Y thật sự chưa từng có cảm giác mình và Vương gia xa cách nhau như thế này.✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Lam Thái hậu và Lý Sâm ngồi đối diện nhau, trên mặt Lý Sâm vẫn còn nước mắt. Bây giờ ánh mắt của mọi người đều đậu trên người hắn, ban ngày túc trực bên lĩnh cữu tiên đế, tối đến phải bắt đầu xem tấu chương tồn đọng trong khoảng thời gian này. Tiên đế đột ngột băng hà là chuyện chẳng ai ngờ. Mấy ngày gần đây ông ấy cảm nhận được tuổi già sức yếu một cách sâu sắc, ông chỉ là người hơn năm mươi, nhưng mệt mỏi đã tích tụ nhiều năm, cơ thể đã sớm suy kiệt. Nhưng càng như vậy tiên đế càng không phục cái già, những năm trở lại đây không chỉ cưng yêu phi tần, thậm chí uống thuốc viên tráng dương, lấy đó chứng minh mình càng già càng dẻo. Ngờ đâu ông lại chết một cách thảm thương trên người một phi tử trẻ trung.
Thái giám cung ứng thuốc viên đã bị xử tử, phi tử kia cũng sẽ bị tuẫn táng.
Lam Thái hậu bận một bộ cung y xanh biếc, thở dài: “Con cũng đừng để mệt quá.”
Lý Sâm đáp: “Hiện tại tất cả mọi người đang chăm chú nhìn con, con không thể có chút lười biếng.”
“Bộ Lễ dự tính thời gian đăng cơ sẽ vào mùng 3 tháng tới, vẫn còn thì giờ. Bây giờ tổ mẫu chưa già đến mức mắt mờ, chuyện trong cung không cần con lo, chỉ cần chỉ cho tổ mẫu.”
“Tổ mẫu…” Hắn nghẹn ngào: “Con vốn nên để ngài hưởng phúc con cháu, bây giờ lại để cho ngài phải làm làm việc vất vả.”
Giọng bà ôn hoà: “Tổ mẫu biết giờ con mệt lắm, công việc không thể làm xong trong một lần. Nhóm Hoàng hậu không gây được gió to sóng lớn nào đâu, từ trẻ nó đã không phải là đối thủ của bà thì đừng nói chi hiện tại.”
Hắn im lặng gật đầu.
Nhưng nhắc tới Hoàng hậu, Lam Thái hậu nhìn Lý Sâm mà lo lo: “Con đăng cơ rồi thì người trong phủ còn làm sao?”
Lý Sâm thản nhiên: “Các thứ phi, con định để họ tự tái giá, phủ Thái tử sẽ ra đồ cưới. Quý Trắc phi và Vi Trắc phi sẽ được phong Phi, Doanh Thu thì phong Tần.”
Lam Thái hậu hỏi: “Tiểu Tề đâu?”
Hắn nhìn bà nội mình, nói một cách điềm tĩnh: “Con sẽ không để Tiểu Tề rời xa con, Tiểu Tề sẽ là Hoàng hậu Đại Khang ta.”
Nếu là người khác nhất định sẽ la hoang đường, nhưng trước mắt hắn dù sao cũng là Lam Thái hậu, người phụ nữ từng chèo chống quốc gia này mười mấy năm, khi bà cầm quyền đã có không ít nịnh thần bí mật dâng thư đề cử bà làm nữ đế. Lam Thái hậu chỉ lắc đầu cười: “Này khó quá.”
Lý Sâm trầm giọng: “Con sẽ không lập bất cứ ai làm hậu nữa.”
“Ừm, bà biết.” Trong mắt bà mang theo ý cười, rồi lại thở dài một hơi.
Lúc tiên đế còn, con cái ông đều được ở kinh thành; ông mất rồi, Lý Sâm lại có quyền phân bọn họ đi khắp nơi, sau này đích tử của họ được kế thừa tước vị quận vương, nếu không công lao thành tích, khả năng cao là sẽ bị giáng từng bậc, tựa như phụ thân Lý Việt, giờ chỉ là hầu tước.
