Phi Thăng Chi Hậu

Chương 177

Bảy ngày bảy đêm, Phong Vân Vô Kị ngồi ở bên trong hắc ám nghị hội, không ngừng có tin tức những thế lực các nơi của giáo đình bị hắc ám thế giới san bằng truyền lại, không có sự áp chế của giáo đình thì tất cả những điều ước tránh thế đều thất hiệu, những sinh vật trong thần thoại trần trụi hiện ra trước mắt của mọi người.

Cả thế giới đều trở nên hỗn loạn, hai mươi bốn giờ trong mỗi ngày đều có những tin tức và hình ảnh của các sinh vật hắc ám truyền về cho công chúng một cách liên tục, Huyết tộc ưu nhã trên tháp sắt Ba Phĩ Nhĩ (巴菲尔 - tháp sắt Pakistan Feir ???), người sói rầm rú trên vai tượng nữ thần tự do, u linh ở trong Lô Phù Cung (卢浮宫 - cung Louvre ???) …..

Thế giới trở đã nên hỗn loạn ….

Những sinh vật hắc ám nghênh ngang xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, mỗi một ngày đều có những sự kiên huyết tinh, một lượng lớn cha sứ bị những cây cột đâm xuyên người, tử trạng cực kì thê thảm, những thủ đoạn mà giáo đình thi triển trên thân thể của những sinh vật hắc ám đều bị dùng ngược lại đối với những thần chức nhân viên của giáo đình. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Biển rộng, núi cao, bình địa, miền núi, bầu trời, mặt đất, tất cả mọi sinh vật hắc ám đều bị tra xét tử tế không bỏ qua chút gì, mỗi một ngày đều có những sinh vật hắc ám tiến nhập cổ bảo báo cáo những nơi nghi ngờ.

Nhưng kết quả lại khiến cho Phong Vân Vô Kị vô cùng thất vọng, mỗi một nơi nghi ngờ đều bị chứng minh là căn bổn không hề có chút liên quan gì tới Thái Cực đạo nhân.

Trong thời gian nửa tháng, Phong Vân Vô Kị hết lần này đến lần khác đến những nơi mà chúng sinh vật hắc ám hòi báo lại, mõi một lần đều là thất vọng, trong khoảng thời gian này thì nơi hạ lạc của Thái Cực đạo nhân vẫn chưa hề có chút tin tức nào, nhiệm vụ của Thánh Điện không thể dần dà, chuyện tìm Cửu Mệnh Chiến Giáp cũng không thể chậm trễ, Phong Vân Vô Kị đã ẩn ước cảm nhận thấy sự ba động của sinh tử nhị khí đang bị áp chế, một loạt những chuyện hợp lại với nhau khiến cho tâm ma của Phong Vân Vô Kị nổi dậy, trong thời gian ngắn thì những sinh vật hắc ám bị Phong Vân Vô Kị kích sát trong lúc giận dữ cũng không phải là ít.

Phong Vân Vô Kị giết càng nhiều thì nghi lực trong lòng của Tạp Nhĩ càng ít đi, nguyên bổn thì hắn ta cũng đang nghi hoặc, dù có là nhân thân do thượng vị yêu ma ở Ma Giới biến hóa mà thành thì cũng không nên có khí vị nhân loại nồng nặc đến thế, nhưng biểu hiện trong mấy ngày này của Phong Vân Vô Kị đã khiến cho hắn ta bỏ qua nghi lự trong lòng.

"Đó mới chính là tác phong nên có của một thượng vị Ma tộc!" Tạp Nhĩ lĩnh chủ cười nghĩ, đối với những sinh vật hắc ám chết dưới tay của Phong Vân Vô Kị thì Tạp Nhĩ cũng không thể có biện pháp gì, cũng không cảm thấy đáng tiếc, dù sao thì những sinh vật này chẳng khác gì những con kiến ở trong mắt cảu hắn ta, có chết nhiều hya ít cũng chẳng sao.

Trong cổ bảo hắc ám nghị hội.

Một gã vu sư bước vào trong hội nghị đại sảnh, dừng lại ở nơi xa và cung kính quỳ xuống.

Phong Vân Vô Kị biến hóa ma thân, thân hình cự đại ngồi ở trên bảo tọa của hắc ám nghị trưởng, ở bên cạnh thân thể là một chiếc bảo tọa cự đại khác, ngồi ở bên trên chính là Tạp Nhĩ lĩnh chủ, bên cạnh hắn ta là Uy Nhĩ Tư Đốn phó lĩnh chủ.

