nên y nghĩ mình không nhất thiết phải để tình mẹ con họ thêm sâu nặng.
Quý phi lấy khăn tay chậm nước mắt làm trong lòng Tề Vân Nhược cũng hơi hơi bức bối, ở trước mặt một người mẹ hiền, y lập tức cảm thấy mình chính là đồ ác ôn chia cắt đôi mẹ con.
Vi phi mỉm cười: “Tỷ đừng khóc nữa, không phải mình đã mời Tề đại nhân tới trao đổi rồi sao?”
Với Vi phi, Tề Vân Nhược vẫn luôn đề phòng cảnh giác nàng ta. Quý phi nói: “Ta thật sự muốn gặp con trai. Sinh nhật đại thiếu gia, nếu như Vương gia không đồng ý cho đại thiếu gia về ở, ít nhất hãy cho ta gặp con trai… Ta nghĩ rồi, hôm đó đại thiếu gia dùng cơm ở tiền viện, chắc chắn cũng sẽ xuống hậu viện chào chư vị phu nhân. Khi đó, cậu có thể cho mẹ con ta chút thời gian được không, để bọn ta trò chuyện riêng tư.”
Tề Vân Nhược hơi khó xử rồi, song lại không nói được lời nào để từ chối Quý phi.
“… Vậy, ta về sẽ báo với Vương gia một tiếng,” Y bảo: “Nếu Vương gia cho phép, hôm đó ta lập tức sắp xếp thời gian cho mẹ con các cô gặp nhau.”
“Rất cảm ơn Tề đại nhân!” Quý phi vui mừng đứng dậy, phúc thân với Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược cười gượng, trong lòng thế mà thấy hơi lạ. Quý phi cũng quá khách sáo với y rồi, trở trên trông không hề giống với bản thân Quý phi nữa.