Một người có thể trở thành đế vương ngồi tít trên cao, một người thì địa vị của con cháu về sau mỗi một thấp. Tất cả hoàng tử đều cực kỳ khao khát mình mới là người thắng cuộc, giữ được vinh quang cao nhất ấy.
Bộ Lễ ban bố thuỵ hiệu của tiên đế là Võ Đế, lăng tẩm tiên đế đã được xây dựng xong từ trước, quan tài đã được đạt trong thái miếu từ lâu. Hai mươi tám tháng tám, hạ táng tiên đế.
Mồng ba tháng chín, Thái tử Lý Sâm đăng cơ Hoàng đế.
Khi Lý Sâm tiếp nhận ngọc tỉ truyền quốc, quần thần ba bái chín lạy, sơn hô* vạn tuế. Lý Sâm ngồi trên long ỷ trên cao, nhìn xuống bọn họ — từ nay trở đi, hắn không cần phải kiêng dè, có thể phát huy học vấn xưa nay, lưu lại một trang sử sách của riêng mình. (山呼*. Hán Vũ Đế lên núi “Tung” 嵩, quần thần ba lần hô vạn tuế, gọi là “sơn hô” 山呼. Sau dùng làm lời thần dân chúc tụng thiên tử. Cũng gọi là “hô tung” 呼嵩, “tam hô” 三呼, “tung hô” 嵩呼.)
“Các khanh bình thân.”
Lý Sâm lên ngôi, mẹ ruột hắn là Chu Hoàng hậu nhận phong Thái hậu, phi thiếp của tiên đế từng sinh con trai nối dõi, có phong hiệu được giữ lại trong cung, nhưng hơi thay đổi cung điện. Phần lớn phi thiếp sẽ rời cung, tới hoàng thái thiếu trong kinh xuất gia, cả đời này phải niệm kinh cầu nguyện cho tiên đế. Lam Thái hậu hiện giờ đã là Thái hoàng Thái hậu, vẫn sống tại cung Từ An.
Chờ Lý Sâm bận bịu việc trong việc ngoài gần xong, mới chợt nhận ra đã gần một tháng hắn không gặp Tiểu Tề.
Các hoàng tử, hoàng nữ tạm thời vẫn chưa được đón vào cung, việc hiện tại Tề Vân Nhược làm chính là tiếp tục quản lý phủ Thái tử, chơi mấy trò chơi với Tĩnh Nhi.
“Đại nhân, Quý phi nương nương lại tới nữa.”
Tề Vân Nhược nhíu mày, đi qua hỏi: “Quý phi lại có việc gì nữa?”
Lục Lam trả lời: “Quý phi vẫn cứ nói muốn gặp đại hoàng tử, còn nói muốn dẫn đại hoàng tử đến viện Sương Thu ở mấy ngày.”
“Không được!”
“Nô tỳ cũng đã nói không có ý của Hoàng thượng, đại hoàng tử chỉ có thể ở trong viện Mặc Liên, thế nhưng Quý phi nói … nói cô ấy giờ đã là một trong tứ phi Hoàng thượng phong, nói ngài cũng chẳng có tư cách ngăn cấm.”
“Nói cô ta có giỏi thì tới viện Mặc Liên.”
Đương nhiên là Quý phi không vào được viện Mặc Liên, còn nhiều thị vệ phủ Thái tử đang trông giữ nơi này lắm. Tuy nhiên đây đâu có nghĩa là cô ta không gặp được Tề Vân Nhược, bởi Tề Vân Nhược sẽ bước ra khỏi viện Mặc Liên — Quý phi sai người chuyên chờ, vừa thấy Tề Vân Nhược ra khỏi, cô ta lập tức dẫn người nườm nượp tới chặn.