"Lần này lại là nơi nào?" Thanh âm to lớn mang theo sự bạo ngược vang vọng khắp đại sảnh, xung quang ma thân cự đại liễu nhiễu ma khí cuồn cuộn, trong cặp mắt màu đỏ tím ẩn ước có ma khí nhàn nhạt thoát ra, sâu thẳm trong mục quang ẩn tàng một cổ tàn nhẫn nhưng bạo ngược, cặp cánh ác ma ở sau lưng thì giang ra và nhẹ nhẹ vẫy.

Hắc bào vu sư quỳ phục ở phía dưới, cung kính nói: "Vu sư ở Châu Phi truyền lại tin tức, nói là ở sâu trong sa mạc Sa-Ha-Ra có sự phản ứng với thánh lực, thuộc hạ cũng không biết là thật hay giả, nhưng sau khi gã vu sư đó đi sâu vào trong sa mạc thì liền biến mất, không còn quay trở lại nữa, thuộc hạ vừa có được tin tức thì liền đến đây để bảm báo với ma thần vĩ đại!"

"Sa mạc Sa-Ha-Ra?" Phong Vân Vô Kị nghi hoặc nói.

"Có thể là đại ma thần không biết, đó là tên mà nhân loại gọi nó, sau đó thì bị chúng thuộc hạ sử dụng luôn. Sa mạc Sa-Ha-Ra thì chúng sinh vật hắc ám đều không chú ý tới, nơi đó tựa hồ như đã tồn tại từ rất lâu, hơn nữa nơi đó rất là không thích hợp cho những sinh vật hắc ám cư trụ. Án chiếu theo như truyền ngôn của nhân loại thì nơi đó tựa hồ như đã bị người ta chặt hết đi cây xanh, phá hủy cỏ cây nên mới có bộ dạng như thế."

"Ừm." Phong Vân Vô Kị trầm ngâm một chốc, đối với nơi mà gã vu sư này nói thì cũng không có hy vọng lớn lắm, dù sao thì cũng đã thất vọng rất nhiều lần rồi.

"Đem địa đồ mang lên đây!" Phong Vân Vô Kị hừ một tiếng, mở miệng nói.

Hắc bào vu sư không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra một tấm địa đồ cổ lão, đó là bức địa đồ cổ lão do những vu sư tự chế.

Phong Vân Vô Kị dương ngón tay lên, tấm da dê đó liền bay đến trong tay của y, sau đó thì nhìn lướt qua một cái, cặp mắt của Phong Vân Vô Kị đột nhiên bừng sáng lên, phạm vi của sa mạc Sa-Ha-Ra này rất là rộng lớn.

"Sa mạc Sa-Ha-Ra rộng lớn gấp mấy lần Luân Đôn?"

Hắc bào vu sư tức thì ngơ ngác, nhưng ngay lập tức hồi đáp: "Cái này, đại ước độ khoảng bảy tám lần Luân Đôn!"

"Thế nào rồi?" Tạp Nhĩ nhìn thấy biểu tình của Phong Vân Vô Kị không đúng, liền mở miệng hỏi.

"Không có gì … ta muốn tới sa mạc đó sa mạc đó xem thử xem." Phong Vân Vô Kị trả lời qua loa, nhưng trong nội tâm lại sóng cả hung dũng, khó mà bình tức được.

Án theo những gì mà gã vu sư đó nói, kết hợp với tấm địa đồ đó, Phong Vân Vô Kị có năm thành nắm chắc là Thái Cực đạo nhân rất có khả năng ở trong sa mạc Sa-Ha-Ra này.