Từ khi Lý Sâm vào cung vẫn chưa trở lại, Tề Vân Nhược đã chuyển hai công chúa đến tây sương phòng viện Mặc Liên. Bây giờ phủ Thái tử không thể để một chút sơ xuất gì xảy ra, y vẫn sẽ tuần tra định kỳ. Quý phi hùng hổ lao tới, Tề Vân Nhược dừng bước, lẳng lặng nhìn cô ta.
Tề Vân Nhược đã hoàn toàn khác xa thiếu niên mới vừa vào phủ Thuần Vương năm năm trước, y đã học được khí thế trên người Lý Sâm, luyện được tính trầm tĩnh qua công việc quản lý Vương phủ một năm. Ngay cả Quý phi cũng bị hốt hoảng trong chốc lát, không nhớ nổi dáng vẻ thấp kém của Tề Vân Nhược năm đó khi quỳ xuống thỉnh an cô ta.
Quý phi nhanh chóng ổn định tinh thần, hừ lạnh: “Lúc này Hoàng thượng không ở đây, đại hoàng tử không thể ở một mình, ngươi hãy giao nó về viện Sương Thu đi.”
Y nói: “Không có ý chỉ của Hoàng thượng, ta sẽ không để cô gặp thằng bé.”
“Ngươi có tư cách gì nói những lời này? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã ra chỉ, miệng vàng lời ngọc nói không cho phép mẹ con bọn ta gặp nhau?”
“Không có.”
“Vậy ngươi trả đại hoàng tử lại đây cho ta, ngay lập tức!”
“Bởi vì ta không tin cô,” Y nhìn thẳng vào Quý phi, nói: “Mới lần trước cô gặp Tĩnh Nhi thôi đã khiến thằng bé ngủ không ngon mấy ngày. Cô dẫn thằng bé đi, ảnh hưởng xấu tới nó.”
Mặt Quý phi thoắt cái sưng sỉa đỏ bừng, từ khi được phong Đức phi, khắp phủ không ai không xum xoe lấy lòng cô ta. Mà bây giờ Tề Vân Nhược chả phải cái thá gì! Y dựa vào đâu còn lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với mình! Quý phi cũng hơi thẹn quá hoá giận, khi cô ta thốt ra những lời đó không biết có bị Vương gia biết không nữa. Đều do Tề Vân Nhược cả! Đều do y không để cho mình có thời gian nói rõ ràng với Tĩnh Nhi! “Về sau chúng ta sống chung trong cung đấy! Tề Trưởng sử, Tề Đại nhân…” Cô ta nhìn y bằng một vẻ hung ác: “Ngày lành của ngươi hết rồi!”
“Ngày lành của ta hết không, cũng chẳng do cô nói.”
Quý phi cười thành tiếng, vẻ mặt châm chọc: “Ngươi còn tưởng Hoàng thượng sẽ tiếp tục yêu chiều ngươi ư? Mắc cười! Một thằng đàn ông, chẳng lẽ còn muốn được vào cung hầu hạ Hoàng thượng thêm? Sau này chẳng còn phủ Thái tử, chức quan Trưởng sử này cũng chẳng còn cần. Hoàng thượng cũng chẳng cho ngươi chức quan nữa đâu! Văn võ cả triều, ai mà chẳng biết ngươi xuất thân là gì?”
Y chẳng muốn nhiều lời vô nghĩa với cô ta, xoay người bước đi. Quý phi lại tưởng y sợ, tiếp tục lớn tiếng: “Giờ biết sợ à? Hừ! Ta nói ngươi hay! Tĩnh Nhi là con trai ta! Nó là con trai cả của Hoàng thượng, địa vị cao quý, nếu ngươi thật lòng hướng về nó thì cách xa nó chút đi!”
Y không nhịn nổi nữa, nói: “Quý phi! Ta cảm thấy để tốt cho Tĩnh Nhi, cô cũng cách xa thằng bé chút đi, cô không biết giờ có bao nhiêu người muốn đánh cô đâu.”
“Ôi!” Quý phi ôm cánh tay, cười mỉa: “Ngươi còn muốn đánh Hoàng phi ư? Đúng là Hoàng thượng khiến ngươi không biết trời cao đất rộng rồi.”
Vi phi muốn mang con về không? Đương nhiên có! Về sau vào cung, hiển nhiên các hoàng tử sẽ bị tách ra khỏi các Hoàng phi. Thế nhưng thứ Vi phi rất muốn lúc này không phải đứa con, mà là ghế Hoàng hậu. Chỉ cần nàng ta trở thành Hoàng hậu, con nàng chính là đích tử, vả lại còn là đích tử duy nhất của Hoàng thượng. Bây giờ nàng không thể để lộ chút khuyết điểm nào cho người ta nắm. Chuyện Quý phi đi khiêu khích Tề Vân Nhược, nàng cực kỳ vui mừng. Quý phi càng làm chuyện ngu xuẩn, thì năng lực của nàng càng được lộ rõ.
Vi phi được phong Hiền phi, địa vị ngang bằng Quý phi. Đối với chuyện Vương gia thích Tề Vân Nhược hơn, nàng hoàn toàn không phản đối. Nếu Vương gia thật sự thích người đàn ông này đến mức chẳng thích phụ nữ nữa, Vương gia sẽ không lấy Hoàng hậu khác, thì khả năng mình trở thành Hoàng hậu mới lớn.
Dưới tình huống nào mới có thể không chọc giận Tề Vân Nhược mà tiếp xúc được đứa nhỏ đây? Vi phi khép hai mắt, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Bên kia, Quý phi còn đang dây dưa không rõ ràng với Tề Vân Nhược, trong lòng Tề Vân Nhược vốn đã tích tụ rất nhiều chuyện, lại càng trở nên cáu kỉnh, thậm chí còn có suy nghĩ động tay động chân với Quý phi, chỉ có điều ý niệm tăm tối đó đã bị y dằn xuống hết. Nhưng trên gương mặt y lại toát lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, y nói: “Quý phi, Hoàng thượng đã ra chỉ phong cô làm phi, nhưng dù sao cô vẫn chưa vào cung đấy!”
Trong đôi mắt cô ta hiện lên chút bối rối: “Ý ngươi là gì?”
Y đi vòng qua cô ta, khi này cô ta không dám cản, trơ mắt nhìn bóng dáng y đi xa dần.
Tình cảm giữa Tề Vân Nhược với Tĩnh Nhi, Yên Nhi và Mộc Nhi đều tốt. Tiểu công chúa Oanh Nhi vẫn chưa hiểu biết, duy mỗi Sơ Nhi từ trước đến giờ vẫn duy trì khoảng cách, còn mâu thuẫn với y đôi chút. Buổi tối y dùng cơm một mình ở đại sảnh, Sơ Nhi đi vào hỏi: “Khi nào phụ thân về?”
Y nói: “Chờ phụ thân hết bận việc sẽ đưa Sơ Nhi vào cung.”
“Phụ thân không trở lại sao?”
Y lắc đầu, mỉm cười bảo: “Con vào cung rồi là có thể gặp được phụ thân.”
Sơ Nhi gật đầu: “Ngày mai tôi muốn dẫn em gái ra ngoài.”
Ở viện Mặc Liên, Sơ Nhi không hoạt bát như mấy đứa nhỏ còn lại, không chịu dẫn em gái chơi đùa với các anh chị em khác, phần lớn thời gian đều ở trong phòng. Tề Vân Nhược không kìm nổi, hỏi: “Con ra ngoài làm gì vậy?”
Sơ Nhi nhìn y một cách cảnh giác.
Trong lòng y hơi xúc động, song vẫn cười nói: “Ta có thể phái thêm nhiều người theo con, ẵm em con đi qua phía bên kia hành lang mặt hồ.”
Cô bé nói: “Tôi với em muốn đi viện Đông Mai.”