"Sa mạc có diện tích lớn như thế, căn bổn không có khả năng như những gì như chặt cây xanh mà nhân loại ở vị diện này nói, nhưng nếu như có hai gã cao thủ đế cấp trở lên giao thủ mới có khả năng xuất hiện hiện tượng sa hóa trong một diện tích lớn như thế. Dựa vào công lực thần cấp hậu kì của Thái Cực đạo nhân, thì không dễ dàng gì mà bị bắt như thế, chắc chắn là đã có một phen kịch chiến. Thánh Điện đã từng nói là Thái Cực đạo nhân có lẽ là còn ở cái vị diện vật chất này, thì chắc chắn là ông ấy còn ở cái vị diện này, mặc dù không biết là làm sao Thánh Điện lại có được cái kết luận này, nhưng nếu như Thánh Điện đã nói như thế thì chắc chắn có có căn cứ, cũng nhất định là nắm chắc, nhưng trung tâm của giáo đình tại Phạm Đế Cương lại căn bổn không hề có tung tích của Thái Cực đạo nhân, đối với cao thủ thần cấp hậu kì thì mức độ thương hại của thánh quang đều có hạn, không thể chỉ bằng vào sự trấn áp của giáo đình ở cái vị diện này mà được." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ: "Dù sao thì nhân loại cũng bất đồng với Huyết tộc, đối với thánh quang cũng không mẫn cảm cho lắm, như thế thì Thái Cực đạo nhân có khả năng là sẽ bị giam giữ ở bên ngoài. Dựa vào tu vi thần cấp hậu kì của Thái Cực đạo nhân, nếu như không có thủ đoạn cấm chế đặc biệt, thì chắc chắn sẽ dễ dàng khôi phục lại bổn thân tu vi, vì thế nên chắc chắn là Thiên Đường đã dùng một thủ đoạn nào đó để cấm chỉ lực lượng của ông ấy, có nguồn năng lượng ba động lớn đến thế thì không thể không dấy lên những biến hóa của thiên địa, nên những chuyện như chặt cây xanh mà tạo nên thì căn bổn là chuyện bậy bạ."

Vừa nghĩ tới nơi này, Phong Vân Vô Kị đốn thời cực kì hưng phấn trong lòng, nhưng biểu hiện thì lại chẳng hề nhìn thấy bất kì biến hóa gì, chỉ quay đầu lại nói với Tạp Nhĩ: "Ta đi tới đó thử xem!"

Tạp Nhĩ gật đầu: "Hy vọng là đệ nhất ma đế có thể tìm thấy gã nhân loại đó, sớm ngày trở về Ma Giới, sau đó là truyền đạt ý nguyện của A Cổ Tư Thông gia tộc của bọn ta … gia tộc của bọn ta trước giờ vẫn hy vọng có được ngoại viện từ Ma Giới."

Sắc mặt của Tạp Nhĩ mặc dù không để ý cho lắm tới chuyện này, nhưng hắn ta đã cùng Uy Nhĩ Tư Đốn cùng Phong Vân Vô Kị đi tới nhiều nơi, vừa là muốn giúp đỡ, vừa là hy vọng từ chuyện này tra thám thêm một chút gì đó, nhưng lại chẳng hề có được chút gì, còn về lần này thì Tạp Nhĩ cũng không có nhiều hy vọng cho lắm, nên cũng không có hứng thú đi cùng với Phong Vân Vô Kị.

Thần tình và phản ứng của Tạp Nhĩ khiến cho Phong Vân Vô Kị thở ra một hơi, có rất nhiều chuyện, khi có mặt những gã Huyết tộc này thì cũng không thuận tiện cho lắm, Tạp Nhĩ không đi theo là tốt nhất.

Gật đầu một cái, Phong Vân Vô Kị hồi ức lại tấm địa đồ đó, sau đó thì vẫy đôi cánh rồi trực tiếp đâm xuyên qua tầng tầng tường của cổ bảo mà bay ra ngoài ….

Sa mạc Sa-Ha-Ra là sa mạc lớn nhất trong vị diện này, nó nằm ở phía nam của dãy núi A Đặc Lạp Tư (阿特拉斯山脉 - Atlas) và Địa Trung Hải, phía tây giáp Đại Tây Dương, phía đông là cạnh bờ Hồng Hải, nằm trải dài cả phần bắc bộ của Châu Phi, khoảng cách từ đông sang tây dài năm ngàn sáu trăm kilomet (5600 km), chiều rộng từ bắc xuống nam là một ngàn sáu trăm kilomet (1600 km), diện tích ước chừng chín trăm sáu mươi vạn kilomet vuông (960.000 km2), ước chiếm ba mươi hai phần trăm tổng diện tích của Châu Phi.

Ở trong thiên không, một bóng trắng bay vút qua, chỉ trong chớp mắt thì trong sa mạc Sa-Ha-Ra đã xuất hiện một nam tử áo trắng, mặc dù khí trời nóng như lửa đốt, nhưng đối với Phong Vân Vô Kị mà nói thì lại chẳng hề có chút ảnh hưởng nào.