Nét tươi cười trên mặt Tề Vân Nhược đông cứng, chốc sau, y gật đầu: “Ừm, nhưng Sơ Nhi có thể nói cho ta biết con muốn làm gì không?”
“Tôi nghe nhũ mẫu nói chúng tôi vào cung rồi sẽ không thể ra ngoài nữa. Tôi muốn thu dọn vài di vật của mẫu thân.”
Tề Vân Nhược nhìn cô bé, mỉm cười gật đầu.
Sáng hôm sau, Tề Vân Nhược sắp xếp người đưa chị em Sơ Nhi về hậu viện. Oanh Nhi còn chưa biết đi làm gì, chỉ vì được ra ngoài nên hưng phấn. Tề Vân Nhược trông chúng rời đi. Lục Lam bước tới nói: “Vi phi nương nương gửi cho nhị hoàng tử một chén cháo hạt sen.”
Y nhíu mày, Lục Lam nói tiếp: “Nhưng Vi phi nương nương để cháo lại rồi đi, không dặn dò thêm câu nào.”
Y gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Vậy cháo kia…”
“Không đưa Mộc Nhi.”
“Nô tỳ rõ.” Gương mặt Lục Lam ấy mà chẳng có bao nhiêu nhẹ nhõm, thời gian cô đi theo Tề Vân Nhược cũng xem như dài, đến giờ đương nhiên hiểu được tình cảm giữa Hoàng thượng và Tề Trưởng sử. Cô cúi đầu cất một tiếng thở dài: “Đại nhân à, ngài không thể cứ đối đầu mãi với hai vị nương nương ấy, ngài chuẩn bị cho bản thân chút đi chứ.”
Y lại lâm vào tình trạng mệt mỏi và chán nản bủa vây, khoát tay áo, bảo: “Kệ đi, cô cũng không cần nhiều lời với ta đâu, đạo lý ấy ta đều hiểu.”
Chiều ấy Tề Vân Nhược hay tin Vi Tế Tửu vào phủ gặp con gái, song không một ai đến bẩm báo y tiếng nào. Sơ Nhi đã thu dọn xong vài món trang sức mẫu thân từng sử dụng, lúc về tới đôi mắt hơi hoen đỏ. Tề Vân Nhược không hề bỏ sót ánh mắt cô bé khi nhìn mình, đã không chỉ mỗi xa cách, mà còn chứa hận thù thấp thoáng. Y nhìn nhũ mẫu bên cạnh cô bé, bà ta cúi đầu không dám đối diện với y, một chốc sau lại cắn răng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt y.
Tề Vân Nhược chắp tay sau lưng, thong thả bỏ đi.
Tối đến, y nằm trên giường, để tổng kết tâm tình gần đây của mình thành một từ thì đó chính là bất lực — Đây không phải lần đầu y xa cách Vương gia lâu như vậy. Dù là đoạn thời gian ở nước Tân Nguyên, y đã kiên trì chịu đựng, vượt qua bằng nỗi nhớ được mong tương phùng với Vương gia. Hiện tại trong phủ, y có cảm giác bị kẻ thù vô hình bao vây, song lại không thấy được hy vọng. Y thật sự chưa từng có cảm giác mình và Vương gia xa cách nhau như thế này.
Mấy ngày từ dạo đó, mỗi sáng Vi phi đều đến đưa cháo cho Mộc Nhi, Quý phi vẫn thường tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Tề Vân Nhược đòi con. Thậm chí Tề Vân Nhược cảm thấy sắp tới ngày mình bùng nổ, thì phủ Thái tử nhận được thánh chỉ.
Thánh chỉ viết ba ngày sau hoàng tử, công chúa sẽ vào cung. Sau khi Tề Vân Nhược dẫn hai Hoàng phi ra tiếp chỉ xong, Quý phi nhân lúc tới trước mặt Tĩnh Nhi, ngồi xổm xuống, cười nói: “Tĩnh Nhi lại cao thêm rồi.”
Tề Vân Nhược cúi mình một cách nho nhã, lễ phép: “Tĩnh Nhi chào mẫu phi.”