Đưa tay nắm lấy một chút cá trên sa mạc, Phong Vân Vô Kị tử tế quan sát một chốc, sau đó thì ngẩng đầu lên nhìn vào sâu trong sa mạc, cát trên tay thông qua những khe hở giữa các ngón tay mà phiêu tán xuống phía dưới ….

Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua một lượt, thân hình búng lên trên cao rồi biến mất, đến khi xuất hiện lại thì đã xuất hiện ở trước mặt một một thổ dân Châu Phi.

"! …." Gã thổ dân Châu Phi có làn da đen thui đó nhìn thấy Phong Vân Vô Kị thì liền kỉ kỉ oa oa, sắc mặt lộ ra thần sắc kinh hoàng, Phong Vân Vô Kị hơi cau mày lại, trực tiếp bước tới và đưa một cánh tay ra mà chụp lấy đầu của gã Châu Phi đó, một loạt những kí ức ập đến trong đầu của Phong Vân Vô Kị, Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, sau đó thì đua tay điểm vào sau gáy của gã ta, khiến cho gã ta tạm thời hôn mê.

Đó là một hướng dẫn viên của một đoàn nghiên cứu ở Châu Phi, thuộc về một cái bộ lạc ở bên mép rìa của sa mạc Sa-Ha-Ra, bảy ngày trước gã nam tử này gặp một đoàn khảo sát, dưới sự hấp dẫn của mĩ kim thì gã ta dẫn đoàn khảo sát này đi đến trung tâm của sa mạc, dẫn tới dải địa đái mà trong truyền thuyết là có ác ma. Trong bảy ngày thời gian, trong đoàn khảo sát không ngừng có người tử vong, cho đến ngày hôm qua thì mấy người cuối cùng trong đoàn khảo sát đó không thèm nghe khuyến cáo của gã mà tiến vào trong khu vực của ác ma ….

Phong Vân Vô Kị phất tà ao một cái, thân hình nhoáng lên và biến mất.

Thuận theo phương hướng trongkis ức của gã thổ dân Châu Phi đó, Phong Vân Vô Kị thẳng đường đi đến khu vực ác ma ở trong sa mạc Sa-Ha-Ra, trên đường đi thì y không ngừng nhìn thấy những bộ xương trắng xóa của những con lạc đà.

Thẳng đường đi về phía trước, những bộ xương trắng âm sâm càng lúc càng nhiều, đại đa số đều là những lạc đà đã chết vì khát, phần còn lại cũng là những mảnh xương rới khó mà nhận ra được ….

Mấy con trắn mối màu đen bàng đại không ngừng cắn xé mấy cụ thi thể của con người trong sa mạc, từ trong kí ức của gã thổ dân đó thì Phong Vân Vô Kị nhận ra được đó là những thi thể của những thành viên trong doàn khảo sát.

Phất ống tay áo một cái, Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng hạ xuống dưới, sau đó thì vung ra một chưởng, mấy con rắn mối đó tức thì kêu lên mấy tiếng thảm thiết, hóa thành vô số khối thịt bắn ra tung tóe xung quanh. Phong Vân Vô Kị đánh ra một chưởng khiến cho bề mặt sa mạc phụ cận đốn thời dũng động, trông chẳng khác gì như sóng cả dập dờn, từng cái từng cái lưng đen thui lộ ra, chiếc đuôi nhọn nhọn ngoắc ngoắc mấy cái, sau đó thì kêu lên mấy tiếng rồi chui sâu vào trong sa mạc.

Phong Vân Vô Kị liếc nhìn mất cụ thi thể đó một cái, sau đó thì tấn tốc quay đầu lại, thần thức cường đại tức thì phát xuất ra và bao trùm cả sa mạc Sa-Ha-Ra, nhưng trong cảm ứng của thần thức thì ngoài trừ những sinh vật thuộc họ thằn lằn màu đen sinh hoạt ở trong cái sa mạc này ra thì không có bất kì chổ nào đặc thù cả.

Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị trở nên nghi hoặc: "Chẳng lẽ ta đã làm sai rồi sao?" Bước tới phía trước mấy bước, bất thình lình Phong Vân Vô Kị cảm thấy phía bắc của kiếm đan trong đan điền đột nhiên chấn động, không khỏi đại biến sắc mặt.