Quý phi mừng rỡ: “Con sắp vào cung rồi, mấy bữa tới con tới chỗ mẫu phi được không? Sau khi chúng ta vào cung sẽ không còn cơ hội ở chung với nhau nữa.”
Phản ứng đầu tiên của Tĩnh Nhi là ngoái ra sau nhìn Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược lại không chú ý đến nhóc, cúi mặt không biết đang suy nghĩ gì. Vi phi mặc dù thấy lạ là tại sao Hoàng thượng không triệu họ vào cung luôn một thể, thế nhưng cái quan trọng trước mắt là rốt cuộc nàng đã được gặp Mộc Nhi. Nàng đi tới trước mặt con trai, đôi mắt rưng rưng: “Lâu rồi mẹ không được gặp con, Mộc Nhi, năm qua con có từng nhớ mẫu phi không?”
Mộc Nhi hơi hoảng nên giật lùi ra sau một bước, có điều chốc sau bé thấy Vi phi hơi quen thật, lại bước tới. Vi phi cười hỏi: “Cháo hạt sen mẫu phi đưa cho con là mẫu phi tự nấu đấy, con thấy ăn ngon không? Nếu con thích mấy bữa sau mẫu phi đều nấu cho con.”
“Mấy bữa nay con đâu có ăn cháo hạt sen đâu.” Mộc nhi đáp.
Đương nhiên Vi phi biết, nhưng nàng ta vẫn quay qua nhìn Tề Vân Nhược, chất vấn: “Tề đại nhân, ngài cứ làm khó lòng một người mẹ vậy sao?”
Tề Vân Nhược lùi ra sau, bình thản trả lời: “Ừm, mấy người nói sao cũng được.”
Vi phi nghẹn họng, không biết nói gì nữa. Y nói tiếp: “Vi phi đừng xem mọi người là đồ ngu, mặc cô muốn chơi sao thì chơi. Đối với cô, ta cũng chỉ một câu, cô đã được phong phi, thế nhưng còn chưa đến lúc cô vào cung, đừng quá phận.”
Vi phi cúi đầu. Quý phi phía bên kia cười nhạt: “Hôm nay ta muốn dẫn con ta tới viện Sương Thu.”
Y nhìn Tĩnh Nhi: “Con đi không?”
Tĩnh Nhi nhìn y bằng vẻ khó xử. Nhóc cảm thấy mẫu thân nói có lý, về sau vào cung họ khó mà gặp nhau, vì thế đáp: “Đêm nay con không về viện Mặc Liên, được không ạ? Chỉ một hôm nay thôi.”
Y gật đầu. Vi phi nhìn Mộc Nhi, hi vọng con nó chủ động nói muốn sang viện Ngọc Lan, thế nhưng bé chỉ sững sờ nhìn Tĩnh Nhi, rồi lại nhìn Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược thì đã xoay người đi vào phòng trong.
Tất cả mọi người cho rằng, Lý Sâm đăng cơ, đại biểu cho việc Tề Vân Nhược thất thế. Dẫu sao thì vị vua mới không thể để ngôn quan cho lời can gián mình sớm như vậy, có kẻ còn cảm thấy dù hắn còn thích Tề Vân Nhược, cũng chỉ có thể nuôi y ở ngoài cung.
Đương khi Lý Sâm xuất hiện trước mặt Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược thậm chí không thể tin vào mắt mình. Hắn không bận long bào mà bận một bộ thường phục tối màu, xuất hiện tại phòng chính viện Mặc Liên, không một tiếng động. Y không ăn cơm, đang nằm trên ghế dựa đọc sách, nhưng nội dung sách lại không vô đầu y mấy. Y chỉ muốn mình có chút việc để làm, sau đó thì nghe được một tiếng gọi thân quen: “Tiểu Tề à.”
Tề Vân Nhược giật bắn kinh ngạc, chưa phản ứng xong thì bản thân mình đã vọt đến trước mặt Lý Sâm, miệng cất lên tiếng xưng hô quen thuộc nhất: “Vương gia!”