Cảnh giới kiếm đế cơ hồ như đều có cảm ứng với mọi tu kiếm giả, dù cho đối phương có cảnh giới hơn cả bản thân, nhưng chỉ cần là đối phương không cố ý che giấu khí tức của mình, thì tất cả những người có cảnh giới từ kiếm hoàng trở lên đều có cảm ứng khi tiếp cận trong một khoảng cự li, nhưng hiện tại thì Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy một thanh kiếm, một thanh kiếm có khí tức vi nhược đang bị áp chế cực độ, nhưng lại là một thanh kiếm cực kì cường hãn ….

Ở trong mắt trái lóe sáng lên một điểm ngân bạch, sắc thái đa dạng khắp trời đột nhiên thối lui, chỉ còn lại hai màu trắng đen chân thật, mây gió đầy trời cũng không ngừng biến áo, khi Phá Vọng Ngân Mâu của Phong Vân Vô Kị mở to ra thì hình tượng thế giới trước mắt đã biến đổi.

Trên cái sa mạc nguyên bổn không có bất kì một vật gì, giờ đây trong con mắt của Phong Vân Vô Kị đã trở nên trong suốt, trên có bầu trời, dưới có mấy vạn thước dưới mặt đất, tất cả đều lộ ra hình tướng chân thật của nó.

Ngoài thân người y mấy trăm trượng là một quang tráo mờ mờ nửa hình tròn đang bao trùm đại địa, từ trong quang tráo đó ẩn ước tán phát ra điểm điểm thánh quang, nếu như không có Phá Vọng Ngân Mâu thì Phong Vân Vô Kị căn bổn không thể nhìn thấy được. Ngẩng đầu lên, đỉnh của màn quang tráo mờ mờ đó tiếp cận tầng mây, phạm vi diện tích bao trùm của nó đủ để mấy ngàn kilomet vuông.

"Quả nhiên là ở tại nơi này!" Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm nói, ngân quang trong mắt trái đại thịnh, thông qua sự ngăn cách của quánh quang, Phong Vân Vô Kị phát hiện ở trong màn thánh quang tráo đó là một lòng chảo, ở bên vách chảo là những sợi dây xích kéo dài xuống tận đáy, ở dưới đáy lòng chảo là những thân thể đầu cùi gầm xuống đang bị những sợi xích đó treo lơ lửng trên không trung, những thân thể này rất là đông đúc, mới nhìn thoáng qua thì cũng đã đếm được mấy ngàn, người nào người nấy đều cui gầm mặt xuống nên vô pháp phân biện thân phận, trong những thân ảnh đó có nhân loại Thái Cổ, cũng có ác ma và một vài yêu ma khác, mỗi một thân người đều có hình dung tiều tụy, có nhưng thân thể treo trên sợi xích đã biến thành cốt khô. Ở phía dưới những sợi dây xích đó phân bố một tầng thây cốt sâu dày. Từ trên đỉnh của màn thánh quang có treo mấy sợi xích thánh quang kéo dài xuống các phương hướng phía dưới, ở trên những sợi xích đó là những đạo thiểm điện nổ lách tách, trong đó thỉnh thoảng cũng có những đạo lôi điện nổ rì rầm, những thân thể bị trên trên những sợi xích này khi bị những đạo lôi điện đó đánh trúng đều rên rỉ lên những tiếng rên đau đớn sống không băng chết.

Những sợi dây xích thánh quang treo trên đỉnh khung đạt tới con số mấy vạn, mỗi khi có một đạo lôi điện mang theo khí tức thành khiết dọc theo sợi xích mà đánh xuống thì ở trên một sợi dây xích khác lại có một đạo lôi điện khác xuất hiện, đạo đạo thiểm điện dày đặc liên miên bất tuyệt đánh xuống.

Những gã Ma tộc cường đại trên đó, mỗi khi trúng một đạo thiểm điện thì toàn thân đều bóc lên một làn khói, trên thân thể lại có thêm một vết bỏng cháy xấu xí, còn những nhân loại thì lại lẳng lặng bất động, chỉ có thể thông qua sự co giật của cơ nhục trên những cánh tay trần của bọn họ mới có thể phân biện ra là bọn họ còn sống.

Mái tóc đen óng của Phong Vân Vô Kị phất phơ trong gió, sau đó thì bước tới một bước, thân người đạp bộ hư không đi về phía màn thánh quang tráo như nước chảy mây trôi, vừa mới đi được chưa đầy mấy trượng thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng chân lại, trong lòng dường như có cảm giác, đầu ngẩng lên trên trời mà nhìn ….
Bình Luận (0)
Comment