Lý Sâm cười cười.
Tề Vân Nhược cúi đầu, sửa lại: “Hoàng thượng.”
Lý Sâm nhìn y. Lúc y ngẩng mặt lên thì thấy trên mặt hắn là sự mệt mỏi nặng nề, lập tức hiểu ra, nhất định hắn đã hoãn lại rất nhiều chuyện quan trọng. Y đưa tay lên vuốt ve mặt hắn một chốc, hắn giữ tay y lại.
“Hoàng thượng…” Hốc mắt y âm ẩm: “Sao lâu vậy Người mới về, hơn một tháng nay, em không biết phải làm sao mới ổn.”
“Đều giao hết cho ta đi, Tiểu Tề.” Lý Sâm giang đôi tay, Tề Vân Nhược tiến tới ôm hắn. Hắn nói: “Đừng lo lắng nữa, sau này đều có ta rồi.”
“Vâng…” Y gật đầu.
Y cũng mệt lắm rồi, lát sau đôi mắt đã sắp mở hết lên. Lý Sâm nói: “Em nằm xuống đi.”
Tề Vân Nhược kéo áo hắn, bảo: “Người cũng lại đây đi.”
“Ừm.”
Vốn Tề Vân Nhược còn rất nhiều nỗi bất an không xác định được, còn rất nhiều lời muốn tỏ cùng Vương gia, nhưng đầu dính gối, y lập tức thiếp đi —- trong khoảng thời gian này y cũng chèo chống một mình, quả thật rất mệt mỏi, dẫu mọi người cho rằng Vương gia sẽ bỏ y, nhưng lúc Vương gia xuất hiện, y chỉ cảm thấy rốt cuộc có thể thả lỏng, thế yên ngủ say trong yên bình.
Lý Sâm ngắm dáng vẻ say giấc của y, ngắm thật lâu, gương mặt hắn mang theo nụ cười dịu dàng, cúi xuống hôn khẽ môi y: “Tiểu Tề à… đợi ta chút nữa, Tiểu Tề…”
Hôm sau Tề Vân Nhược tỉnh giấc, y bối rối ngồi dậy tìm kiếm khắp nơi, nhưng căn phòng trống huơ chẳng có một ai: “Lục Lam —“
“Vâng, đại nhân.”
Lục Lam vào đến. Tề Vân Nhược muốn hỏi Hoàng thượng đi đâu rồi, nhưng lí trí y kìm lại, không hỏi mà chỉ nói: “Chỗ đại hoàng tử…”
Lục Lam chau mày: “Đại hoàng tử vừa mới về thì nô tỳ đã định nói với ngài, nhưng đã lâu rồi ngài chưa ngủ sâu như vậy nên nô tỳ không quấy rầy. Lúc đại hoàng tử về trông có vẻ không được vui.”
“Nhị hoàng tử đâu?”
Hôm qua Vi phi vẫn dẫn Mộc Nhi đi. Lục Lam nói: “Nhị hoàng tử vẫn chưa về, muốn nô tỳ tới giục ạ?”
Y suy nghĩ, gật đầu: “Đúng rồi, cô sai người dẫn nhị hoàng tử về sớm. Nếu Vi phi không đồng ý … nói Mộc Nhi từng bị ngã ở chỗ nàng ta, hơn nữa trãi qua trận bệnh nặng của đại công chúa, ta không dám để đứa bé nào tuỳ tiện rời xa ta.”
“Nói vậy ạ?” Cô hơi bất an.
Tề Vân Nhược nằm trở lại: “Nàng ta sẽ hiểu ý của ta.” Chốc sau y đứng lên mặc đồ, chuẩn bị tới phía nam xem xem Tĩnh Nhi ra rồi, chẳng lẽ giờ này mà Quý phi vẫn khờ như vậy, vẫn nói chuyện thẳng thừng như thế sao?